“Chỉ như vậy thôi sao?”
Trong khẩu khí của Cao Thiên Lãng lộ ra không vui, chỉ sửa đường, trồng cây, xây tường……đáng giá hai trăm vạn tinh tệ sao? Có thể giải quyết được vấn đề của hắn sao?
“Đương nhiên không phải!” Vân Mạt cười.
“Cao tổng xây dựng tiểu khu trên một mảnh đất không tốt lắm, còn tạo thành cách cục hổ dữ lấn lướt rồng xanh, sao có thể đơn giản như vậy được?”
“Còn muốn như thế nào?”
Ánh mắt Cao Thiên Lãng không vui, hiển nhiên đối với nàng càng ngày càng không tín nhiệm.
Còn không phải là nơi ở thôi sao? Chưa từng nghe qua động thổ sẽ có thể xảy ra chuyện gì, quả thực nói chuyện giật gân.
Sự tình trên xe Vương Vĩ đã nói cho hắn, bảo tiêu cũng chứng thực quá, mấy người không có khả năng nói dối.
Nhưng thủ đoạn tinh tế quá nhiều, dược vật, hình ảnh, ám chỉ tinh thần……không gian nhỏ hẹp như vậy, cũng có thể đánh lừa những người không biết gì.
Vân Mạt tự nhiên cũng thấy được biểu tình của hắn, nhưng không để bụng, muốn cho người này ra tiền, xem ra còn phải thêm ít lửa.
“Xin thứ cho ta nói thẳng, công ty Cao tổng gặp phải kiện tụng đi?”
Da mặt của Cao Thiên Lãng cũng chưa động, hắn phát triển công ty đến mức này, thưa kiện cũng là chuyện thường tình.
Hắn nhìn Vân Mạt, không có ra tiếng.
Vân Mạt mở lòng bàn tay ra, ba đồng tiền xu sáng lên lấp lánh.
“Ngươi và ta có duyên, ta đưa ngươi một quẻ.”
Cao Thiên Lãng nhìn ba đồng tiền trong tay nàng, kiềm chế tính tình.
“Nói đi!”
“Cao tổng năm nay 59 tuổi, quẻ tượng biểu hiện là thiên quái thay đổi, tốn là gió. Chủ quẻ nhiều hào lộn xộn, nghĩa là giấu đầu lòi đuôi, làm những việc cần phải che giấu tai mắt của người khác.”
Từ quẻ tượng trong tay mà xem, đây là một người tội ác chồng chất, tham ô, nhận hối lộ, tiêu xài vô độ, chạy trời không khỏi nắng, chỉ sợ sẽ sống không lâu nữa.
“Lục thần trong quẻ là Chu Tước. Câu Trần tức giận, động đến long hổ, thù kỵ tề phát. Hung thần thể hiện uy quyền. Long hổ lâm trận phản chiến. Chỉ sợ sẽ chọc phải kiện tụng tài chính, đến cả người nọ cũng không cứu nổi.”
Cao Thiên Lãng giữa mày càng nhăn chặt hơn, nàng rốt cuộc đang nói cái gì?
Đúng lúc này, màn hình trí não sáng lên.
Hắn hướng Vân Mạt gật gật đầu, ý bảo muốn đi trước nhận cuộc gọi, Vân Mạt buông tay, tỏ vẻ không sao cả.
“Cao tổng, không tốt rồi, ta vừa mới nhận được tin tức, Hà tổng ở Dao Quang tinh bị dính vào một vụ kiện tài chính, hiện tại đã bị bắt, chúng ta có nên nghĩ cách cứu hắn ra không?”
“Bang”, cái bút trong tay Cao Thiên Lãng bị hắn vô thức bẻ thành hai nửa.
Nếu vừa mới nói chính là chuyện này, vậy nữ sinh kia thật đúng là có chút bản lĩnh.
