“Hắn muốn ngươi bảo lãnh như thế nào?” Vân Mạt hỏi.
Lâm Phàm Thành nói, “Hắn muốn ta dùng nhà ở Trung Ương tinh làm đảm bảo cho bọn họ đi vay, sau đó hắn sẽ trả lại.”
Vân Mạt an tĩnh một chút, vừa muốn mở miệng.
Lâm Phàm Thành lập tức ngăn nàng lại, “Ngươi đừng nói chuyện, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta không ngốc như vậy.”
Lâm Phàm Thành sau khi nói xong liền sờ sờ cằm: “Hà Kim Thủ nói, hắn còn trẻ, ba hắn cũng còn trẻ, bọn họ có năng lực kiếm tiền, khẳng định sẽ đúng hạn trả nợ cho ngân hàng.”
“Ta chỉ có thể nhắc nhở hắn, hắn còn thiếu ta năm vạn tinh tệ chưa trả.”
Lâm Phàm Thành quay đầu nhìn Vân Mạt, “sao ngươi không nói lời nào?”
Vân Mạt:…… “Ngươi tiếp tục đi.”
“Nga, hắn lập tức liền nói, đúng vậy hắn vẫn còn nhớ rõ, sau đó lại bắt đầu cùng ta nói trong nhà thật sự khó khăn, không thể nhìn tâm huyết ba hắn bị huỷ hoại như vậy.”
Lâm Phàm Thành nói tới đây, liền nhìn thoáng qua Vân Mạt.
Vân Mạt nháy mắt đã hiểu, “Tiếp tục nói đi, còn có cái gì nữa?”
Lâm Phàm Thành quay người lại nói một hơi: “Hắn hơn hai năm không liên hệ với ta, vừa liên hệ liền là chuyện này, ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa, trước kia hắn vẫn luôn gửi tin nhắn hoặc gọi điện để mượn tiền, nhưng lần này phỏng chừng là sợ ta cự tuyệt, cho nên hắn muốn gặp mặt nói chuyện, đã tới tìm ta rất nhiều lần.”
“Cho nên, suy nghĩ của ngươi thế nào?” Vân Mạt hỏi.
“Ta không nghĩ sẽ bảo lãnh cho hắn, việc này đã vượt qua phạm vi năng lực của ta, cũng vượt qua giới hạn của ta.”
Lâm Phàm Thành nói ra suy nghĩ thật của chính mình, hữu nghị là hữu nghị, nhưng đề cập đến giới hạn thì cũng phải có chính kiến. Huống hồ, tình cảm của bọn họ còn chưa đến trình độ kia!
“Ân, ta duy trì ngươi!” Vân Mạt gật đầu.
“Ai, cũng không biết như thế nào, lòng ta luôn có một loại cảm giác áy náy.
Đột nhiên, rất muốn biết mẹ hắn hiện tại như thế nào, cự tuyệt hắn, ta kỳ thật rất khó chịu.
Nhưng chính hắn không đề cập tới việc này, ta cũng không muốn chạm vào chỗ thương tâm của hắn....”.
Lâm Phàm Thành gẩy gẩy móng tay nhỏ giọng nói thầm, nói đi nói lại mấy câu, toàn bộ tâm trạng của hắn đều cảm thấy áp lực.
Vân Mạt lý giải tâm tình của hắn, đây rõ ràng là một người tốt.
Nàng cười lắc lắc đầu, lấy giấy bút từ trong ba lô ra đưa cho Lâm Phàm Thành.
Lâm Phàm Thành có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đã hiểu, tinh thần hắn tức khắc tỉnh táo lại, ngồi thẳng thân hình:
“Ngươi định tính cho ta sao? Ngươi không phải chỉ tính cho người có duyên sao?”
Vân Mạt luôn không xuất thủ, nếu có ra tay cũng phải nhìn duyên phận....
“Ân, hôm nay ngươi và ta có duyên, nghĩ điều ngươi muốn biết nhất, viết một chữ cho ta.”
Vân Mạt chỉ vào chỗ trống trên trang giấy.
Lâm Phàm Thành do dự thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thận trọng viết xuống chữ “Cát”:
“Ta muốn biết, mẹ hắn có khỏe mạnh hay không.”
Vân Mạt lấy trang giấy, Lâm Phàm Thành khả năng trong lòng đặc biệt hy vọng người phụ nữ kia không có việc gì, cho nên thời điểm viết thực dùng sức, nhưng “Sĩ” ở phía trên chữ "cát" lại viết thành “Thổ”.
Chữ Thổ ở phía trên, hỏi bệnh thì lâu khỏi, nếu tự thân là mệnh mộc, hẳn là không có vấn đề gì, nếu không phải mộc, chỉ sợ…….
Vân Mạt định hỏi xem hắn có biết ngày sinh hay không, để nhìn xem mệnh của người phụ nữ kia có phải mộc hay không.
Nhưng mà, nàng còn chưa có kịp hỏi ra miệng, đúng lúc này, bên cạnh có một đứa nhỏ đột nhiên bị té ngã khóc thút thít lên.
Trong lòng Vân Mạt trầm xuống, vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm Thành, than một tiếng:
“Hẳn là đã qua đời.”
Sắc mặt Lâm Phàm Thành thay đổi, không không phải hắn không tin Vân Mạt, mà là quá tin tưởng, nếu nàng nói ra, thì khẳng định là đúng, hắn rũ mắt xuống:
“Ta đã biết.”
