Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 224 - Chương 224. Có Vay Có Trả

Chương 224. Có vay có trả Chương 224. Có vay có trả

“Uy, giáo sư Chu rất vội nha, đi nhanh như vậy sao?”

Mạc Mặc tinh mắt, nhìn thấy giáo sư Chu sau khi nhận điện thoại liền lập tức nhảy lên một chiếc xe huyền phù đang lượn lờ ở bên kia đón người.

“Phỏng chừng có việc gấp đi.” Vân Mạt nhún vai tỏ vẻ không sao cả, quay đầu tiếp tục đi đến nhà ăn.

……………………………………

Trong một căn biệt thự nhỏ khiêm tốn.

Sắc mặt Nhiếp Duẫn Ninh tái nhợt, mồ hôi như những hạt đậu lăn từ trên mặt xuống dưới.

“Giáo sư Chu, ngài xem xem, đây là có chuyện gì? Lại như vậy, gần đây luôn lặp đi lặp lại, dụng cụ cũng không kiểm tra ra được bất cứ dị thường nào.”

Nhiếp phu nhân gấp đến di chuyển loạn xạ tại chỗ, ngay cả sợi tóc rơi xuống che khuất đôi mắt cũng không để ý.

Liên Nghệ đứng ở bên cạnh, duỗi tay kéo Nhiếp phu nhân lại, “Nhiếp phu nhân, đừng có gấp.”

Giáo sư Chu nhanh chóng ngồi xuống, bắt mạch, xem bựa lưỡi, sau đó châm mấy cái ở huyệt vị của Nhiếp Duẫn Ninh, sau khi hỏi vài vấn đề, lại thay đổi mấy huyệt vị khác.

“Chỉ có thể giúp giảm bớt đau đớn”, giáo sư Chu sau khi thu châm liền lắc lắc đầu.

Liên Nghệ có chút thất vọng, Nhiếp Duẫn Ninh nhưng thật ra lại cười, “Tiểu Chu đã vất vả, không sao, bộ xương già này của ta vẫn còn chịu được.”

Nhiếp phu nhân nhìn thấy ông đã hết đau đớn, cũng bình tĩnh lại.

Bà chỉ hy vọng, Nhiếp thượng tướng ở những ngày sau này có thể bình bình an an là được.

Về phần hy vọng xa vời là có thể khỏi hẳn ư?

Hai người đã gặp qua rất nhiều bác sĩ, nhưng lần lượt đều thất vọng. Việc này đã sớm làm nội tâm bà vỡ nát.

Bà không dám lại có hy vọng, bởi vì không có hy vọng cũng liền không tồn tại thất vọng.

Nhìn thấy không khí áp lực trong phòng, giáo sư Chu do dự mở miệng, “Ta hôm nay có gặp được một học sinh, bước đầu tiếp xúc, cảm giác con bé ở trên phương diện trung y rất có kiến giải, nói không chừng gia tộc nàng sẽ có biện pháp.”

“Là ai?” Liên Nghệ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc.

“Ân, tên là Nhan Nghiên, một đứa nhỏ không tồi.”

Việc Nhiếp thượng tướng không thể đứng lên mọi người đều đã biết.

Nhưng việc ông bị đau đớn nghiêm trọng như vậy đặc biệt là khi sắp chuyển sang nhiệm kỳ mới thì không thể tiết lộ ra ngoài.

Liên Nghệ không thể không thận trọng.

Hắn bước đến phía trước quang não, mười ngón tay nhanh như bay chọn ra hồ sơ của Nhan Nghiên.

Trên màn hình quang não là một nữ sinh tóc dài, cười tươi tắn.

“Giáo sư Chu, là nàng sao?”

“Ách”, giáo sư Chu ngây ngẩn cả người, tiện đà đã bị làm cho tức giận đến bật cười.

“Đám học sinh này, quả thực là…… Quả thực là……”

Còn có cái gì không rõ nữa?

Nếu hắn nhớ không lầm, cái cô bé tên Nhan Nghiên này khi đi học gọi là Doãn Vi, như vậy Doãn Vi mang tên ai? Còn cái người tên Nhan Nghiên ở trên lớp học kia lại là ai?

Chơi lão già hắn sao!

Trừ tích phân, nhất định phải trừ tích phân!

Danh sách tất cả các học sinh đã báo danh môn học này nhanh chóng được điều ra, giáo sư Chu trực tiếp chỉ ra và xác nhận, áo choàng của Vân Mạt lại một lần nữa bị lột xuống.

“Ta đi nói với nàng”, Liên Nghệ cười nói.

Nữ sinh này thật biết cách làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, nàng còn có bao nhiêu con át chủ bài mà người khác không biết đây?

……

Gió nhẹ thổi qua những ngọn cỏ trên núi giả, phát ra tiếng sàn sạt.

Lâm Phàm Thành đi bộ trên con đường nhỏ, dưới chân bỗng nhiên có một cục đá lăn đến.

Hắn có chút nhàm chán đá đi, đầu cũng không nâng lên, tiếp tục đi về phía trước.

Lại một cục đá khác lăn đến đây.

Lâm Phàm Thành ngẩng đầu, “Vân Mạt?”

Vân Mạt nhướng mày, mũi chân đá đi một cục đá, hướng hắn hất cằm, “Ngươi làm sao vậy?”

“A?”

Lâm Phàm Thành có chút thất thần, đứng ở dưới bóng cây to, muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Vân Mạt đi lên phía trước hai bước, đứng song song với hắn, nhìn chằm chằm bãi cỏ nơi xa chậm rãi phun ra một câu, “tình cảnh của một số người, xác thật đáng được đồng tình, nhưng nếu sau khi đánh vỡ điểm mấu chốt, người này sẽ càng đi càng chệch hướng……”

“Ngươi đã nhìn ra sao?” Lâm Phàm Thành cười khổ một chút, đặt mông ngồi xuống ghế.

