Chương 212: Mobis thư mời
------------------------------------------------------
Dịch giả: cả nhà ơi, hôm trước mình post ..chương.. 210 bị thiếu 1 đoạn. Mình đã post bổ sung vào và không đặt VIP. Mọi người vào đọc lại chương này nhé. Sorry cả nhà nhé.
-----------------------------------------------------------
Vương tiến sĩ đùa nghịch thiết bị phát sóng trực tiếp, chuẩn bị ra cửa.
Lúc này, đã là 3 giờ sáng, sườn núi Hải Độ kia cũng không quá hẻo lánh, chung quanh có không ít tòa nhà lớn, ánh đèn lập loè suốt cả đêm.
Vương tiến sĩ cũng đã lập kế hoạch tỉ mỉ trước khi lựa chọn thời gian này.
Hắn nghĩ, lúc này đã là rạng sáng, lại qua đêm khuya, vừa có bầu không khí lại vừa không quá nguy hiểm.
Dù cho thực sự có cái gì kỳ lạ, nhân viên nhận ca khoảng năm, sáu giờ cũng sẽ xuất hiện, hắn chỉ cần cố gắng kiên trì là có thể qua được.
Về phần người xem lúc này?
Bởi vì ban ngày hắn tuyên dương bốn phía, nên bọn họ đã sớm dọn sẵn băng ghế chờ ăn dưa.
(*) ăn dưa: hóng chuyện
Vương tiến sĩ lên chiếc xe huyền phù màu đỏ của chính mình, một đường đi về phía sườn núi Hải Độ, thuận tiện trò chuyện cùng fans phòng phát sóng trực tiếp.
Bên ngoài là mưa to ào ào, mặt đất lầy lội bất kham, ngay cả ánh đèn mờ nhạt đều có chút thấy không rõ lắm, nhưng bầu không khí này, thậm chí lại làm cho chuyến thám hiểm của hắn tràn ngập lực hấp dẫn.
“Được rồi, chúng ta tới rồi!”
Vương tiến sĩ mặc áo mưa thật dày, từ trên xe nhảy xuống, trong nháy mắt có một cỗ lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân nhảy lên.
Hắn rùng mình một cái, nhìn công trường đen nhánh, lông tơ cả người đứng thẳng, hắn có chút hối hận.
“Oa!”
“Thật đáng sợ!”
“Tối như vậy sao? Nhìn qua liền rất sợ nha……”
Làn đạn tin nhắn trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu quay cuồng, từng bó hoa tươi đánh thưởng làm tâm tình Vương tiến sĩ tốt lên, có nhiều người như vậy khiến cho hắn cảm thấy thêm can đảm. Chỉ hai giờ thôi, liều mạng đi!
Vương tiến sĩ mở phương tiện chiếu sáng ra, xung quanh hắn giống như một quả cầu ánh sáng, một chân cao một chân thấp đi về phía công trường.
Quả cầu ánh sáng này xé rách tấm màn đen, rồi lại như là con mồi đi vào trong một cái miệng khổng lồ.
“A!”
Vương tiến sĩ bị thứ gì đó làm cho ngã ra, ngồi bệt mông xuống đất, sợ tới mức kêu to ra tiếng.
Hắn cảm giác được phía sau có cơn gió, khi quay đầu liền phát hiện, trên bức tường vừa xây xong ở hướng bắc, không biết vì sao xuất hiện một vòng tròn.
Hắn nơm nớp lo sợ sờ soạng đi qua, cái vòng kia oanh một tiếng, đổ sụp xuống, biến thành một cái động, trong động đen như mực không thấy được năm ngón tay của chính mình.
Hắn giống như nhìn thấy bốn người mặc quần áo công nhân đi vào, đằng sau họ lóe sáng vài cái, đột nhiên liền biến mất, bốn phía trở nên yên tĩnh.
Vương tiến sĩ đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng những người kia đi đến, liền liên tục gọi to để thăm dò. Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một cỗ lực mạnh mẽ muốn lôi kéo hắn vào bên trong. Vương tiến sĩ liều mạng giữ chặt góc tường, dùng sức chống cự.
Mà hình ảnh truyền phát ra trong phòng phát sóng trực tiếp, lại là hắn vẫn luôn khoa tay múa chân tại chỗ, nào có cái tường hay ánh đèn gì? Đều là hắn một mình quay cuồng.
Miệng hắn mở lớn, lại không có bất luận thanh âm gì, động tác cũng chậm rãi trở nên cứng đờ, như là nỗ lực kháng cự, rồi lại đi tới phía trước.
“Chủ phòng này kỹ thuật diễn quá tuyệt……”
“Con bà nó, già đầu như vậy rồi mà nửa đêm còn chơi trò giả thần giả quỷ, ta không thể không nói, ta đích thực đã bị hắn dọa.”
“Ta mẹ nó đã muốn cười ỉa, nhưng các ngươi nhìn thấy đôi mắt của chủ phòng không? Ta sau khi nhìn thấy thì không dám cười nữa.”
“A a a, tròng mắt hắn trợn ngược rồi, chúng ta có nên báo nguy không……”
“Không được, không được, ta không thể nhìn tiếp được, ta muốn đi ngủ, thỉnh ngày mai nói cho ta kết quả.”
Người xem vốn dĩ đang cảm thấy nhàm chán, lúc này tinh thần quả thực bị kích thích hơi lớn, không hướng đến thứ khác, chỉ hướng tới kỹ thuật diễn của chủ phòng cũng đủ để đánh thưởng!
Phòng phát sóng trực tiếp bùm bùm vang dội.
Vương tiến sĩ đã sắp bị dọa phá cả mật, vì sao kêu không ra tiếng? Hắn muốn báo nguy! Cứu mạng!
