Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 223 - Chương 223. Thấu Thiên Lạnh Châm Pháp

Chương 223. Thấu thiên lạnh châm pháp Chương 223. Thấu thiên lạnh châm pháp

“Má ơi”, Mạc Mặc bóp lấy cánh tay Lưu Dược, “Anh ơi, em có chút sợ……”

“Em à……anh đây cũng sợ, anh còn đau nữa……”

Lưu Dược đem cánh tay kéo trở về, hắn nhiều thịt, bóp một cái chính là mấy dấu ấn đầu ngón tay.

Mạc Mặc xấu hổ gãi gãi đầu.

Ngay lúc này, Vân Mạt giơ tay lên.

Giáo sư Chu ở bên trong đám học sinh nhìn quét một lần, chỉ vào Vân Mạt nói, “Nhan Nghiên, ngươi lên đây!”

Nhan Nghiên thật lại run lập cập, ánh mắt sâu kín quay đầu nhìn Vân Mạt, trong ánh mắt ý tứ thực minh xác, “Cầu xin ngươi đừng nháo.”

Vân Mạt hướng nàng chớp mắt, ý bảo giúp người một nhà kiếm điểm, về sau mới có thể tiếp tục điểm danh hộ cho nàng.

Lâm Phàm Thành lại giống như thấy được 'người anh hùng năm đó', nhìn theo bóng dáng nàng đi lên bục giảng.

Vân Mạt đã xắn tay áo lên, giáo sư vừa mới giảng đường đi của kinh mạch, lấy ‘Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu kinh’ làm giáo trình nhập môn, việc châm huyệt này nàng nhắm mắt lại cũng có thể làm được.

Giáo thụ thấy thần sắc của nàng bình tĩnh, có chút thưởng thức, “tiết học hôm nay ngươi nghe hiểu được bao nhiêu?”

“Chín phần đi”, Vân Mạt nghĩ nghĩ, cảm thấy nói mười phần thì mức độ đáng tin có hơi thấp, dứt khoát trộn lẫn chút hơi nước.

Giáo sư Chu rõ ràng lắp bắp kinh hãi, có chút hồ nghi nhìn Vân Mạt.

Một tiết học nghe hiểu chín phần? Dù có là học sinh chuyên ngành của hắn, cũng không dám nói là ở tiết học thứ nhất có thể nghe hiểu được chín phần! Đã thế, học sinh này rõ ràng còn đến trễ.

“Phải không? Vậy ta đây kiểm tra ngươi một chút.”, giáo sư Chu vuốt mái tóc xám trắng của mình, nhìn về phía Vân Mạt.

“Xin mời!”

“Vừa rồi ta giảng mấy cái huyệt vị, ngươi tới nói lại xem”.

Vân Mạt đã nâng tay lên, bắt đầu từ ngón đeo nhẫn, xuôi theo mặt ngoài của cánh tay, mỗi khi bấm vào một huyệt vị, liền ngay lập tức nói ra một chứng bệnh đối ứng.

“Thương dương: đau răng. Quan hướng: ù tai, mắt đỏ. Thiếu thương: cổ họng sưng đau. Trung hướng……”

Giáo sư Chu hít sâu một hơi, chấn động, “Ngươi đã từng học qua sao?”

“Đúng vậy……”

“Ngươi thật đúng là không khiêm tốn”.

Giáo sư Chu cười, đôi mắt sau cặp kính sáng lấp lánh, lộ ra sung sướng, hắn thích những học sinh thẳng thắn.

“Vậy giáo sư, tích phân của học trò thế nào?” Vân Mạt cười, đôi mắt đều mau híp chặt.

Giáo sư Chu mở hệ thống giáo vụ ra, tìm được tên Nhan Nghiên, quyết đoán đánh dấu qua.

“Giáo sư, em, em, em!!! Em cũng có thể!”

Có cái ví dụ này, học sinh phía sau sắp rống vỡ cả giọng.

