Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229. Ta Thu Thù Lao

Chương 229. Ta thu thù lao Chương 229. Ta thu thù lao

“Nhưng người vẫn còn đang hôn mê, làm sao uống được?”

“Đem máy phụ trợ lấy lại đây đi.”

Một quân y nhìn nước thuốc đen tuyền, lại nhìn thoáng qua Nhiếp Duẫn Ninh vẫn còn hôn mê, nửa ngày mới nhớ tới có máy phụ trợ....

Đã có người đi tìm máy phụ trợ.

Vân Mạt nâng Nhiếp Duẫn Ninh dậy, ở phía sau lưng ông thuận thuận. Ông đang nhắm mắt lại như có kỳ tích mà mở miệng ra, uống từng ngụm, từng ngụm nước thuốc trong chén thuốc mà Nhiếp phu nhân đưa lại đây.

Giáo sư Chu đã không rảnh khiếp sợ nữa, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm dụng cụ đo số liệu.

Vân Mạt nắm tay Nhiếp Duẫn Ninh lên, nghiêm túc cảm thụ mạch đập của ông, thuận tiện vận chuyển nguyên thần lực qua giúp ông hấp thu dược tính.

Độc tố này không đơn giản, có thể cảm giác ra được trong cơ thể vẫn còn có dấu hiệu độc tố cản trở.

“Liên thiếu tướng, đã có kết quả phân tích.”

Một lát sau, mấy người bộ dáng bác sĩ bước nhanh đến, trên tay cầm số liệu phân tích thật dày.

“Thế nào?”

Liên Nghệ đứng lên, ngữ khí tuy trầm ổn, nhưng giữa mày lại lộ ra mong đợi.

Giáo sư Chu nhanh chóng xem tài liệu phân tích một lần, ở trong lòng không ngừng suy đoán cùng tính toán,

“Là hỗn hợp bốn loại độc tố, huyết thanh giải độc có thể làm ra được, nhưng cần ít nhất hai ngày, chỉ sợ thượng tướng……”

Giáo sư Chu cắn răng, đem kết quả nói cho Liên Nghệ, trong âm thanh lộ ra vài phần không xác định.

Bọn họ có thể mất ăn mất ngủ đi tìm phương pháp giải độc tối ưu. Nhưng bọn họ sợ! Sợ thân thể thượng tướng không thể cố được đến ngày đó.

“Hai ngày có thể!”

Vân Mạt lúc này đột nhiên nói, “Ta có thể giữ được mệnh của ông ấy trong hai ngày, các ngươi hãy nắm chặt thời gian.”

Nhiếp phu nhân đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nghe đối thoại tới tới lui lui giữa bọn họ, chiếc khăn lông trong lòng bàn tay đều mau bị bà nắm cho ướt, nghe được những lời sau này của Vân Mạt, trên mặt rốt cuộc có tia sáng, trộm thở phào nhẹ nhõm.

Đây rõ ràng chỉ là một nữ học sinh nhỏ tuổi, không biết vì sao lại mang đến cho bà cảm giác đặc biệt kiên định.

Tựa hồ nàng chỉ cần đứng ở nơi đó, liền trở thành một hậu thuẫn đáng tin cậy, là có thể nói cho bọn họ, không có việc gì, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay ta cướp đi mạng người.

Nhiếp phu nhân trong mắt rưng rưng nước, nhìn cô bé nhỏ tuổi này, bỗng nhiên nghĩ tới Nhiếp thượng tướng năm đó, cũng sát phạt quyết đoán làm người yên tâm như vậy, chẳng lẽ, đây là khí phách quân nhân?

Vân Mạt thuận tay lại kê thêm một phương thuốc khác, giáo sư Chu nghiễm nhiên trở thành phụ tá của nàng, bị sai sử di chuyển khắp nơi.

Thiết bị nơi này đều đầy đủ hết, những người khác sau khi thương lượng xong, cũng lập tức liền đi chuẩn bị.

“Vân Mạt, phiền toái ngươi buổi tối lưu lại nơi này, phòng đều đã chuẩn bị xong, sẽ không có người quấy rầy ngươi.”

Nhiếp phu nhân nhẹ nhàng nói, ánh mắt đối với Vân Mạt cũng phá lệ ôn nhu, thân thiện.

“Được” Vân Mạt cười cười, không có từ chối.

“Đừng lo lắng, trong hàng lông mày bên trái của phu nhân có ẩn dấu một nốt ruồi, là tướng vượng phu, lông mày Nhiếp thượng tướng thẳng dài, tuổi thọ ắt hẳn sẽ cao, hiện tại khuôn mặt có màu tím vàng, hẳn sẽ biến nguy thành an.”

Nhiếp phu nhân tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cũng biết là nàng đang an ủi bà, hướng về phía Vân Mạt cười cười cảm kích.

Các chỉ số của Nhiếp Duẫn Ninh không còn tiếp tục chuyển biến xấu nữa.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lúc bận bận rộn rộn thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn trộm khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi này một cái, trong lòng đều là cảm thán.

Sau khi ăn cơm chiều xong, tình huống của thượng tướng tạm thời ổn định, nhóm bác sĩ thay phiên canh gác.

Nhưng Vân Mạt lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, dứt khoát trở lại phòng vẽ mấy trương bùa chú dự phòng, thuận tay cũng chuyển phát tới tài khoản WB.

@ gọi ta là ba ba: Tăng phúc tăng thọ 500.

Hiện tại, tài khoản WB đã vô cùng hỏa bạo, có không ít fan trung thành.

“Chiếm sô pha!”