Cao Thiên Lãng sau khi trở về, ánh mắt trở nên sâu hơn, “Ngươi còn biết cái gì nữa?”
Vân Mạt nói tiếp, “Hợi mão không ở trong tam giới, tài hào dính vào thế, Thái Tuế gặp quỷ. Vụ kiện tụng này sẽ liên tục thăng cấp”.
“Sau đó thì sao?”
“Tạm thời chỉ có như vậy.”
“Cao tổng tin sao?” Vân Mạt đạm cười.
“Ngươi nói này đó, chỉ là vì để ta tin tưởng sao?” Cao Thiên Lãng hỏi.
“Bằng không thì sao?”
Cao Thiên Lãng phun ra một tiếng bằng giọng mũi, “Cách giải quyết như thế nào? Hãy nói luôn đi.”
“Sự tình của tiểu khu này không nghiêm trọng, căn nguyên đều ở mảnh đất Hải Độ, phiền toái Cao tổng chuẩn bị mấy thứ pháp khí, ta ở sườn núi Hải Độ giúp ngươi lập một tràng pháp sự, vấn đề của tiểu khu cùng miếng đất kia liền có thể giải quyết.”
“Pháp khí là cái gì?”
“Nga, thứ này hình thức rất nhiều, thường thấy nhất là chuông Hoàng đế, gậy đồng như ý, rìu mặt trăng, cờ lệnh, chùy…chủ yếu dùng để ngưng tụ linh lực, tăng thêm phúc lộc, đồng thời trừ sát khí, chắn sát khí.”
Mấy thứ này Cao Thiên Lãng cũng chưa từng nghe qua, nhưng Vương Vĩ đã phản ứng lại đây, từ hình ảnh hiện ra qua tìm kiếm ở công cụ ngàn độ trên giao diện trí não, đều là đồ cổ tồn tại từ mấy ngàn năm trước.
Cao Thiên Lãng có chút đau thịt, trong đống đồ kia hắn cũng có một cái, “vì sao phải dùng đồ cổ như vậy?”
Hắn lần đầu tiên biết đến, hóa ra cái kia trong giới chuyên môn gọi là chuông hoàng đế.
“Huyền học chúng ta chú ý khí, nơi đây sát khí quá nặng, không có trợ lực chỉ sợ rất khó áp xuống.”
“Cao tổng, người trong nhà ngươi có bệnh đúng không? Ngươi không sợ một ngày kia sẽ phản phệ đến trên người của chính ngươi sao?”
“Được rồi, ngươi hãy đi trước, để ta tới an bài”.
“A đúng rồi, ngươi hãy đi đến nhà này mua chu sa và giấy vàng, nhớ mua nhiều một chút nha.”
Vân Mạt nói chuyện, liền đưa phương thức liên hệ của Lăng Cửu cho Cao Thiên Lãng.
Ở thời điểm thích hợp thì nên chiếu cố sinh ý của người quen một chút, không phải sao? Một vạn tinh tệ một tờ giấy vàng, có mua nhiều một chút thì cũng không hề lãng phí.
Cao Thiên Lãng không nói chuyện nữa, mang theo biểu tình hung ác, nham hiểm đi xa.
Vân Mạt nhìn thân ảnh của hắn, trong mắt không hề gợn sóng.
Bên nửa kia của sườn núi Hải Độ
Vương tiến sĩ từ từ tỉnh dậy, thiết bị phát sóng trực tiếp ở trên đỉnh đầu vẫn còn ong ong chớp động.
Hắn xoa xoa đám xương cốt nhức mỏi, đối với việc chính mình đang ở nơi nào cảm thấy thập phần mờ mịt.
Chờ sau khi thanh tỉnh mới ý thức được, hắn lại có thể ngủ quên khi đang phát sóng trực tiếp, a không đúng, là bị dọa ngất đi, quả thực là mất hết cả cái mặt già của hắn.
