“Cảm ơn ý tốt của các ngươi”.
Vân Mạt cảm thấy lễ vật này quá nặng, “Hội đấu giá ta sẽ đi xem, nhưng đồ vật, ta sẽ tự mua.”
“Được”, Vương Minh Đào cũng không bắt buộc, sự tình nói xong, liền bắt đầu an tĩnh ăn uống.
Ba người bọn họ đều quen biết nhau, Tần Mộc còn là người đầu tiên đưa ra thiện ý với nàng, không khí thực tùy ý, cũng thực làm người thả lỏng.
Vân Mạt quay đầu về hướng Tần Mộc, “Uy, bác sĩ Tần, ngươi có chuyện gì thế?”
Nói tới đây, Tần Mộc tâm tình không tốt lắm, “Ngươi mấy ngày gần đây nên cẩn thận một chút, tập đoàn Cao thị dạo này đang tìm ngươi khắp nơi, còn theo tài khoản WB tìm đến chỗ của ta.”
“Ta không nói cho bọn họ chuyện của ngươi.”
“Ngươi không trêu chọc phải phiền toái gì chứ? Ta nghe nói bọn họ không đơn giản, tốt nhất ngươi nên cách xa họ một chút.”
“Cao Thiên Lãng?” Vân Mạt cười.
“Ngươi biết?” Tần Mộc có chút giật mình.
Vân Mạt điểm điểm cổ tay, nhìn tin nhắn của Cao Tinh: “Chị Vân, chú của em muốn tìm chị, em đã chuyển phương thức liên hệ của chị cho chú……”
“Hôm nay ta đã đi qua nhà hắn”.
Vân Mạt nói, “Không có việc gì, lần sau ai tìm ngươi, ngươi cứ trực tiếp chia sẻ phương thức liên hệ của ta”.
“Ngươi không phải là định hố hắn chứ? Uy, ngươi hãy cân nhắc kỹ một chút, ta tay nhỏ chân nhỏ, không có khả năng bảo vệ cho ngươi được”.
Tần Mộc nhìn bộ dáng nàng đầy mặt hồng quang, liền cảm thấy không ổn.
Hắn thực không thích Cao Thiên Lãng, khi cầu người làm việc còn một bộ dáng cao cao tại thượng.
“Bác sĩ Tần, ta rất nghèo……”
Tần Mộc:……
Vương Minh Đào:……
Vừa ra tay liền nhận 50 vạn tinh tệ hồi báo mà ngươi còn nghèo sao?
Chỉ cần nàng đồng ý, Vương gia có thể giới thiệu vô số khách hàng cho nàng.
Nhưng vấn đề là nàng chọn, đã thế một hai còn phải chọn cái gì mà có duyên, quả thực không biết có phải kén vợ kén chồng hay không, đi kiếm tiền mà lại chọn khách hàng là cái tiêu chuẩn gì vậy?
Vân Mạt búng cái chén, phát ra “Đinh” một tiếng thanh thúy.
“Ta cùng hắn có duyên……”
Những lời này ở trong tai Tần Mộc, cũng ma tính giống như câu “Ta sẽ tính, ngươi muốn hỏi sao”.
……
Sự tình tiểu khu Hải Đô, Vân Mạt cũng rõ ràng, lúc trước thổi đến ba hoa chích choè, chế tạo thành tiểu khu 13 với tiêu chí tính xa hoa, tuyên truyền, marketing…… Hiệu quả thập phần tốt.
Chính là sau khi tiểu khu xây xong, lại lục tục xuất hiện sự cố, gần nhất thậm chí truyền ra tin đồn tiểu khu phong thuỷ không tốt, ảnh hưởng tới vận thế của người ở trong đó.
Miếng đất sườn núi Hải Độ kia cách tiểu khu không xa.
Từ góc độ phong thuỷ học mà nói, sườn núi Hải Độ là mảnh đất rộng hình tam giác, toạ lạc trên núi, không có toà nhà khác để dựa vào, cũng không có núi non bên cạnh để dựa, khó đông dân cư. Đã thế lại còn có chỗ trũng, trước sau chênh lệch lớn, không khí khó có thể lưu chuyển, ngược lại còn tụ tập sát khí.
Loại địa hình này, đối với chủ nhân là bất lợi, Cao Thiên Lãng vốn đang ở trên bước đường cùng, cộng thêm tiểu khu Hải Đô khi xây dựng không có lưu ý, hai đầu cùng tác dụng, sau đó mới thường xuyên xảy ra chuyện.
Vân gia trọng nhân quả, lời dạy của tổ tiên là không giúp đỡ ác nhân, đồng thời cũng không đối với hành vi ác ôn làm như không thấy.
Cho nên, nàng sẽ không giúp Cao Thiên Lãng, nhưng sự tình của tiểu khu Hải Đô vẫn cần phải giải quyết, rốt cuộc nơi này cũng đều là người vô tội.
……
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, liền có một chiếc WNMK quân dụng việt dã ngừng ở đối diện cửa của tiểu khu Rechester.
“Uy, là Vân tiểu thư sao? Ta đã tới, ngươi đi ra ngoài đi.”
Trong điện thoại là âm thanh trầm ổn của một nam nhân, đánh giá hẳn là hơn bốn mươi tuổi.
“Được, ta liền tới đây.”
Vân Mạt trả lời xong, đầu bên kia liền nhanh chóng ngắt kết nối, một câu cũng không chịu nói nhiều.
Vân Mạt đi ra cổng trường, quay trái ngó phải, không có thấy bóng dáng cái xe nào.
