Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 220 - Chương 220. Cơ Giáp Trinh Sát Không Khoa Học

Chương 220. Cơ giáp trinh sát không khoa học Chương 220. Cơ giáp trinh sát không khoa học

Tạo hình cơ giáp trinh sát khiêng súng ngắm này của Vân Mạt thực sự chọc mù mắt của không ít người qua đường.

Thật sự quá con mẹ nó khó chịu, thật giống như một đứa nhỏ ấu trĩ trộm đeo đôi giày cao gót của mẹ nàng, thấy thế nào cũng quái dị.

Dưới lôi đài một trận ồn ào.

“Phốc, em gái này là người mới đi?”

Người qua đường Giáp bị tạo hình này của Vân Mạt làm cho sốc, vô thức bóp vỡ vại đồ uống mới mua ở quảng trường Tinh Võng.

“Ta nói, đầu óc em gái này không phải bị cửa kẹp chứ, cho rằng loại cơ giáp thiên về tốc độ đi cùng với vũ khí sát thương hạng nặng, là có thể tạo ra sự kết hợp mạnh sao? Quá ngây thơ rồi!”

Người qua đường Ất đối với loại ý tưởng thiên chân này của Vân Mạt không khỏi lắc lắc đầu, sôi nổi hoài nghi nàng rốt cuộc có hiểu thao tác của cơ giáp trinh sát hay không?

“Em gái! Cơ giáp trinh sát không phải dùng như vậy, mau đem khẩu súng trên vai kia ném đi, bằng không ngươi sớm hay muộn cũng sẽ bị nó kéo chết.”

Cơ giáp trinh sát, nghe tên đoán nghĩa, chuyên môn thiết kế để điều tra tình hình địch thủ, bản thân nó không phải chủng loại chiến đấu, vũ khí thường kết hợp cùng là súng nguyên tử và laser.

Cho nên, dùng loại cơ giáp này để chạy trốn là có thể, nhưng muốn bắt lấy cơ giáp Minh Hà ở đối diện kia, quả thực là không khác gì nói giỡn.

Thậm chí có vài người thật sự không đành lòng xem tiếp, từ bên dưới nói chuyện với nàng, muốn khuyên Vân Mạt bỏ vũ khí hạng nặng đi

Nhưng, Vân Mạt cũng không có đem 'nhắc nhở thiện ý' của những người đó để ở trong lòng, nàng chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Đối với nàng mà nói, chỗ tốt của cơ giáp trinh sát chính là đền bù cho thể lực không đủ của nàng.

Cơ giáp hình người cao 4 mét, khi xỏ xuyên tinh thần lực qua, nhấc chân, cất bước, tầm nhìn liền thay đổi, loại cảm quan này bị phóng đại vô số lần, có chút quái dị nhưng cũng thực làm người mê muội.

Ở trường học từng có kinh nghiệm bắt chước, nên hiện tại nàng thích ứng cũng rất nhanh.

Vân Mạt giãn tay chân ra một chút, cảm giác trạng thái của chính mình không tồi, đem súng ngắm khiêng bên vai trái, cánh tay phải vươn ra, làm động tác 'mời' mở đầu.

Ngạo Đấu Lăng Thiên sửng sốt một chút, liền thấy cánh tay phải của cơ giáp đối diện thay đổi động tác, vươn ngón trỏ ra, hướng hắn ngoắc ngoắc.

“Mẹ nó!”

Quần chúng vây xem phát ra âm thanh hít ngược một hơi khí lạnh.

Cơ giáp có thể làm ra hành động nhân tính hóa như vậy sao? Sợi tinh thần của người này mảnh đến đâu, mới có thể làm ra một động tác siêu nhỏ với mức độ tinh chuẩn như vậy?

“Bắt đầu đi!”

Chân phải của Vân Mạt ở trên mặt đất cắt một vòng tròn, rất có ý tứ để đối phương ra tay trước.

