Hai ngày này, mọi người đều sống trong căng thẳng, thiếu chút nữa suy nhược thần kinh.
Có rất nhiều lần, nhịp tim của Nhiếp Duẫn Ninh đều đã ngừng, lại được mấy châm của Vân Mạt cứu trở về.
Còn có lá bùa may mắn kia, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ biến thành màu xám.
Điều này không khoa học!
Nhóm bác sĩ tay chân lạnh lẽo, đồng thời đôi mắt nhìn về phía Vân Mạt đều mang theo khác thường.
Hai ngày này, đủ để cho bọn họ rõ ràng nhận thức được, nữ sinh này cực am hiểu châm cứu, trung dược cùng với bắt mạch.
Nga, trừ cái này ra, nàng tựa hồ càng am hiểu mê tín phong kiến.
Chúc từ thuật và bùa chú……đã điên đảo giá trị quan vững như núi của bọn họ.
Ngay cả vị bác sĩ trợ lý ban đầu xem video ngắn kia của nàng cũng đã bị nàng lừa mua vài tấm bùa chú.
Hai ngày sau, huyết thanh rốt cuộc đã được tinh luyện ra tới.
Vân Mạt thấy Nhiếp Duẫn Ninh sau khi tiêm vào không có việc gì, liền về phòng nộp bài tập về nhà.
Chờ đến buổi chiều khi nàng trở lại, Nhiếp Duẫn Ninh đã tỉnh.
Vân Mạt cân nhắc thời gian, mang theo dụng cụ châm cứu đi tới phòng bệnh.
Bầu không khí trong phòng không tốt lắm.
Vị bác sĩ trợ lý kia đưa cho nàng một phần ký lục của bệnh, những người khác nhìn thấy nàng tiến vào liền có chút chờ mong, nhưng cũng không quá hy vọng.
Bọn họ vừa rồi đã thử qua, thần kinh não bình thường, nhưng bởi vì nhiễm trùng nên dây thần kinh vận động bị tổn thương, chi dưới không hoạt động được, lấy tiêu chuẩn trị bệnh hiện tại của Liên Bang, cơ hội đứng lên rất nhỏ.
Ánh mắt Nhiếp Duẫn Ninh bình tĩnh, không biểu hiện thất vọng như mọi người.
Nhìn thấy Vân Mạt, hắn liền cảm thấy có chút quen thuộc.
“Để ta xem thử”, Vân Mạt không nói hai lời liền ngồi xuống, kéo cổ tay của hắn bắt mạch.
Nhiếp Duẫn Ninh cười, hiển nhiên cũng từ trong thanh âm nhận ra Vân Mạt.
Vân Mạt ngưng thần bắt mạch, hàng lông mi dài rũ xuống, bộ dáng chuyên chú, khiến người ta khi nói chuyện đều tự động hạ thấp âm thanh xuống, sợ quấy rầy đến nàng.
Ước chừng hai phút sau, nàng mới thả tay ra.
Ánh mắt Nhiếp phu nhân mang theo chờ mong, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Vân Mạt, có hy vọng không?”
“Đúng vậy, không phải rất nghiêm trọng”, Vân Mạt bất ngờ phun ra một câu như vậy, làm tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Bọn họ không nghe lầm chứ?
Không phải rất nghiêm trọng?
Cái gì kêu là không phải rất nghiêm trọng?
Liền một dây thần kinh phản xạ đều không có còn gọi là không nghiêm trọng sao?
Giáo sư Chu có chút không biết nên nói cái gì cho phải, “Vân Mạt, ngươi chưa nhìn kết quả kiểm tra sao? Dây thần kinh vận động của Nhiếp thượng tướng bị nhiễm trùng, phản xạ yếu ớt, cơ bị căng cứng…… số liệu đây, ngươi xem một chút đi?”
Giáo sư Chu thiện ý mà đem một chồng số liệu cùng hình ảnh màu sắc rực rỡ đưa cho Vân Mạt.
Vân Mạt tùy tiện lật lật “Nga, ta xem không hiểu……”
Giáo sư Chu bị nàng làm cho nghẹn đến không thể nói ra lời, xem không hiểu, xem không hiểu sao ngươi trị được?
Vân Mạt đã lấy bao châm ra, bảo Nhiếp phu nhân giúp mình.
Nhiếp phu nhân ngơ ngác một lúc, liền vội gật đầu, xắn ống quần của Nhiếp Duẫn Ninh lên.
Ngón tay Vân Mạt kẹp ngân châm, ngưng thần tĩnh khí, mỗi một châm đều hạ rất nhanh chóng, chuẩn xác vào đúng vị trí các huyệt trật biên, phong thị, thừa sơn, tam âm giao, côn luân, dũng tuyền.
Bộ châm pháp này, chủ yếu là để kích thích cơ bắp của hắn.
Ngay khi châm nhập vào da thịt, Nhiếp Duẫn Ninh liền cảm giác được chân mình có một ít cảm giác tê dại.
“Ai ai, có phản ứng”, một vị bác sĩ chỉ vào số liệu trên màn hình, dây thần kinh vốn đang phẳng lặng không một gợn sóng đột nhiên xuất hiện dao động.
Nhiếp Duẫn Ninh cũng cười, đây là một loại kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tay Vân Mạt tiếp tục hạ xuống, cây châm dài đâm vào trong da thịt, qua hơn một giờ mới xong.
“Thế nào?” Nhiếp phu nhân khẩn trương hỏi.
Mặc dù từ màn hình bà đã biết ông có phản ứng, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút mới có thể an tâm.
