Vân Mạt đứng lại, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi, “Xin lỗi?”
Nam nhân kia hơi thở thô nặng, hướng về phía bảo tiêu hung tợn nói, “Xin lỗi đi!”
“Thực xin lỗi.”
Bảo tiêu hướng nữ nhân kia cong người một cái, nói ra ba chữ.
“Được rồi, bỏ qua đi.”, nữ nhân kia ôm đứa nhỏ lắc đầu, đi qua bên cạnh Vân Mạt, kéo nàng một phen.
“Con bé này, ngươi thật là…… Mau trở về trường học đi, đừng đi theo bọn họ.”
“Cảm ơn”, Vân Mạt hướng nàng cười cười, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nam nhân trong xe ngữ khí thập phần không tốt, định ra oai phủ đầu lại không có chơi ra được, ngược lại còn bị nàng thắng một nước cờ.
Tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, đợi người lên xe rồi hắn sẽ nghĩ cách sau.
“Đi thôi, Vân tiểu thư?”
Nam nhân thay đổi một bộ khẩu khí tương đối hiền lành.
Nhưng đôi tay Vân Mạt vẫn cứ cắm ở túi quần, bộ dáng khí định thần nhàn.
“Nga, ta bị kinh hách, giá cả liền tăng gấp đôi, ngươi hỏi Cao tổng xem có được không? Không được thì chúng ta liền hẹn khi khác……”
“Ngươi!”
“Xem ra là không được, vậy hẹn gặp lại!”
Vân Mạt xoay người liền đi.
“Từ từ, chúng ta đồng ý!”
Nam nhân kia tức đến đầu bốc khói, nhưng hiện tại có việc cầu người, hết thảy đều chờ đến sau khi giải quyết vấn đề xong, đến lúc đó xem nàng khóc như thế nào!
“Ta tổng cảm thấy đơn này có chút mệt”, Vân Mạt một bên nói thầm, một bên đi đến cạnh xe.
Cửa xe ban đầu kéo như thế nào cũng không mở được, theo động tác của nàng lại nhẹ nhàng mở ra.
Bảo tiêu ở bên cạnh đang ra sức kéo quả thực sợ đến ngây người, hắn đang định gọi điện cho xưởng sửa chữa xe, nào ngờ lại có thể mở ra đơn giản như vậy?!
Hắn không chú ý trong một góc, một tờ giấy vàng, giống như lá cây, rơi xuống mặt đất.
Trong xe có năm người, Vân Mạt cùng hai bảo tiêu ngồi ở phía sau, phía trước là nam nhân kia cùng tài xế.
Bên trong xe trầm mặc trong chốc lát.
Nam nhân áp xuống hỏa khí, mở miệng tự giới thiệu, “Vân tiểu thư, ta là Cao tổng bí thư, ngươi có thể gọi ta là chú Vương.”
“Xin chào.”
Chú Vương bắt đầu tìm chuyện để nói, “Vân tiểu thư là học sinh mới sao?”
“Đúng vậy……”
“Ta đã thấy tài khoản WB của Vân tiểu thư, thật sự rất xuất sắc.” Vương Vĩ thử thăm dò nói.
“Phải không?” Vân Mạt không tỏ ý kiến.
“Không biết Vân tiểu thư là học từ ai? Ta thật sự rất muốn thể nghiệm một chút.”, Vương Vĩ tiếp tục thử.
“Ừm”, Vân Mạt nói.
Vương Vĩ cảm giác vô cùng bực bội, cùng nàng nói chuyện sao lại lao lực như vậy!
Lúc mới tới trong lòng hắn thực mâu thuẫn, thậm chí không khỏi cười nhạo. Cũng không biết có phải ông chủ của mình điên rồi hay không, lại có thể bảo hắn tới đón một cô bé như vậy, còn nói nhất định phải mời được người.
Từ khí phái hiện tại của nữ sinh này, chẳng lẽ nàng thật sự có năng lực không muốn người khác biết?