Nhưng, thấy hắn cố gắng như vậy, fans cũng cắn răng đánh thưởng cho hắn.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, đã chỉ còn dư lại một ít người xem.
Vương tiến sĩ có chút nghĩ mà sợ, nhìn thấy mặt trời trên cao, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ánh sáng thân thiết đến nhường nào.
Ngay lúc này, có vài người từ đằng sau vây quanh lại đây, tức khắc làm phiến công trường an tĩnh này náo nhiệt lên.
Vương tiến sĩ xoa đôi mắt, yên lặng dựa nghiêng trên trên vách tường, hắn thật sự vẫn chưa có khôi phục hoàn toàn.
Đám người kia đi đi dừng dừng, liền vào trong phạm vi phát sóng trực tiếp của hắn.
Một nữ nhân quyến rũ, đầy đặn, tay cầm một cái bọc nhỏ đi tới, “Chồng ơi”, đôi môi đỏ tươi phun ra lời nói kiều mị, ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Mạt, “Đồ đã mang đến, đang để ở chỗ này.”
“Mở ra đi”, Vân Mạt chu chu môi, nâng nâng cằm.
“Mở ra đi”, Cao Thiên Lãng nói.
“Rốt cuộc là làm cái thứ tà môn gì vậy?” Nữ nhân có chút không hài lòng, lẩm bẩm nói.
Vì hai trăm vạn tinh tệ, Vân Mạt bày đạo tràng có thập phần cảm giác nghi lễ, theo như lời của dân chuyên nghiệp thì gọi là nghi lễ của nghi lễ.
Rốt cuộc, không thể để cho bọn họ cảm thấy quá đơn giản đúng không?
Ngoại trừ việc nàng không mặc đạo bào, trận pháp sự này hết sức chu toàn, linh đàn, biểu văn, phù chú, pháp khí, nhạc cụ tất cả đều không thiếu.
Vân Mạt sai khiến bọn họ mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào, trong chốc lát dọn bàn ăn, trong chốc lát châm nến, chờ tới khi người máy hiệu suất cao đem chu sa, giấy vàng, bút lông đến đầy đủ, nàng rốt cuộc ngừng nghỉ.
Thiết đàn, thượng cống, thắp hương, thăng đàn.
Đạo tràng cầu phúc, dùng cho cầu phúc đón cát tường, trừ tà phục ma, tiêu tai giải ách, phù hộ mọi người sự nghiệp thành công, sinh hoạt hạnh phúc, tai tiêu họa tán, thân thể khoẻ mạnh……
Vân Mạt cầm chuông lên, một bên lay động một bên nói không ngừng “Hương đốt ngọc lò, tâm tồn đế trước, chân linh hạ mong, tiên lâm hiên, đến nói vô địch, hàng phục chúng ma……”
Cùng với chuông hoàng đế linh linh lay động, Vân Mạt ngâm nga văn khấn, đã lâu không làm pháp sự, liền thấy có chút mới lạ.
Một hồi pháp sự cầu phúc xong, trước sau mất gần hai giờ.
Phòng phát sóng trực tiếp của Vương tiến sĩ bắt đầu náo nhiệt, số lượng người cũng càng ngày càng nhiều.
“Đây là cái gì?”
“Sườn núi Hải Độ, là sườn núi Hải Độ!”
“Ta giống như nhìn thấy nghi thức gì ghê gớm.”
“Ta đã tra cứu, động tác của nàng giống nghi thức cầu phúc của Đạo giáo ngàn năm trước.”
“Mê tín, nhưng, sau khi nhìn lại thực sự làm cho nhân tâm bình tĩnh hơn.”
“Đây là ai? Nhìn giống học sinh nha……”
“Chậc chậc chậc, tưởng dựa vào cái này liền giải quyết được sự tình của sườn núi Hải Độ sao? Không thể không nói, ông chủ Cao thực thiên chân nha.”
Phòng phát sóng trực tiếp ồn ào thành một mảnh……