“Lông mày của ngươi giao nhau, đuôi lông mày tán, ánh mắt mông lung không có thần khí, thực hiển nhiên là bị hao tiền. Hơn nữa ngươi cũng không giống như là một người biết che giấu cảm xúc của chính mình”.

Vân Mạt cũng ngồi xuống, “định nói gì sao?”

Khuỷu tay của Lâm Phàm Thành gác ở trên đầu gối, thân thể nghiêng về phía trước, bộ dáng có chút không thoải mái.

“Kỳ thật không có chuyện gì lớn, chỉ là một học trưởng muốn nhờ ta đứng ra bảo lãnh cho hắn.”

Lâm Phàm Thành nói ra xong, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều.

Hà Kim Thủ là học trưởng hệ thiết kế cơ giáp, nghe nói trong nhà mở một công ty công nghệ cao. Lúc ấy Lâm Phàm Thành vẫn còn ở hành tinh Chử Nhị, học cùng trường với Hà Kim Thủ, nếu hiện tại không phải hắn đột nhiên xuất hiện, Lâm Phàm Thành đều sắp không nhớ nổi diện mạo của người này.

“Ba năm trước đây, hắn mượn ta một số tiền. Ngươi cũng biết, nhà ta tuy rằng so ra kém Hoắc thiếu, nhưng cũng sẽ cho ta một ít tiền tiêu vặt.” Lâm Phàm Thành nhớ lại.

“Khi còn đi học ở cấp cơ sở hắn có đầu cơ cổ phiếu, trong nhà cũng không tồi, lúc ấy chỉ là nói có chút việc gấp cần dùng tiền, ta không nghĩ nhiều liền đem năm vạn tinh tệ đều cho hắn mượn.”

Lâm Phàm Thành nhìn ảnh đại diện của cuộc gọi đến lại sáng lên trên thiết bị trí não, quay đầu sang một bên, tạm thời không có nghe, mà tiếp tục nói chuyện cùng Vân Mạt.

“Ta bởi vì không quá thiếu tiền, cũng liền không có đi thúc giục hắn, thẳng đến hai năm trước, hắn đem năm vạn tinh tệ trả lại cho ta.”

“Sau đó thì sao?”

Vân Mạt an tĩnh nghe, cảm thấy đây thật là đứa nhỏ lấy việc giúp người khác làm niềm vui, cho vay tiền còn không hỏi lý do.

“Một tháng sau, hắn lại nói trong nhà có việc, muốn vay tiền……”

“Sau đó ngươi lại cho mượn?”

“Ta do dự, nhưng hắn nói, hiện tại trong nhà có việc, giữa bạn bè với nhau đều là thay phiên mượn, sau đó ta liền lại cho hắn mượn.” Lâm Phàm Thành thở dài.

“Hơn hai năm sau, hắn cũng chưa trả lại.”

“Ngươi không đòi lại sao?” Vân Mạt đối với đứa nhỏ này có chút đồng tình.

“Ta vẫn luôn chờ hắn chủ động trả lại, hơn nữa ta cũng không quá thiếu tiền, nên cũng ngại mở miệng.”

“Sách, vì sao ta không có sớm gặp được ngươi?” Vân Mạt sâu kín hỏi.

“Khụ”, Lâm Phàm Thành che miệng khụ một chút, “Ngươi cảm thấy ta thực ngốc đúng không?”

“Ngươi là người tốt”, Vân Mạt vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Ân, ta cũng cảm thấy ta là người tốt”, Lâm Phàm Thành nói, “Kỳ thật một năm trước, ta đã muốn hỏi hắn tiền, nhưng khi đó, có mấy học sinh khoá trên đột nhiên thảo luận chuyện này.”

“Ta mới biết được, mẹ và bà nội hắn đều bị bệnh về gien, cần duy trì dịch chữa bệnh liên tục, hắn và ba hắn đều không muốn từ bỏ, cho nên mới nơi nơi vay tiền, hắn gần như đã mượn tiền của toàn bộ những người mà hắn có quen biết.”

Vân Mạt cũng thở dài, đám học sinh muôn nghìn kiểu khổ, trời cũng có mưa gió thất thường.

“Cho nên, ta sau đó liền không có đi đòi tiền nữa. Ta nghĩ bỏ qua, coi như ta giúp hắn một chút.”

“Ân, ngươi thực tốt”.

Vân Mạt mỉm cười, ngón tay phải quấn lấy một cọng cỏ, nàng thích những thứ có sinh mệnh lực mạnh mẽ.

“Sau đó, ta nghe nói, hắn tiếp tục vay tiền của rất nhiều người, nhưng phỏng chừng không có mặt mũi lại đi tìm ta. Ta liền đem chuyện này buông xuống.”

“Hôm nay hắn lại tới nữa?”

“Ừ, hắn vẫn không nói chuyện của mẹ hắn, chỉ nói là một công ty thuộc sở hữu của gia đình hắn đang xảy ra tranh chấp về cổ phần. Ba hắn đứng ra bảo lãnh cho công ty kia, nên bị ngân hàng đóng băng tài khoản để trả nợ, hiện tại cần một số tiền……”

Vân Mạt cười, hoá ra 'hao tiền' là như vậy.

“Ngươi lại cho hắn mượn?”

“Còn chưa có, bởi vì lần này hắn không có vay tiền, mà là muốn ta đứng ra bảo lãnh cho ba hắn đi ngân hàng vay tiền. Kim ngạch so với lần trước lớn hơn quá nhiều, ta không dám đáp ứng.”

Bình Luận (0)
Comment