Nàng gọi cho đối phương, “Ta đã ra tới, các ngươi đang ở đâu?”
“Tích tích……”
Dưới bóng cây đối diện, truyền tới tiếng bóp còi chói tai, đối phương sau khi thấy Vân Mạt nhìn qua, không nói hai lời liền tiếp tục ngắt liên lạc.
Vân Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc xe quân dụng việt dã đỗ ở cửa tiểu khu.
“Các ngươi có ý thức công cộng hay không hả? Nơi này có thể tùy tiện bóp còi sao? Ngươi xem đã khiến cho đứa nhỏ bị doạ rồi?”
Một nữ nhân ôm đứa nhỏ, gõ gõ cửa xe, thập phần bất mãn nói.
“Đúng vậy, quân nhân thì ghê gớm sao?” Một nam nhân khác đi ngang qua cũng ngừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ theo.
Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt của một nam nhân, mái tóc không tính là dày, khóe mắt có nếp nhăn, đôi mắt lanh lợi.
Nam nhân vươn tay phải ra khỏi cửa sổ xe, hai ngón tay kẹp tàn thuốc gõ gõ.
Lập tức có bốn người bộ dáng bảo tiêo từ phía sau xe nhảy ra, bọn họ cũng không nói lời nào, chỉ đứng trước người vừa nói, khí thế mười phần, rất có tư thế ngươi lại nói thử xem.
“Như thế nào, các ngươi còn định lý luận nữa sao?”
Nữ nhân nhìn xung quanh, có chút không tự tin.
Mấy người bảo tiêu không trả lời nàng.
Họ hẳn là đã thấy qua ảnh chụp của Vân Mạt, quay đầu, giơ tay phải lên tiếp đón một tiếng.
Nữ nhân kia nhăn chặt mày, đầy mặt khinh thường nhìn Vân Mạt đang đi đến gần.
Sách…… Vân Mạt có thể cảm giác được nàng ta đang âm thầm 'hỏi thăm thân thích’ nhà nàng.(*)
----------------------
(*) Hỏi thăm thân thích: ý là đang chửi mẹ nó, bố nó, con bà nó…
----------------------
“Vân tiểu thư, mời đi?”
Nam nhân ở cửa sổ xe đem tàn thuốc vứt bỏ, ý bảo bảo tiêu mở cửa, đưa nàng lên xe.
“Không vội!”
Vân Mạt một tay đè lại sau cửa xe, ngón giữa ở mặt trên gõ gõ, “Trước hãy nói lời xin lỗi với chị gái này đi!”
“Ngươi nói cái gì?”
Nam nhân kia sắc mặt khó coi lên.
Nàng cho rằng nàng là cái gì, lại dám vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ?
“Nga, ngươi nghe không hiểu sao?”
Đôi tay Vân Mạt cắm trong túi quần, nhìn đám bảo tiêu đang vây xung quanh nàng, chậm rãi nói, “Vậy để ta dạy ngươi, tới, quay mặt hướng đến bên kia, cúi người, nói //Thực xin lỗi//”
“Phi”, nam nhân trung niên trong xe vẻ mặt khinh thường, phỉ nhổ.
Nữ nhân kia cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này, tức khắc cảm thấy chính mình đã oan uổng người tốt.
“A, cô bé, được rồi, bỏ qua đi”.
“Không không không, đã làm sai thì phải xin lỗi, đây là điều cơ bản của làm người, tu dưỡng tối thiểu, không phải sao?”
Nàng đem chữ “Người” nhấn thật mạnh, mỉm cười nhìn nam nhân bên trong xe.
“Lên xe đi!” Nam nhân kia khóe miệng mang theo nụ cười dữ tợn, phân phó.
Vĩnh viễn luôn có nhiều người không có mắt như vậy, luôn tự cho là đúng, chính là thiếu được thu thập.
“Không chịu sao? A, ta nhớ ra rồi, ta còn có việc, hẹn gặp lại!”
Vân Mạt thấy hắn không đáp lại, cũng không nói hai lời, xoay người liền đi.
“Đứng lại!”
Nam nhân kia có chút há hốc mồm, dựa theo giá cả hôm qua đã bàn xong, một trăm vạn tinh tệ giải quyết vấn đề, cứ từ bỏ như vậy sao?
Chỉ vì một người qua đường như vậy liền từ bỏ?
Tuy nhiên, nàng có thể không cần, nhưng Cao thị bọn họ thì không được!
Bàn tay to của bảo tiêu ấn ở đầu vai Vân Mạt, muốn mạnh mẽ kéo nàng trở về.
Vân Mạt hơi hạ vai phải xuống, bước chân sượt một chút, nháy mắt liền thoát ra khỏi vòng vây của bốn người.
Bảo tiêu nhìn tay của mình, có chút giật mình, sao có thể?
Nam nhân trong xe thấy nàng càng đi càng xa, có chút nóng nảy, liền định kéo cửa xe xuống.
Nhưng lại không biết vì sao, cửa xe sống chết không mở ra được, nam nhân gấp đến đầu đầy mồ hôi.
“Uy, từ từ, ngươi quay lại đi!”
Tiếng hô to của nam nhân, đã hấp dẫn lính gác cửa của Rechester.
Vân Mạt đưa lưng về phía bọn họ, giơ tay phải lên, chậm rãi điểm điểm vào quân hàm của chính mình.
Mấy tên bảo tiêu muốn động thủ tức khắc rụt trở về.
Đây là một học sinh quân giáo, bọn họ sao có thể ở cửa của trường quân đội mạnh mẽ mang học sinh của họ đi?!