Bọn họ nếu biết rằng chỉ cần đơn giản trả lời câu hỏi, phân rõ huyệt vị là có thể miễn thi, khẳng định đã sớm lên rồi.

Giáo sư Chu mỉm cười, gọi vài người đi lên, phát ngân châm cho họ, để bọn họ tự tìm huyệt Trung Chính ở mu bàn tay.

Lưu Dược nhìn tay Mạc Mặc ở đối diện, sợ tới mức thiếu chút nữa đứng lên.

“A a a……”

Vì sao Vân Mạt chỉ cần trả lời câu hỏi, vì sao bọn họ lại phải châm kim cho nhau?

Phía trước phòng học một mảnh tiếng kêu thảm thiết.

Quả nhiên vận mệnh luôn chiếu cố cho người đầu tiên sao?

Vân Mạt đứng ở một bên cười, giáo sư Chu bớt thời giờ hỏi nàng, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là đã học qua không ít, vậy ngươi còn biết những gì nữa?”

Vân Mạt chép miệng, cân nhắc giáo sư Chu hẳn là có nguồn lực không nhỏ, có lẽ hắn chính là một cơ hội mới.

Xem tướng mạo hắn: mũi tròn trịa, hai má bầu bĩnh, xương đỉnh đầu đầy đặn, lông mày dài, kiểu người này đoan chính uy nghiêm, là người có phẩm tính không tồi.

Vân Mạt vươn tay phải, đặt trên cổ tay trái của chính mình, “Giáo sư Chu, để ý ta thử chút không?”

Đây là tư thế điển hình của bắt mạch, làm đôi mắt giáo sư Chu lại sáng thêm.

Hắn từ trước đến nay đều biết, rất nhiều cổ xưa truyền thừa là từ dân gian lơ đãng phát hiện ra, nói không chừng, học sinh này cũng có thể giúp hắn tìm được phần kỳ ngộ này.

“Qua bên kia đi”.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến góc phòng, giáo sư Chu đặt tay lên bàn, ba ngón tay phải của Vân Mạt đặt lên.

Trong phòng học vẫn là âm thanh quỷ khóc sói gào, giáo viên trợ giảng đã bắt đầu đốc xúc học sinh luyện tập.

Trịnh Manh đang ngồi bên dưới thọc thọc Nhan Nghiên, hướng tới đằng trước chu chu môi, “Ta cảm giác ngươi sắp nổi danh.”

Nhan Nghiên cúi đầu che mặt, không sao cả, tích phân vào chỗ của nàng là được.

“Giáo sư Chu không có bệnh tật gì lớn, nhưng tựa hồ có dấu hiệu cảm lạnh”, Vân Mạt sau khi thu hồi tay, chậm rì rì nói.

Giáo sư Chu trong mắt mỉm cười, “Như vậy ngươi cảm thấy châm cứu có thể trị được không?”

“Giáo sư có tin ta không?”

“Ta tin chính ta”, ý tứ trong lời nói của giáo sư Chu thực rõ ràng.

“Vậy ta đây thử xem?”

Giáo sư Chu đã xắn tay áo lên.

“Oa……”

Trong phòng học đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, đôi mắt mọi người đều chuyển hướng về phía bên này.

“Vân Mạt muốn làm gì?”

“Ta thấy nàng sắp châm kim cho giáo sư?”

“Vân tổng chỉ huy mồm mép thật lợi hại, ngay cả giáo sư cũng bị nàng lừa gạt đến ngoan ngoãn?”

Vân Mạt đã bắt đầu hạ châm.

Phương pháp châm kim chữa bệnh hàn nhiệt, 'đốt rừng hoả, thấu thiên lạnh' được miêu tả trong sách ' Tố Vấn · Tiểu Châm Giải Thiên', vô số danh gia trung y đã dành tâm huyết nghiên cứu cùng luyện tập cả đời, đều chỉ có thể hiểu được một chút da lông, nhưng lại là bộ phương pháp châm cứu bổ huyết hữu hiệu nhất.