Từ chỗ Vân Mạt không gợi được chuyện, Vương Vĩ có chút ủ rũ, không khí bên trong xe phảng phất giống như bị ngưng kết.
Một lát sau, Vân Mạt từ trong ba lô lấy ra một túi bánh, là buổi sáng nàng mới mua từ nhà ăn.
“Ngươi muốn ăn không?” Vân Mạt hướng về phía chỗ trống bên cạnh nói chuyện.
“Nga, ngươi không ăn được……”
Vương Vĩ nghe nàng ở phía sau lẩm nhẩm lầm nhầm, tưởng cái người bệnh tâm thần.
“Chú Vương đã theo Cao tổng cũng lâu rồi đi?” Vân Mạt một bên ăn, một bên đánh vỡ yên lặng.
“Mười mấy năm”, Vương Vĩ nói.
“Nga, nói giống hắn”, Vân Mạt chỉ vào chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh nói.
“Ai?”
Vương Vĩ cảm giác sau lưng có một cỗ lạnh căm căm, “Ngươi đừng giả thần giả quỷ!”
Bảo tiêu chỉ chỉ Vương Vĩ, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, “Vương…… Vương tổng……”
Vương Vĩ gãi gãi sau cổ, sờ phải một đồ vật lạnh lẽo.
Là một cánh tay, vì sao cánh tay này lại chạy tới trên vai của mình?!
“Phanh”, một tiếng dừng xe vội vàng.
Vương Vĩ trợn trắng mắt, nhìn thấy Vân Mạt cầm lấy cánh tay kia, “Răng rắc răng rắc” gặm lên.
“Ngươi muốn ăn sao?”
Vân Mạt thấy ánh mắt hắn thẳng lăng lăng, thuận thế rướn lên phía trước, hàm răng vừa mới dính bánh đậu, nhìn qua giống vết máu khô.
Vương Vĩ cảm thấy lông tơ đều dựng đứng lên.
Quần áo của đám bảo tiêu cũng mướt mồ hôi, nhưng bọn hắn lại đều không thể động đậy được.
Đây là có chuyện gì?
Trong xe chỉ còn lại âm thanh nữ sinh kia đang răng rắc răng rắc ăn cái gì đó.
“Chú Vương từng có một người anh em tốt sao?” Vân Mạt vừa ăn vừa hỏi, không chút nào đem biểu tình của bọn họ xem ở trong mắt.
“Ta có rất nhiều người anh em tốt”, Vương Vĩ trong lòng bồn chồn, tay đã đặt ở trên then cửa, khi đến nơi hắn nhất định phải đi ra ngoài đầu tiên.
“Cái người anh em đã thế ngươi vào nhà giam tinh tế cơ.”.
“Ai cơ? Ta không quen biết!” Vương Vĩ mồ hôi chảy ra đầy trán, cắn răng phủ nhận.
“Nga, nhưng hắn nói đã tìm ngươi lâu rồi.”, Vân Mạt chỉ vào vị trí trung gian giữa nàng và bảo tiêu, nói.
Bảo tiêu kia đã trải qua không ít mưa mưa gió gió, nhưng vẫn là lần đầu gặp được loại tình huống này, thân thể không động đậy nổi. Nữ sinh quỷ dị này thật sự làm cho người ta thấy sợ hãi.
“Ngươi đừng nói chuyện lung tung!”
Vương Vĩ vẫn còn cố gắng chống trả, nhưng cái tay lại kịch liệt kéo then cửa, tuy nhiên, cửa xe lại một lần nữa không mở ra được.
Nếu ngay từ đầu hắn chỉ cảm thấy là Vân Mạt đang lừa hắn, thì hiện tại đã mau bị hù chết, nàng như thế nào mà biết được?
Cho dù là Cao Thiên Lãng cũng không biết, đó là chuyện mà hắn hối hận nhất trong cuộc đời này. Đêm khuya làm mộng, cũng có thể chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Vân Mạt một bên ăn bánh bao, một bên chẳng hề để ý nói, “Hắn bảo ta dặn dò ngươi, nhớ chăm sóc cho vợ và con hắn.”