Ngạo Đấu Lăng Thiên từ tối hôm qua đến bây giờ liền nghẹn một hơi, muốn dùng phương thức vả mặt cao nhất làm cái tên não tàn đối diện này sám hối.

Ngạo Đấu Lăng Thiên rất tin tưởng vào bản thân mình, ý tưởng của hắn cũng thực rõ ràng.

Đối phó với một kẻ cùi bắp như vậy, thì chẳng cần sách lược gì.

Dưới sự nghiền áp về tính năng cơ giáp, chỉ cần hắn hơi chạm vào nàng một chút, là có thể làm cho cơ giáp của nàng báo hỏng.

Chỉ thấy hắn quyết đoán rút thanh kiếm lớn của mình ra, cường thế kéo gần khoảng cách, chém về phía hông Vân Mạt.

Kiếm quang lóe lên, ánh bạc liên tiếp, mang theo lực đạo bẻ gãy, nghiền nát.

Lại không nghĩ rằng, Vân Mạt nâng chân phải lên hơi cử động một chút, hai cánh tay cơ giáp mở ra, thân thể ngửa ra sau, phía sau lưng gần như tạo thành một góc 45 độ so với mặt đất.

Kiếm kia liền xẹt qua vòng eo cơ giáp của nàng.

Cơ giáp trinh sát thuận thế xoay người, một lần nữa lại đứng thẳng lên, còn nhân tiện làm động tác sờ cằm, rất giống như đang suy nghĩ.

“Oa!”

Lại là một trận kinh hô, tim của quần chúng Tinh Võng đều nhấc lên.

Động tác này là như thế nào làm được? Nàng sao không bị té ngã?

Ngạo Đấu Lăng Thiên phản ứng không chậm, lập tức thay đổi bước chân, đâm, chém, kéo……liên tục vung kiếm.

Đừng nhìn Vân Mạt tạo hình cồng kềnh mà coi thường, khi nàng thực sự chơi lên lại giống hệt con quay, chuyển động xung quanh hắn.

Cơ giáp trinh sát so với cơ giáp Minh Hà nhỏ hơn một chút, nhưng động tác cực kỳ linh hoạt.

Ngạo Đấu Lăng Thiên càng đánh càng giật mình, mỗi kiếm của hắn tựa hồ đều ở bên trong đoán trước của đối phương.

Chân trái cơ giáp Minh Hà nhảy tới, tay phải đánh ra, đồng thời pháo ống quanh thân đứng thẳng, miệng pháo màu đỏ loang loáng, hắn muốn phóng đại chiêu!

Lúc này, cơ giáp trinh sát trực tiếp cắt vào đầu gối của hắn, sau đó xoay người, lưng kề sát trước ngực cơ giáp Minh Hà, cánh tay phải giữ chặt cánh tay cơ giáp của đối thủ,

“Rầm……”

Quăng ngã qua vai!

Cơ giáp Minh Hà liền bị vứt ra một cách đơn giản như vậy!

Không đợi cơ giáp Minh Hà từ trên mặt đất bò dậy, một thân ảnh mơ hồ đã vọt qua, tiếp theo là tiếng đấm lách cách lang cang, khoang điều khiển của Ngạo Đấu Lăng Thiên xuất hiện vết rách.

Chỉ bằng lớp vỏ yếu ớt của cơ giáp trinh sát, lại có thể tạo ra một vết rách trên cơ giáp Minh Hà, rốt cuộc tốc độ cú đấm phải nhanh đến thế nào?

Trong khoang điều khiển của Ngạo Đấu Lăng Thiên vang lên tiếng cảnh báo.

“Mẹ nó, đây là kiểu đấm gì?”

“Là bộ quyền ‘sao băng thiên mã’ trong truyền thuyết sao?”

Phía dưới lại là một trận cảm thán kinh ngạc, bọn họ tựa hồ không tìm thấy miệng của mình.

“Bùm bùm bùm……”

Ngạo Đấu Lăng Thiên không màng trạng thái của chính mình, mở họng súng ra bắn phá tứ phía.

Vân Mạt nhanh chóng thối lui.