“Mu bàn chân của ta giống như có chút ngứa”, Nhiếp Duẫn Ninh nói.
“Thật sao?” Nhiếp phu nhân mừng như điên, “Là nơi nào? Nơi này sao?”
“A, Nhiếp thượng tướng vừa rồi có phải đã động ngón chân hay không?!”
Giáo sư Chu nhanh mắt, nhìn thấy ngón chân của Nhiếp Duẫn Ninh hơi rung một chút.
“Thật sự động, ta cũng thấy”, Nhiếp phu nhân ôm chặt chân ông, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Trong phòng bệnh một trận vui mừng, ngay cả trên mặt Liên Nghệ cũng đều treo ý cười.
Hắn thu hồi trí não, trên giao diện thoáng hiện qua giấy mời tham dự vào quân Đặc Chiêu 72, nếu Vân Mạt có thể thuận lợi tốt nghiệp, hắn nhất định sẽ giúp nàng có được một tiền đồ bình thản.
Vân Mạt đã tự tiêu độc cho ngân châm, nhân tiện viết phương thuốc, “Tiếp tục trị liệu bằng châm cứu, hết liệu trình sẽ xem lại hiệu quả, phỏng chừng lâu nhất là một tháng liền có thể xuống giường đi bộ được, còn để hoàn toàn khôi phục, thì phải xem tình huống cụ thể.”
“Một tháng?!”
Cả căn phòng trở nên thập phần an tĩnh, ánh mắt nhóm bác sĩ sáng ngời nhìn Vân Mạt.
Điều này đã vượt qua cả mong đợi của mọi người, quả thực có thể nói là mừng như điên!
Một tháng có ý nghĩa như thế nào? Có ý nghĩa là Nhiếp Duẫn Ninh có thể đi tranh cử nguyên thủ!
Mấy cây ngân châm có thể giúp cho tứ chi đã không thể cử động được nữa khôi phục được cơ năng?
Còn chỉ cần một tháng là có thể đứng lên?
Bọn họ cảm thấy tam quan của chính mình đã rách đến không thể dán lại được nữa.
Nhóm bác sĩ bắt đầu suy xét xem có nên mua thêm mấy lá bùa của Vân Mạt hay không, 1800 tinh tệ hình như cũng không quá đắt!
Chờ đến khi từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, nhóm bác sĩ đã vây kín Vân Mạt.
“Ngươi là như thế nào trị? Đây là bệnh gì? Có phải mọi loại tê liệt đều có thể chữa khỏi hay không?”
Vô số câu hỏi đổ ập xuống.
Vân Mạt cười tủm tỉm, “Gân mạch của ngài ấy chủ yếu là do ngoại tà xâm nhập, ngũ tạng tổn thương khiến cho cơ bắp mềm yếu, vô lực. Trong trung y của chúng ta gọi là bệnh teo cơ. Tinh thần lực của thượng tướng cường hãn, thể chất cấp bậc rất cao, cho nên còn có thể cứu chữa, người bình thường sẽ rất khó khăn.”
“Châm cứu, xoa bóp, dược thiện cùng với luyện tập để phục hồi chức năng, là các hướng để cải thiện nguyên khí, phục hồi gân mạch. Ta không dám nói là có thể thao tác được cơ giáp, nhưng các vận động bình thường là không thành vấn đề.”
Lời nói của Vân Mạt giống như đang khoác lác, nhưng sự thật bày ra trước mặt, tất cả mọi người đều tin.
Nửa giờ sau, món gà hầm sâm dùng để bồi bổ nguyên khí cũng đã làm xong, mọi người nhìn cái nồi kia nuốt nước miếng ừng ực, quả thực quá thơm……
Đôi mắt giáo sư Chu đều mau toả sáng, cực lực mời Vân Mạt gia nhập tổ chức nghiên cứu và thảo luận trung y của bọn họ.
Vân Mạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng cần nhân mạch, đây là một cơ hội không có quá nhiều tai hoạ ngầm.
Giáo sư Chu sau khi thấy nàng gật đầu thì thập phần phấn khởi.
Cao hứng rất nhiều, ông cảm thấy cần phải làm chút gì đó mới có thể biểu đạt được niềm vui sướng của chính mình.
Đột nhiên, ông nhớ ra cái gì, chỉ vào mặt Vân Mạt, “Ngươi tên Nhan Nghiên?”
Trong lòng Vân Mạt lộp bộp một chút, ngượng ngùng sờ sờ mũi:…… “Hắc hắc”
Giáo sư Chu click mở quang não, tìm được hệ thống giáo vụ, ở trước mặt nàng, hủy bỏ miễn trừ thi cho cả lớp.
“Ai, giáo sư, thủ hạ lưu tình!” Vân Mạt duỗi tay, vô lực giãy giụa.
Nàng hiện tại rời khỏi tổ chức nghiên cứu và thảo luận trung y có còn kịp hay không?
Đây là phương thức người bình thường biểu đạt vui sướng hay sao?
Vèo vèo……dưới sự phấn khởi, tốc độ tay của giáo sư Chu cực nhanh.
Xong rồi!!! Quá độc ác!!!! Cả lớp đều bị trừ mười điểm học phần.
“Xong rồi…… Vân Mạt đã bị lộ áo choàng……” Lúc này, Nhan Nghiên ở ký túc xá cũng thu được tin tức từ hệ thống truyền đến, phát ra một tiếng kinh hô.
Mọi người cảm giác khả năng chính mình cũng sẽ có chút không ổn.
Không phải luật là ai sai người đó chịu sao sao? Mẹ nó, toàn thể đều bị trừ điểm là ý gì?