“A……” Vương Vĩ muốn hỏng mất.
Trong xe chỉ còn lại tiếng thét chói tai của hắn cùng tiếng Vân Mạt ăn cái gì đó.
“A……”
Ước chừng năm phút sau, Vân Mạt ăn xong, vỗ vỗ tay, thuận tiện còn dùng khăn giấy lau miệng.
“Được rồi, ta đã ăn xong, chúng ta đi tiếp đi”, Vân Mạt lên tiếng nhắc nhở.
Theo những lời này của nàng, đám bảo tiêu rốt cuộc cảm thấy chính mình đã có thể cử động trở lại, quay về nhân gian!
Bọn họ quả thực muốn lệ nóng doanh tròng, lại lần nữa nhìn về phía Vân Mạt.
Cái cánh tay trẻ em vừa rồi đâu, sao lại đổi thành củ cải trắng?
“Ngươi cũng muốn ăn sao?”
Vân Mạt thấy tầm mắt của bảo tiêu kia dại ra, liền đưa củ cải cho hắn.
“Không không! Không cần!”
Bảo tiêu vô cùng sợ hãi, vội vàng lui sang bên cạnh, ở chỗ giữa nàng và hắn cố tình thừa ra đủ vị trí cho một người ngồi.
Vương Vĩ thật sự đã bị dọa sợ, liên tiếp thúc giục lái xe.
Xe huyền phù tăng tốc, rất nhanh liền đến sườn núi Hải Độ, sau khi xe dừng lại, cửa xe bị mở ra một cách nhẹ nhàng.
Tựa hồ hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.
Vân Mạt nhảy ra khỏi xe, nhìn sắc mặt tái nhợt của mấy người, bẹp bẹp miệng.
Sự can đảm của đám người Tinh tế cũng chỉ có vậy, nàng chẳng qua chỉ dẫn động một chút sát khí, phóng đại một chút khủng hoảng sâu trong nội tâm hắn mà thôi.
Nếu Vương Vĩ biết hoạt động tâm lý của nàng, nhất định sẽ phun đầy mặt nàng, đó là “một chút” sao?
Hắn đều sắp bị dọa cho vỡ mật.
Trải qua chuyện này, không còn ai dám nhắc tới ý tưởng trả thù cùng ra oai phủ đầu nữa.
Cao Thiên Lãng tự mình chờ ở tiểu khu Hải Đô, “Vân tiểu thư, lại gặp mặt.”
“Xin chào Cao tổng!” Vân Mạt nhàn nhạt gật gật đầu.
Người này khuôn mặt đỏ đậm, hắc khí cùng đen đủi trên người đã càng thêm nghiêm trọng.
Cao Thiên Lãng ở tiểu khu này cũng có phòng riêng, trực tiếp liền đi đến bên kia.
Vân Mạt không có hàn huyên thăm hỏi gì, trực tiếp chỉ vào bố cục phía sườn đông nói, “ Con đường này sửa lại phương hướng đi, không cần đâm thẳng vào đây.”
“Một con đường thẳng một vết thương”, con đường đâm thẳng vào cửa sẽ phạm thương sát, ảnh hưởng đến sức khỏe của chủ nhà, sự nghiệp không thuận.
“Núi đá giả ở hướng tây cần đổi vị trí, dễ dàng phạm giác sát.”
“Nhìn thấy nơi đó không? Phía trước tiểu khu có con sông hoặc con đường sẽ hình thành sát khí, giống như là một cái lưỡi hái sắp cắt đôi toà nhà. Ở trong loại địa phương này, sẽ dễ dàng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, như tai ương dính máu, tai nạn giao thông.”
“Ngươi nói thẳng phương pháp giải quyết đi.”
Cao Thiên Lãng có chút không kiên nhẫn, hắn chỉ muốn kết quả.
“Đặt một đôi ngựa bạch ngọc của Ngũ Đế vào vị trí cát lợi. Địa phương ở hướng xấu thì trồng một cái cây to……”