Nàng không có phản kích lại, đây là lần đầu tiên nàng tham gia đối chiến cơ giáp, rất thú vị.

Vân Mạt di chuyển vòng quanh trêu đùa Ngạo Đấu Lăng Thiên kia, bộ dáng không chút để ý, phảng phất giống như đang chơi xiếc khỉ, khiến người xem không ngừng cười ầm lên.

Ngạo Đấu Lăng Thiên nổi giận, hắn không có nửa phần do dự cắm thanh kiếm trở về phía sau, rút pháo ống ra, nhắm ngay Vân Mạt công kích mãnh liệt.

“Oanh……”

“Mẹ kiếp, từ kiếm quèn đổi thành đại pháo, thật đủ tàn nhẫn!”

Trong mắt Vân Mạt xuất hiện hình ảnh mang theo lực lượng bẻ gãy, nghiền nát của đại pháo.

Nàng không dám coi thường loại pháo ống này, di chuyển theo ngũ hành bước, hoạt động với tốc độ cực nhanh ở trên sàn đấu, cây súng ngắm khiêng trên vai vẫn không nhúc nhích.

Một chọi một, vẫn có thể dựa vào phán đoán cát vị cùng đường đi của viên đạn đối phương mà hữu kinh vô hiểm.

(*) Hữu kinh vô hiểm: không có nguy hiểm

Ngạo Đấu Lăng Thiên cắn chặt răng, giơ pháo ống lên cao, không biết lại tăng thêm thứ gì bên trong, định vị, xạ kích, liền mạch lưu loát.

Trong không khí nháy mắt loé ra ánh lửa loá mắt, độ ấm chợt bay lên vài phần.

Khóe môi Vân Mạt nhếch lên, áp súng ngắm xuống mặt đất, hai chân đứng tại chỗ không nhúc nhích, phần eo lại cong về sau, mềm dẻo giống như cành liễu.

“Ta đi, đây là đùa sao, chị của ta ngầu lòi!”

“Đây là cái gì? Có phải võ cổ trong truyền thuyết không?”

“Gần, gần,…con mẹ nó, cơ giáp trinh sát lại muốn cận chiến!”

Quần chúng phía dưới mặt đỏ tới mang tai, bọn họ tựa hồ tìm không thấy từ ngữ để hình dung.

Vân Mạt ném súng ngắm sang một bên, rút kiếm quang ra.

Thân thể nàng hơi cong, kiếm quang rũ xuống, phóng tới chỗ cơ giáp Minh Hà.

Bước chân Vân Mạt thập phần kỳ lạ, hình như có quy luật nhưng lại làm người ta không sao hiểu nổi, nhìn như sắp làm chính mình vướng ngã nhưng lại tránh đi được đạn dược dày đặc của đối phương, cường thế kéo gần khoảng cách.

Không có bất luận động tác hoa lệ gì, chỉ có ba chữ 'nhanh- chuẩn- tàn nhẫn' đủ để hình dung kiếm thuật của nàng.

Nhưng mà, với thân thể sắt thép của cơ giáp Minh Hà, chỉ một nhát chém cũng không có lưu lại cái gì.

Vân Mạt cúi đầu nhìn, có chút giật mình, vũ khí chênh lệch xa đến như vậy sao?

“Bùm bùm bùm……” Họng súng Minh Hà không ngừng phun ra đạn dược màu đen.

Bóng dáng màu trắng của Vân Mạt phiêu phiêu bay bay, càng chạy càng xa.

Thật sự đánh không lại!

Ngươi tới ta đi đấu hết năm phút, chủ yếu là Ngạo Đấu Lăng Thiên xuất kích, Vân Mạt chỉ tránh né.

Trước nay mọi người đều biết cơ giáp trinh sát tốc độ nhanh, nhưng cũng không có người dám dùng cơ giáp trinh sát đấu võ đài, quả thực muốn điên đảo nhận thức của bọn họ, không khoa học!

“Cũng đủ rồi!”

Bình Luận (0)
Comment