Nếu còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai, hắn thề, không bao giờ làm việc này nữa!
Sườn núi Hải Độ rộng mấy trăm mẫu, nhà xưởng mới xây được một nửa, muốn dùng hai cái chân đi hết thì cũng phải mất mấy giờ……
Vân Mạt trở lại trường học, đi vào phòng phát sóng trực tiếp “Rèn luyện tinh thần lực".
Lúc này, đề tài có chút lệch khỏi quỹ đạo.
“Kỳ quái, chẳng lẽ cấp bậc tinh thần lực của ta tăng lên sao? Ta như thế nào cảm thấy hai ngày nay không còn choáng váng đầu nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, ta hiện tại xem bức tranh kia, có thể kiên trì cả ngày.”
“Nếu không phải ngày hôm qua ta không nhịn được đi thí nghiệm một chút, ta thật sự cho rằng ta đã tăng lên, ah ah ah……”
Vân Mạt lau mũi, có chút chột dạ, diễn tập liên tục vài ngày, bùa chú đã sớm mất đi hiệu lực, khó được còn có khách hàng quen không ngừng đánh thưởng.
Nàng rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống vẽ một bộ bùa chú tăng mạnh, vừa mới thay đổi hình ảnh không bao lâu, làn đạn liền bắt đầu an tĩnh lại.
Một giây liền ngủ, ngủ rất say!
Một ít người cấp bậc thấp không kịp điều chỉnh tốt tư thế ngủ, ngày hôm sau thức dậy kêu cha gọi mẹ, eo đau vai nhức.
Phòng phát sóng trực tiếp rèn luyện tinh thần lực lại một lần nữa bạo hỏa.
Mọi người phảng phất tìm được bảo tàng.
Tiến cấp! Đây tuyệt đối là hình ảnh đã tiến cấp!
Thiên thần, thật là một vị cao nhân rộng rãi!
Cổ tay nàng rung lên.
Vân Mạt giơ tay, “Tần Mộc?”
Tần Mộc nghiến răng nghiến lợi, “Tiếng ‘anh’ khó gọi như vậy sao?”
“Đúng……” Kiếp trước nàng cũng không nhỏ hơn hắn.
“Được rồi”, Tần Mộc nhụt chí nói, con nhãi này dạy mãi không sửa được, chỉ có thể tùy nàng đi.
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
“Là có chuyện này, ngươi ăn cơm chiều chưa? Ta đi đón ngươi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”
“Được!”
Hiện tại là 8 giờ tối, sau khi trở về từ Cao gia, nàng vẫn chưa ăn cái gì, nên có chút đói bụng.
Nửa giờ sau, hai người tới phòng VIP của nhà hàng Phỉ Tư.
Vân Mạt gọi một ấm trà, bày ba cái chén, rót đầy nước trà.
“Chỉ có hai chúng ta, ngươi lấy ba cái chén làm gì?”
Tần Mộc cảm thấy lông tơ dựng đứng, không phải là có ai đó không nhìn thấy được muốn theo chân bọn họ cùng uống trà chứ?
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên.
Tần Mộc nháy mắt run lập cập.
Vân Mạt nghiêng đầu, “Vào đi!”
Một người tiến vào từ ngoài cửa, hoá ra là Vương Minh Đào.
Đôi mắt Tần Mộc đều trợn tròn, nàng biết trước sao? Thần thông như vậy sao?
Vương Minh Đào ngồi xuống, nâng chung trà lên uống ừng ực “Khát muốn chết.”
“Sao ngươi lại tới đây?” Tần Mộc có chút nghi hoặc nhìn hắn.
“Đã hẹn trước nha.”
Tần Mộc:…… Cho nên đại thần vẫn là người thường thôi đúng không?
Ba người ngồi quanh bàn, Vương Minh Đào thổi phồng Vân Mạt các kiểu, nói chị hắn đã hoàn toàn khoẻ mạnh, cảm tạ Vân Mạt đã ra tay.
Tần Mộc nhìn bộ dáng hai người bọn họ liền có chút đau răng.
Một người cười nghe, một người không ngừng thổi, rất có bộ dáng nói đến 'thiên hoang địa lão'.
(*) Thiên hoang địa lão: chỉ một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đến khi trời hoang phế, đất già đi.
“Khụ”, Tần Mộc hắng giọng.
Hai người đồng thời nhìn hắn, Vương Minh Đào cười nói, “Ai nha anh Mộc, đã khiến ngươi chê cười, chê cười, thật sự là rất cao hứng.”
Tần Mộc mắt trợn trắng.
Vân Mạt hướng Vương Minh Đào gật gật đầu, “Kỳ thật cũng chỉ là đúng lúc.”
Nàng nói chuyện, cầm lấy chén trà uống một ngụm, nước trà mát lạnh ngon miệng, môi răng lưu mùi hương nhàn nhạt.
“Ha ha, ngươi là ân nhân cứu mạng của chị gái ta, ba mẹ ta muốn mời ngươi đến nhà làm khách, nhưng vẫn luôn không liên hệ được với ngươi……”
“Chúng ta là trường quân đội……”
“Ta biết, ta biết”, Vương Minh Đào gật đầu liên tục.
“Đúng rồi, ta tới là cho ngươi cái này”, Vương Minh Đào nói xong, đưa cho nàng một tấm thẻ tinh xảo.
“Đây là cái gì?”
“Là thư mời của hội đấu giá Mobis, hội đấu giá năm nay đúng lúc nhà của chúng ta cũng tham dự. Địa điểm tổ chức ở ngay nhà ta. Ba ta nói nếu ngươi có hứng thú, mời nhất định tới chỗ chúng ta nhìn một chút, nếu thích cái gì, chúng ta nguyện ý mua tặng cho ngươi.”