Từ từ.... Nếu mẹ Hà Kim Thủ đã qua đời, vậy lý do hắn vay tiền thật đáng nghi.
Lâm Phàm Thành tính tình tốt, nhưng không đại biểu hắn ngốc.
Lúc này, màn hình trí não sáng lên, Lâm Phàm Thành nhìn Vân Mạt một cái, đi đến bên cạnh nghe điện.
Ước chừng hai phút sau, hắn xụ mặt đi trở về: “Ta đã cự tuyệt hắn!”
Hiển nhiên, điện thoại vừa rồi là của Hà Kim Thủ.
Về phần nội dung, không cần tưởng cũng biết, tuy nói là cự tuyệt, nhưng Lâm Phàm Thành khó tránh khỏi vẫn có chút mệt tâm.
“Đi thôi, đừng để trong lòng”
Vân Mạt nói xong đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm Thành.
“Uy, ngươi không cần 800 tinh tệ sao?”
Vân Mạt chết đòi tiền thế nhưng lại có thể không đòi tiền, Lâm Phàm Thành có chút cảm động.
Nào ngờ Vân Mạt cười phá lệ xán lạn, đem giao diện tài khoản đã sớm chọn ra tới giơ đến trước mắt hắn.
“Ta còn cho rằng, ngươi là suy xét đến cảm xúc của ta, nên mới không lấy tiền……”
Trong giọng nói của Lâm Phàm Thành lộ ra hậm hực.
Cái tên này như thế nào một chút tình yêu cũng không có vậy, tốt xấu gì cũng phải giảm giá chứ!
“Tin tưởng ta, trả tiền là vì tốt cho ngươi!” Vân Mạt gõ gõ vào cổ tay.
“Tích……” âm thanh thông báo tiền vào tài khoản luôn êm tai như vậy!
“Hẹn buổi chiều gặp lại ở giảng đường”.
Vân Mạt đem ba lô vác sau vai, giơ giơ tay lên, cũng không quay lại mà đi về hướng đông.
……
Hà Kim Thủ ngơ ngác đứng ở dưới lầu, một bộ dáng còn chưa có hồi phục lại tinh thần, mấy nam sinh bên cạnh mỗi người một vẻ, nghị luận.
“Tên ngốc tử kia lại có thể cự tuyệt sao?” Một nam sinh cảm thấy thập phần không thể tin nổi.
“Khẳng định có người đã nói cái gì đó! Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không.....”
Hà Kim Thủ cũng không quá tin tưởng, nhưng sự thật chính là Lâm Phàm Thành đã cự tuyệt.
Chiêu này hắn đã sử dụng rất nhiều lần, theo nghiên cứu của hắn về nhân tính, loại người như Lâm Phàm Thành này gọi là người tốt, rất khó mở miệng cự tuyệt người khác, đặc biệt là dưới tình huống hắn còn liên lạc nhiều lần.
“Hắn không phải đi Lục Viên sao? Ta vừa thấy một nữ sinh ra tới, hình như là bọn họ ở chung trong một xã đoàn.” Nam sinh kia nhắc nhở một tiếng.
Hà Kim Thủ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Vân Mạt từ nơi xa đi đến, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười lạnh:
“Xem ra chính là nàng làm hư chuyện của chúng ta!”
“Ta nhận thức nàng, nàng tên là Vân Mạt!” Một nam sinh khác suy tư, “Nghe nói rất lợi hại.”
“Phải không?” Hà Kim Thủ nhướng mày, ý bảo chung quanh không có ai, “ Dù cho có lợi hại cũng chỉ là một nữ sinh, cho nàng chút giáo huấn, xem nàng về sau còn dám xen vào việc người khác hay không!”
“Nhìn ta này.”
Vân Mạt đi bên cạnh Lục Viên, xung quanh không có quá nhiều người, cây cỏ ven đường mọc cao đến hông người.
Một nam sinh cao lớn đón đầu nàng, giống như là đang chạy bộ, chỉ là khi chạy đến trước người nàng, khuỷu tay trái lại giơ ra, muốn đánh tới trước ngực nàng.
Ánh mắt Vân Mạt lạnh lùng, hướng phía bên phải trượt vài bước, thuận thế đẩy hắn một phen.
Nam sinh kia lảo đảo vài bước, xoay người lại, máu mũi đã chảy ra hai hàng trông thật ghê người.
“Ngươi làm gì?” Nam sinh kia xoay người, đầy mặt hung ác, nham hiểm.
“Ngươi không biết sao?” Vân Mạt lãnh đạm đáp lại.
“Muốn ăn đòn phải không?”
Nam sinh kia vén tay áo lên xông tới, tay cũng không quy củ mà muốn đi xô đẩy Vân Mạt.
Lâm Phàm Thành cũng từ bên trong Lục Viên ra tới, bước nhanh lại đây, che ở trước mặt Vân Mạt:
“Ngươi làm gì? Sao lại ức hiếp nữ sinh?”
“Cút sang một bên đi!” Nam sinh kia giơ tay áo lên lau máu mũi, kéo Lâm Phàm Thành đến một bên.
Vân Mạt đã sớm rống lên một tiếng trong trí não, Mạc Mặc ở gần đó vội vàng chạy tới.