Vân Mạt ở trên tay giáo sư Chu dặm ba huyệt, thực hiện thủ pháp ‘thấu thiên lạnh’.

Thấu thiên lạnh, trị nóng cơ và xương cốt, chú ý trước sâu sau nông, dùng sáu âm, ba ra, ba vào, tiến kim từ từ, rút kim ra nhanh, sẽ giúp hạ sốt.

Đâm sâu vào một phần ba, đến đúng vị trí thì thực hiện vặn, lại nhấc kim lên cắm vào một phần ba đến đúng vị trí thì thong thả vặn, thao tác lặp đi lặp lại như thế đến lần thứ 3, sau đó đem kim nhanh chóng đến vị trí một phần ba và giữ nguyên ở đó.

Giáo sư Chu cảm giác toàn thân mát mẻ, nhiệt độ cơ thể lúc sáng sớm hơi cao, bây giờ tựa hồ có dấu hiệu giảm xuống, đau đầu cùng nghẹt mũi cũng đều lần lượt biến mất.

Chờ sau khi Vân Mạt đem châm rút ra, giáo sư Chu hưng phấn không thôi đứng lên.

“Đây là châm pháp gì?” Cảm xúc của hắn thực kích động.

“Gọi là thấu thiên lạnh”, Vân Mạt thực thẳng thắn, đồng thời để không phải nói nhiều, nàng mở công cụ ngàn độ ra.

Giáo sư Chu gật đầu, đối với học sinh này thập phần vừa lòng, “Ngươi có suy xét chuyển trường đến hệ y học của chúng ta không?”

Vân Mạt:…… “Không thưa giáo sư, ta thích chuyên ngành của ta.”

“Vậy được rồi”, trong mắt giáo sư lộ ra tiếc hận, “Đáng tiếc, nhưng kỹ năng nhiều cũng tốt, một ngày nào đó có thể sử dụng đến”.

Hắn rốt cuộc áp xuống ý niệm muốn nhờ Vân Mạt dạy cho hắn.

Rốt cuộc, học sinh của hắn ở trên bất luận vấn đề gì, nếu có thể chỉ đạt được một chút đột phá, cũng đủ để viết lên một bài luận văn phát biểu, càng đừng nói loại kỹ năng khả ngộ bất khả cầu này.

Lại không nghĩ rằng Vân Mạt chủ động nhắc tới, “Giáo sư nếu có hứng thú, ta có thể thường xuyên tìm ngài thảo luận được không?”

Giáo sư Chu thập phần giật mình, không dám tin tưởng hỏi, “Ngươi nghiêm túc?”

“Đương nhiên.”

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, đám học sinh nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài.

Vân Mạt chào giáo sư, cũng đi theo ra ngoài.

“Uy, Vân Mạt”, Lưu Dược từ phía sau đuổi theo.

“Xin hãy gọi ta là Nhan Nghiên.”

“Đừng náo loạn”, Lưu Dược cười chụp nàng một chút, “Rất lợi hại nha.”

“Đương nhiên……”

“Ngươi học lúc nào vậy?”

“Tổ truyền, đúng rồi, ta có thủ tháp châm cứu giảm béo tổ truyền, ngươi có muốn thử xem hay không? Đảm bảo khỏe mạnh, hữu hiệu không có tác dụng phụ……”

“Thôi, thôi ngay……” Lưu Dược đã dừng bước chân, có dấu hiệu lùi lại, “Ta đang dán miếng dán gien, ngươi không cảm thấy hai ngày gần đây ta đã gầy đi sao?”

“Không có”, Vân Mạt không chút khách khí vạch trần.

“Miếng dán gien! Cái đồ kia khi bóc ra sẽ dính một tầng mỡ, ghê tởm như vậy mà ngươi cũng dám dùng sao?” Lâm Phàm Thành nhíu mày.

Lưu Dược đẩy hắn một phen.

Bình Luận (0)
Comment