Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217. Tin Tức Từ Lam Tinh

Chương 217. Tin tức từ Lam Tinh Chương 217. Tin tức từ Lam Tinh

Vân Phong nhìn thân ảnh binh lính nơi xa, trong ánh mắt tất cả đều là vui mừng, “Lam Tinh trước đây dù sao cũng là tinh cầu độc lập cấp C, đâu thể một chút nội tình gì cũng không có”.

Tiêu Thanh Minh cười lạnh một tiếng, Nhược điểm của chúng ta là vũ khí…”

Vân Phong ánh mắt kiên định, “Sẽ có.”

“Ân”, Tiêu Thanh Minh gật đầu, “Hiện tại đoạt của bọn họ, đồng thời khai phá đồ của chính chúng ta.”

“Đúng rồi, Vương An Kiệt đến đây, hắn có chút tin tức từ bên ngoài”, Tiêu Thanh Minh đưa một con chip lưu trữ qua.

Vân Phong tiếp nhận tới, đem chip cắm vào quang não, hình ảnh hiện lên, tất cả đều là tin tức quan trọng ở bên ngoài tinh vực.

Tiêu Thanh Minh đứng ở bên cạnh hắn, cái đầu trọc tỏa sáng lấp lánh, cũng xem thập phần nghiêm túc, “Thật là vất vả cho hắn.”

Vân Phong gật đầu, “Hiện tại phi hành khí của Lam Tinh chỉ có thể hoạt động ở trong tầng khí quyển, không cho phép tiến vào vũ trụ, chúng ta vô pháp biết hướng đi của các tinh cầu khác. Nếu không có bọn họ, e rằng chúng ta thật đúng là một tinh cầu cô tịch.”

“Cũng may chúng ta không phải chỉ là một tinh cầu tài nguyên, chúng ta vẫn còn có thể tự cấp tự túc, nếu không chỉ bằng chế tài kinh tế cùng kỹ thuật, chúng ta cũng không đối kháng được. Bọn họ muốn biến chúng ta trở thành tinh cầu cấp D danh xứng với thực.”

Vân Phong sửa sang lại cổ áo, yết hầu lăn lộn, “Nghĩ thật hay, cứ từ từ. Nhiệm kỳ tới của Liên Bang sắp đến, đó mới là chính thể quyết định lợi ích ngắn dài của bọn họ. Lâu không có hiệu quả, áp lực dư luận rất lớn.

Mà Lam Tinh không thiếu nhất chính là nhẫn nại, mấy ngàn năm nay chúng ta đều đã ở đây, thế hệ này của chúng ta, sẽ không đổ trong một lần khảo nghiệm như vậy.”

“Đúng vậy!”

“Không nói cái này nữa, ngươi xem tin tức này đi, tiết mục chó cắn chó, nhưng có thể dời đi tầm mắt của Liên Bang, có thể cho chúng ta một ít thời gian giảm xóc.”

Vân Phong điểm tin tức về giảm giá đá nguồn năng lượng trên màn hình, lâm vào trầm tư.

Tiêu Thanh Minh cũng cười, “Chỉ là, hành tinh Sharia có hơi yếu một chút, nếu có thể mồi cho bọn họ thêm một ít lửa là tốt nhất.”

Vân Phong lắc đầu, lấy bút máy ra, viết xuống ba chữ, “Đạn bão từ!”

Tiêu Thanh Minh có chút khó hiểu, “Đạn bão từ? Sharia xác thật có, nhưng kia đã trở thành vũ khí mà đế quốc ngân hà cấm nghiên cứu phát minh, vô luận phóng xạ hay là lực sát thương, đều đủ để hủy diệt nửa tinh cầu, ta không cảm thấy bọn họ dám dùng.”

Vân Phong đứng lên, “Không cần bọn họ dùng, không chiến mà khiến người ta khuất phục mới là thượng sách.”

“Ý của ngươi là, để bọn họ uy hiếp Liên Bang?” Tiêu Thanh Minh như suy tư gì.

Vân Phong tiếp tục nói, “Sharia là tinh cầu cấp B, nhưng nếu hành tinh Alpha quyết tâm, Liên Bang lại tranh thủ lúc rối ren gia nhập, như vậy không khéo sẽ trở thành một Lam Tinh tiếp theo.”

“Nếu ta là người Sharia, ta sẽ nói cho Liên Bang, một khi Alpha tấn công chúng ta, ta sẽ hướng căn cứ quân sự của Liên Bang thả đạn bão từ, hơn nữa Sharia có hàng hạm viễn trình, có năng lực thả xuống được lãnh địa của Liên Bang!”

Tiêu Thanh Minh nghe đã hiểu, “Đây là đồng quy vu tận, bọn họ sẽ cảm thấy ngươi điên rồi……”

“Có lẽ vậy, buộc Liên Bang cùng nhau chống lại Alpha, đồng thời khiến Alpha không dám lộn xộn, tất cả mọi người đều chỉ đánh nhau trên kinh tế, không phải thực tốt sao?”

Tiêu Thanh Minh nắm hai tay, “Vẫn là ngươi có biện pháp. Nhưng chuyện hành tinh Sharia không nhỏ, dăm ba câu nói không rõ. Huống hồ chúng ta còn là hành tinh cấp D, địa vị không bình đẳng, hơn nữa bọn họ đối với ngươi có phòng bị, sẽ không nghe chúng ta.”

“Ngươi đã quên Vương An Kiệt sao?”

“Ngươi là tưởng?” Tiêu Thanh Minh liếc mắt một cái với hắn, cười.

“Chuyện này có thể thử giao cho Vân Mạt cùng Tiêu Nam xem”, Vân Phong điểm điểm trang web.

