Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222. Cổ Văn Hóa Khóa

Chương 222. Cổ văn hóa khóa Chương 222. Cổ văn hóa khóa

Sau khi đánh xong cơ giáp Minh Hà, Vân Mạt lại đánh thêm mấy tràng.

Quần chúng Tinh Võng vô cùng hưng phấn, bọn họ đã từng thấy nữ sinh điều khiển cơ giáp giỏi, nhưng chưa từng thấy nữ sinh dùng cơ giáp trinh sát tốt đến như vậy. Không nói nữ sinh, ngay cả trong số các nam sinh, cũng rất ít thấy.

Người chủ động yêu cầu kết bạn và xếp hàng chờ đã vài trăm, Vân Mạt bình tĩnh vẫy vẫy tay, rời đi trong vô vàn ánh mắt lưu luyến.

Chờ nàng từ trong phòng ra ngoài, đã là khoảng 10 giờ rưỡi sáng.

Liên Châu xoa tóc ra tới, “Vân Mạt, ngươi hôm nay không phải có môn tự chọn sao?”

“Ừ, Trịnh Manh đã giúp ta điểm danh”.

Vân Mạt day day huyệt thái dương, cảm giác có chút hối hận.

Bởi vì Lưu Dược thường xuyên cường điệu tích phân quan trọng như thế nào, liền hại nàng đăng ký toàn bộ các môn tự chọn có thể đăng ký được.

Mấy môn như《độc ẩn chứa trong sinh hoạt》, 《 chăn nuôi cá kiểng 》, 《 nghệ thuật cắm hoa》, 《 thưởng thức nuôi trồng trùng 》, 《 nghiên cứu văn hóa cổ》…… Vốn dĩ thời gian liền đã không quá đủ, hiện tại càng có hơi chút không chống đỡ được.

Nhóm những kẻ lười học, vì ngủ nướng cùng với vô vàn các loại lý do khác nhau mà tập hợp lại, tạo ra một liên minh điểm danh hộ. Vân Mạt bị bắt gia nhập liên minh này.

Đúng lúc này, thiết bị trí não của nàng sáng lên, là Trịnh Manh.

“Vân Mạt, hỏng rồi!”, theo sát là một icon biểu cảm khóc chít chít.

“?” Vân Mạt nhắn lại.

“Giáo sư môn nghiên cứu văn hóa cổ có trí nhớ siêu cường”, Trịnh Manh nhanh chóng gửi trả lời.

“Vậy sao? Chẳng lẽ ông ấy có thể nhớ kỹ được từng người chúng ta sao?”

“Không chỉ thế, hắn hôm nay còn cố ý……” Trịnh Manh lấy tốc độ sét đánh đùng đùng, gửi tin nhắn qua.

“Tiết học nghiên cứu văn hóa cổ hôm nay, giáo sư đầu tiên là gọi Hoắc Xuyên trả lời câu hỏi, ngươi biết đấy, Hoắc Xuyên không có tới, Mạc Mặc đáp thay hắn.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ông ấy lại gọi đến tên Mạc Mặc trả lời câu hỏi, Mạc Mặc làm sao dám đứng lên?”

Thiết bị trí não của nàng tiếp tục đô đô chấn động.

“Lưu Dược liền thế Mạc Mặc trả lời……”

“Sau đó ông ấy liền bắt đầu gọi đến tên Lưu Dược…… Hiện tại đã sớm loạn thành một đoàn, ông ấy nhất định đã nhớ mặt của chúng ta, chúng ta hiện tại đều đã không biết chính mình tên là gì.”

Vân Mạt không nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy vất vả thay cho người anh em.

Trịnh Manh giống như biết suy nghĩ của nàng, tiếp tục gửi tin nhắn lại đây, “Ngươi vẫn nhanh tới đây đi, chúng ta không chống chịu nổi nữa, sắp gọi hết một vòng rồi, vừa rồi đã gọi đến tên ngươi, là ta trả lời thay.”

“Tốt, cảm ơn”, Vân Mạt nói, mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đã chậm, hiện tại đã gọi vào ta…… Ah ah ah”, Trịnh Manh gửi qua một cái biểu tượng cảm xúc khóc rối tinh rối mù.

Vân Mạt:……

Liên Châu thấy bộ dáng nàng ngốc lăng, thò qua nhìn, tức khắc vỗ đùi cuồng tiếu.

“Ha ha ha……”

Trịnh Manh gửi biểu tượng cảm xúc liên tục. Vân Mạt nhanh chóng mặc áo khoác vào chạy đi cứu viện.

Đến trễ so với trốn học thì tình tiết nhẹ hơn.

Lặng lẽ kéo cửa sau ra, thò đầu vào thăm dò, Vân Mạt bị kinh ngạc một chút.

Lưu Dược ở phía sau hướng nàng trộm đánh một cái thủ thế, ý bảo đã chiếm tốt vị trí.

“Như thế nào lại nhiều người như vậy?”

Vân Mạt nhớ rõ, lần trước đến phiên nàng tới điểm danh, chỗ ngồi thưa thớt, có thể đầy một phần ba cũng không tồi rồi.

“Giáo sư hôm nay là đến dạy thay. Nghe nói là nhà nghiên cứu văn hóa cổ nổi tiếng của Liên Bang, đặc biệt ham thích nghiên cứu y học thất truyền. Ngươi đừng thấy người đông, kỳ thật một bộ phận là học sinh ngày trước của ông ấy.”

“Người này có mị lực như vậy sao?” Vân Mạt ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của vị giáo sư mang mắt kính kia.

“Gọi đến ai rồi?” Vân Mạt cảm thấy không ổn, theo bản năng hỏi Lưu Dược.

“Chỉ còn dư lại Nhan Nghiên……”

Không chờ Lưu Dược nói xong, vị giáo sư kia đã nhìn lại đây, “Nhan Nghiên, mời ngươi đi lên một chút!”

Nhan Nghiên ở trong phòng học rùng mình một cái, vừa định đứng lên, bạn học ở bên cạnh liền chọc chọc nàng, “Ê, ngươi hiện tại là Doãn Vi……”

Vân Mạt vỗ vỗ ngực, ở dưới ánh mắt long lanh của Nhan Nghiên, trầm ổn đi lên bục giảng.

Trong phòng học, các học sinh không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, đều sắp bị gọi hết một vòng, nhưng vấn đề giáo thụ đưa ra vẫn không ai có thể đáp được.

Các học sinh chuyên ngành khác ánh mắt phức tạp, bọn họ cảm thấy thập phần xin lỗi học sinh hệ quân sự.

Nhưng, Vân tổng chỉ huy lên rồi……

Đây là học thần! Càng quan trọng hơn là, người này biết lừa dối.

Tuy rằng có khả năng, có lẽ, maybe là nàng đến sách giáo khoa cũng chưa từng mở ra. Nhưng biết đâu nàng lại lừa được giáo sư xoay qua thảo luận tác chiến cơ giáp với nàng?

Vân Mạt đã đứng ở trên bục, giáo sư Chu ý bảo nàng trước chờ một lát, sau đó nói với mọi người dưới giảng đường.

“Chúng ta bắt nguồn từ thời đại địa cầu, đó là một thời đại thần kỳ mà lại lộng lẫy. Thực đáng tiếc, nhân loại nội đấu khiến cho thời đại kia bị hủy diệt quá nhanh”.

“Tuy rằng sau đó chúng ta ở trong hệ Ngân Hà tìm được các hành tinh khác để sinh sống. Hơn nữa còn có thể sử dụng các điểm trung chuyển để du hành giữa các vì sao, trình độ khoa học kỹ thuật cũng không phải thời đại kia có thể so sánh được. Nhưng chúng ta không thể không thừa nhận, bảo vật trân quý xưa kia xác thật đã bị mất.”

“Tin tưởng rằng rất nhiều bạn học sẽ không phục, hôm nay, ta liền cho mọi người lãnh hội một chút mị lực của trung y xa xưa.”

“Cái gì?” Vân Mạt không nhịn được đào đào lỗ tai.

Nói đi nói lại, nghiên cứu văn hóa cổ là muốn nghiên cứu trung y? Vân Mạt cảm thấy học phần này của nàng chắc chắn là ổn rồi.

Nếu muốn hỏi nàng các chiến dịch lịch sử trong thời kỳ tinh lịch, vậy nàng đích xác là dốt đặc cán mai. Nhưng nếu trung y mà nói, thì nàng chính là tổ tông.

Giáo sư Chu nói xong, ý bảo Vân Mạt đi tới.

Sau đó hắn đối với đầu và tứ chi của Vân Mạt, bắt đầu giảng giải cái gì là huyệt vị, cùng với tác dụng của từng vị trí.

Phía dưới giảng đường, đám quân giáo sinh giống như nghe ‘thiên thư’, mơ màng sắp ngủ.

Cái gì mà huyệt Lao Cung giúp thanh tâm hạ hỏa, Thần Kỳ Môn trợ giấc ngủ, huyệt Thần Đình thanh tỉnh đầu óc, tán gió…… Đây chính là ngôn ngữ của nhân loại sao?

Mọi người nghe như lọt vào trong sương mù, càng nghe càng cảm thấy cái này có chút quen thuộc.

Đệch, không phải mỗi lần Vân Mạt bắt đầu nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy như này sao?

Nghĩ đến đây, Mạc Mặc tiến đến bên cạnh Lưu Dược, “Ta như thế nào cứ cảm thấy, giáo sư Chu là họ hàng nhà Vân Mạt vậy……”

Lưu Dược lau mặt một phen, “Ta không biết hai người bọn họ có phải thân thích hay không, ta chỉ biết, bài thi cuối khoá của môn này sẽ không hề đơn giản.”

Một tiếng rưỡi, trung gian không có nghỉ ngơi, tiết học cuối cùng cũng tới gần kết thúc.

“Có người tự nguyện đi lên thử xem hay không?” Giáo sư Chu nói, mở bộ ngân châm ngắn ngắn dài dài ra, đặt lên trên mặt bàn.

“Cái gì?”

“Ta không nghe lầm chứ?”

“Ông ấy nói thử cái gì?”

“Là ông ấy châm chúng ta hay là để chính chúng ta tự châm?”

Phía dưới một mảnh âm thanh ong ong.

“Nếu nguyện ý đi lên, các ngươi sẽ được suy xét cho tích phân trực tiếp”, giáo sư Chu hiển nhiên là muốn cổ vũ bọn họ làm chuột bạch.

“Các ngươi tham gia lớp học này, đối với lĩnh vực châm cứu hẳn là cũng có chút nhận thức. Đối với các bệnh về gien mà cho tới nay chúng ta vẫn không có phương pháp trị liệu, có đôi khi lại có thể dùng liệu pháp trung y để tiến hành giảm bớt. Mặt khác, nếu ở trên chiến trường không có thiết bị chữa bệnh tiếp viện kịp thời, khả năng đây sẽ trở thành kỹ năng cứu mạng hạng nhất……”

Đám học sinh đầu đầy mồ hôi lạnh, thể chất của nhân loại ở tinh tế tuy rằng khả năng tự lành khá hơn rất nhiều, nhưng bọn hắn cũng không muốn không có việc gì lại đi thử châm pháp của Dung ma ma (*) nha.

(*) Dung ma ma: một nhân vật trong bộ phim hoàn châu cách cách.

Phảng phất như muốn cho bọn họ cơ hội cuối cùng, giáo sư Chu nói tiếp, “Châm cứu cũng giống như các loại kỹ năng khác, quen tay hay việc. Ta kiến nghị các ngươi sau khóa học hãy chăm chỉ bồi dưỡng hứng thú của chính mình, luyện tập nhiều hơn, tìm được châm cảm……”

Giáo sư Chu chỉ vào danh sách, muốn bắt đầu gọi tên.

Bình Luận (0)
Comment