“Mau đoạt, ai nhanh tay như vậy? Ta là người đầu tiên!”

“A a a, ông nội của ta sắp sinh nhật, ta vẫn chưa nghĩ ra nên tặng cái gì, đây chính là món quà thích hợp nhất!”

Trong ký túc xá nam, Đái Thu Lâm vừa nhìn thấy bên trong có nhắc nhở liên quan đến tài khoản WB mà hắn đặc biệt chú ý, liền lập tức đăng nhập tài khoản, nhanh chóng chuyển phát.

Hắn chính là fan trung thành của @ gọi ta là ba ba. Mỗi lần nàng chuyển phát hình ảnh hắn đều trước tiên đăng lại, dù không đuổi kịp trước 500, cũng không thiếu một lần nào.

Nếu Vân Mạt ở chỗ này, khả năng sẽ nhận ra, đây là vị dũng sĩ đã bị nàng đánh bại vô số lần trong trận đấu xếp hạng.

Một dũng sĩ đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, vẫn luôn có giấc mộng dùng huyền học đánh bại huyền học.

……

Sau khi xem WB xong, Vân Mạt cảm thấy hơi khát nước, chuẩn bị đi ra ngoài uống một chút, thuận tiện nhìn xem tình trạng của Nhiếp Duẫn Ninh.

Phòng khách sáng đèn, một bóng dáng màu đen đứng bên ngoài cửa sổ đang ngửa đầu nhìn không trung.

“Liên giáo quan! Nhìn cái gì vậy?”

Vân Mạt kéo cửa sổ, trèo ra ngoài lan can cũng nhìn lên trên.

“Không có gì……”

Liên Nghệ không có quay lại, vẫn quan sát bầu trời đầy sao, trong biểu tình lộ ra một cỗ lạnh lẽo cự người xa ngàn dặm.

“Liên giáo quan, sao có đẹp không?”

Liên Nghệ cong cong khóe môi, không nói gì.

Vân Mạt ngẩng đầu, trước mắt là một ngôi sao màu xanh thẳm.

Trên kia có một người rất giống 'ông lão', còn có rất nhiều người không quen biết nhưng trước sau vẫn luôn quan tâm nàng……

“Liên giáo quan biết không? Người xưa ban đêm xem hiện tượng thiên văn, thông qua quỹ đạo chuyển động của các vì sao, có thể đoán được trước họa phúc”, Vân Mạt nói.

“Thật sao?” Liên Nghệ nổi lên hứng thú.

“Cho nên ta vừa mới xem hiện tượng thiên văn đêm nay, bấm tay tính toán……”

Liên Nghệ hơi ghé mắt, chờ nàng nói tiếp.

Vân Mạt quả nhiên nói tiếp, “Ngôi sao kia thật đẹp.”

Liên Nghệ:…… Hắn muốn nói đệch.

Hắn cảm thấy đau trứng, mỗi lần ấp ủ cảm xúc, đều có thể bị nữ sinh này dăm ba câu làm hỏng bầu không khí, không biết có phải nên cảm ơn nàng hay không.

“Liên giáo quan muốn cảm ơn ta sao? Không cần khách khí.”

Vân Mạt là người trong Dịch học, xem tướng đoán mệnh, xem mặt đoán ý dễ như trở bàn tay, chỉ là nàng có nguyện ý xem hay không mà thôi.

Liên Nghệ:……

“Nếu đặc biệt muốn cảm ơn ta, vậy có thể nói cho ta, Lam Tinh hôm nay, đến tột cùng là vì sao hay không?” Vân Mạt nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc hỏi.

“Ngươi hẳn đã sớm đoán được mà?” Liên Nghệ nói.

“Có một ít ý tưởng lớn mật, không dám khẳng định, cho nên cần Liên giáo quan xác định. Thí dụ như nói, Hành tinh 186, Lam Tinh, điểm dịch chuyển, Tinh Minh…… Phải không?” Trong giọng nói Vân Mạt mang theo điểm trào phúng.

Liên Nghệ rũ mắt, “Liên Bang thực phức tạp, có một số việc không phải đơn giản như bề ngoài vậy”.

“Cho nên, có thể qua cầu rút ván sao? Ở thời điểm nguy hiểm liền đá văng người anh em kết nghĩa sao?”

Vân Mạt không cần nói quá rõ ràng, mọi người đều nghe hiểu. Nàng đã sớm biết, đơn giản chính là để đối phó với Tinh Minh, bèn ném Lam Tinh đi như một đứa con rơi.

“Trạng thái này sẽ sớm thay đổi”, Liên Nghệ ngước mắt lên, góc cạnh trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng.

“Thay đổi? Khi nào? Chờ sau khi vô số sinh mệnh vô tội tử vong sao? Lúc ấy thay đổi, còn có ý nghĩa gì?”

Vân Mạt trào phúng cười, lắc lắc đầu, cầm cái ly đi trở về.

Chờ bọn họ thay đổi? Dựa vào nằm mơ sao……

Liên Nghệ nhìn bóng dáng Vân Mạt rời đi, lâm vào trầm tư, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng lại lời nói của nàng.

Hắn đương nhiên biết là không có ý nghĩa, không riêng gì Lam Tinh, còn có vô số sinh mệnh đã mất trên hành tinh 186, bọn họ đều đang chờ đợi.

Nhưng đường phải đi từng bước một, sự tình cũng phải làm từng chút, từng chút.

Nhanh……

Khi Vân Mạt đi đến chỗ ngoặt liền quay mặt lại, “Liên giáo quan, ta có thu tiền nha.”

……

Bình Luận (0)
Comment