“Hai đứa trẻ này có được không?”

“Không được cũng phải được, không khó như vậy, tìm người đem tin tức truyền qua đi, hai đứa nhỏ này đều không ngốc, chúng ta chờ thì tốt rồi.”

Tiêu Thanh Minh cười lạnh một chút, cái đầu trọc tỏa sáng lấp lánh.

……

“Chị, chị tới đây một chút đi!” ngữ khí Tiêu Nam tràn ngập vội vàng.

“Có việc gấp sao?”

Vân Mạt giơ tay nhìn nhìn thời gian, 10 giờ tối thứ ba, không phải tình huống đặc thù nàng rất khó đi ra ngoài.

“Gấp!”

“Vậy ngươi chờ ta một chút.”

“Tích……”

Hoắc Xuyên vừa mới từ quảng trường cơ giáp ra tới, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, màn hình trí não liền vang lên.

“Vân Mạt? Có chuyện gì thế?”

“Ngươi có thể nghĩ cách đi ra ngoài được không?” Vân Mạt hỏi.

“A? Đi làm gì?” Hoắc Xuyên không hiểu ra sao.

“Cứ coi như là ra gặp bạn bè nói chuyện đi?” Vân Mạt nháy mắt phải một chút.

Hoắc Xuyên “Phi” một tiếng, một chút cũng không tin nàng, “Ra ngoài chuẩn bị đồ dùng đám cưới cho ngươi sao?”

Vân Mạt:……

Hoắc Xuyên khó được một lần nói chuyện thắng nàng, tức khắc lăn ra giường cười ha ha.

“Rốt cuộc có được hay không?” Vân Mạt trừng hắn một cái.

“Được”.

Là kim chủ quyên tặng hẳn một cái thư viện, hắn vẫn có một chút đặc quyền.

“Ngươi chờ chút.”

Từ sau sự kiện bị Tinh Minh bắt cóc, hai người thành lập tình hữu nghị cùng tín nhiệm sâu sắc.

Trong lòng Hoắc Xuyên thực đang vò đầu bứt tai muốn biết lý do, nhưng Vân Mạt không nói, hắn vẫn nhịn xuống không hỏi, trực tiếp đi xử lý giấy xin phép nghỉ.

Về phần lý do của giấy xin phép nghỉ?

Emmm, hắn vừa muốn viết mấy chữ “Ba bị bệnh”, liền nhớ tới lần bị bắt cóc quá thống khổ kia.

Hoắc Xuyên run lập cập, quyết đoán viết: “Mẹ bị bệnh……”

“Có cần ta đưa ngươi đi không?” Hoắc Xuyên hỏi.

“Không cần!”

“Vậy được rồi, ngươi tốt nhất đừng trở về quá muộn, anh trai đây chờ ngươi đến 24 giờ.”, Hoắc Xuyên nói.

“Cảm ơn”, Vân Mạt tự đáy lòng nói lời cảm tạ.

Hoắc Xuyên chẳng hề để ý xua tay.

Tầng hầm ngầm của Tiêu Nam.

“Chị, chị xem!”

Ngón tay hắn gõ bùm bùm, trên màn hình bắt đầu thoáng hiện ra những ký tự khó hiểu.

“Đây là cái gì?”

Vân Mạt để sát vào xem, vô số số hiệu cùng mệnh lệnh, nàng thật sự là xem không hiểu.

“Là số hiệu”, Tiêu Nam nói, tiếp tục đánh bàn phím hết sức chăm chú.

“Em đã phá giải hai giờ liền, cái số hiệu này làm em cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã xem qua ở nơi nào đó”, Tiêu Nam lẩm bẩm tự nói.

“Ngươi từ nơi nào tìm được?”

“Trang web do em thành lập kia, không biết là ai đã @ em một đoạn số hiệu như vậy. Em sau khi download xong liền không thấy hiện ra văn kiện gì.” Tiêu Nam tiếp tục nói.

“Xem ra là có tin tức muốn cho chúng ta biết.”

“Tới!”

Ngón giữa của Tiêu Nam gõ phím Enter, những ký tự màu xanh lá cây sôi nổi xuất hiện ở trên màn hình, sau đó lại nhanh chóng biến thành hoa, rồi biến mất.

“Hả?” Vân Mạt cùng Tiêu Nam hai mặt nhìn nhau.

Ngay khi màn hình hoàn toàn biến thành màu đen, bên trong liền truyền đến một đoạn thang âm già nua.

“Hai đứa, sống có tốt không?”

“……”

Khuôn mặt Vân Mạt xoát cái trắng toát, tay phải che ở ngực, môi run run, “Phanh” một tiếng làm đổ chiếc ghế ra phía sau.

“Chị?”

Tiêu Nam nhìn nàng, trong mắt Vân Mạt từng giọt nước mắt to như hạt đậu đã lăn xuống.

“Chị, chị đừng làm em sợ, chị làm sao vậy?” Tiêu Nam lay nàng.

“Không có việc gì, không có việc gì……”.

Qua hơn nửa ngày, Vân Mạt lau khô nước mắt, bình phục tâm tình một chút.

“Tiêu Nam, ngươi nghe hiểu không?”

“Nghe hiểu, là tiếng của ông nội.”

“ Ông nội?” Vân Mạt lẩm bẩm nói, “ông lão……”

Tiêu Nam hỏi một tiếng, “Chị, sao chị lại thích gọi ông là ông lão vậy, biết rõ ông nội không cao hứng……”

Đôi mắt Vân Mạt thẳng tắp, “Thật sao? Ông cũng không thích bị gọi là ông lão?”

“Chị, chị rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Nam có chút lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment