Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 231. Nhìn Đến Không Nên Xem

Chương 231. Nhìn đến không nên xem Chương 231. Nhìn đến không nên xem

Ước định xong thời gian cho lần châm cứu sau, Vân Mạt trở về trường học.

Giáo sư Chu cổ văn hóa đã giúp nàng tích góp vô số oán niệm, đám học sinh đã không nghĩ lại làm bạn cùng Vân Mạt.

Buổi chiều thứ năm, trong thời gian nghỉ giữa tiết, Vân Mạt nhận được cuộc gọi của Tiêu Nam.

Vừa kết nối, Tiêu Nam liền gấp không chờ nổi nói, “Chị, gần đây em đã nghiên không ít công ty, lọc ra được bốn nhà tương đối phù hợp yêu cầu, khi nào chị có thời gian, chúng ta cùng nhau đi nhìn xem?”

Vân Mạt tự đáy lòng tán dương, “Tốc độ này của ngươi này cũng được lắm.”

Từ sau khi quyết định làm cơ giáp, Tiêu Nam không ngừng nghỉ, một tháng liền tìm ra được bốn công ty phù hợp với điều kiện, đây là việc không hề dễ dàng.

Rốt cuộc, mục đích của bọn họ không thể để lộ ra ngoài, tài chính cũng không phải quá nhiều, cũng chưa từng đặt chân vào ngành sản xuất này bao giờ.

Dù cho thực sự có công ty muốn bán ra, cũng chỉ truyền tin tức trong giới, mà mấy tin tức này, cũng không phải thông qua Tinh Võng là có thể tìm ra được.

Huống hồ, còn có tài vụ, kỹ thuật, nhân viên, cổ phần…một loạt vấn đề.

Liên hệ, bàn bạc, đánh giá……Đây vốn là việc của một đại đoàn đội.

Không thể không nói, Tiêu Nam thực để bụng, thực lực cũng rất mạnh.

Tiêu Nam được nàng khen, đắc ý gãi gãi đầu, “Cũng tạm ổn, cũng tạm ổn. Vậy khi nào chúng ta đi bàn bạc một chút?”

“Cuối tuần đi, ngươi chuyển tư liệu qua đây trước đi”.

Vân Mạt nhìn danh sách các khoá học dài dằng dặc mà chính mình đã trót lựa chọn, thở dài một hơi.

“Được.”

Ngắt cuộc gọi xong, thiết bị trí não liền nhận được bốn tệp văn kiện.

Vân Mạt click mở, một đống giấy chứng nhận kỹ thuật xem đến hoa cả mắt. nhưng nhìn qua, cũng khá phù hợp với mong muốn của bọn họ.

Vân Mạt chuyển tiếp tư liệu cho Hoắc Xuyên, đồng thời thông báo với hắn cuối tuần tụ họp.

Hoắc Xuyên đang khoe khoang cùng đám Lưu Dược, nhìn thấy đống văn kiện dài ngoằng ngoẵng kia truyền đến, liền ném một biểu tượng ‘ok’ lại để trả lời.

Không đợi Vân Mạt rời khỏi cửa sổ, lại có tin tức khác không ngừng vọt đến.

“Vân Mạt, ngươi lại sắp nổi tiếng!”

“Có người ở trên mạng của trường học treo ngươi!”

“Hiện tại thiệp vẫn còn đó, ngươi mau đi xem một chút đi.”

“Fuck!” Bên kia Hoắc Xuyên cũng trợn tròn mắt, ống hút đều từ trong miệng rớt ra ngoài.

Lâm Phàm Thành lay quang não, đọc từng chữ, “Mai Căn khiêu chiến Vân Mạt, đại chiến trường vạn người, ngươi dám ứng chiến không?”

“Mai Căn là ai?” Lưu Dược tìm tòi tin tức trong hệ thống trường học, nửa ngày sau liền lắc lắc đầu.

“Không nghe nói qua.”

“Uy, Hoắc thiếu, ngươi làm sao vậy?”

Mạc Mặc vừa nhấc đầu lên, thấy Hoắc Xuyên tức giận đến tay đều run run, không nhịn được hỏi hắn.

"Đồ không biết xấu hổ!” Hoắc Xuyên hung tợn nói ra một câu.

“Uy, ngươi nhận thức hắn sao?” Lưu Dược đẩy đẩy Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên hít sâu một hơi, không nghĩ để ý đến bọn họ, lúc này trí não lại vang lên âm thanh cuộc gọi đến.

“Có việc gì?” Hoắc Xuyên ác thanh ác khí hỏi.

“Như thế nào? Bạn bè không thể liên lạc sao?” Một người tóc quăn, mắt xanh ở phía đối diện nói.

“Ai là bạn với ngươi? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Không phải như ngươi nói sao? Theo đuổi ngươi!”

“Mẹ……” Trong phòng một mảnh yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Hoắc Xuyên cắn răng, “Ông đây giới tính nam, thích nữ, không có hứng thú với ngươi.”

“Còn có, ngươi có việc gì cứ hướng ta mà tới, ngươi chạy đến giáo võng hạ chiến thiếp cái con mẹ gì?”

“Ta cảm giác được một mối đe doạ không xác định, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, ta quyết định tìm gặp tình địch tiềm tàng kia. Nghe nói nàng rất am hiểu chỉ huy, nếu ở trên phương diện chỉ huy tác chiến thắng nàng, vậy không phải rất có ý tứ sao……”

Ngắt liên lạc xong, đám bạn cùng phòng đã hai mặt nhìn nhau.

Lượng tin tức này có hơi chút lớn!

Tình địch? Vân Mạt? Lam nhan họa thủy?

(*) Nữ là 'hồng nhan', nam là 'lam nhan'

Nhưng gương mặt shota này của Hoắc thiếu gia, xác thật cũng có tiềm năng đảm nhiệm chức họa thủy. Chỉ là tính cách kia? Chậc chậc chậc, sao lại có người không có mắt như vậy?

“Uy, Hoắc thiếu, người kia là ai?”

“Chó săn của Mễ gia, người của chi thứ Mai gia.”

Thiệp rất nhanh được đỉnh lên, Vân Mạt đối với khiêu khích từ trên trời rơi xuống này không có hứng thú.

Nàng lại không phải không bốc thăm được đại chiến trường, dựa vào cái gì bảo nàng ra tay liền phải ra tay?

Cao thủ cùng cùi bắp tác chiến, dù thắng hay thua, người mất mặt cũng vĩnh viễn là cao thủ.

Vân Mạt đăng nhập giáo võng, ở phía dưới thiệp quyết đoán đáp lại, “Cự tuyệt”.

Cự tuyệt xong, nàng đá hòn đá nhỏ ven đường, cân nhắc chuyện thu mua công ty, đi đi liền tới một mảnh rừng cây nhỏ.

Thời tiết chuyển lạnh, lá cây bên đường đã sớm thành màu đỏ, sàn sạt rung động trong gió thu.

Thời gian này thực an tĩnh, không có người nào, nàng quẹo vào chỗ một cái đình nhỏ mang phong cách cổ điển mọc đầy cỏ.

“Trương Qua, hẹn gặp anh một lần rất khó nha.”

Là âm thanh của nữ nhân, mang theo vài phần sang sảng, còn có một tia trêu chọc.

……?? Trương Qua?

Tai Vân Mạt dựng lên một chút, cái tên này thật sự là như sấm bên tai.

Vừa rồi nàng lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy bên cạnh Trương Giáo quan có một người phụ nữ, khuôn mặt đại khí mà lại không mất đi sự ưu nhã, dáng vẻ khiến người ta thấy dễ chịu.

Vân Mạt không có sở thích nghe lén, vừa mới xoay người định rời đi.

Bên đình cỏ lại truyền đến một tiếng kinh hô, “A, thực xin lỗi”, là âm thanh của người phụ nữ kia.

Vân Mạt theo bản năng quay lại nhìn xem.

Trên quần áo Trương Qua có một vệt nước lớn, hắn hoảng loạn đặt cái ly không xuống chiếc bàn đá, muốn tìm khăn giấy, rồi lại không cẩn thận đụng phải cái ly.

Vân Mạt cảm thấy chính mình đã xuất hiện ảo giác.

Đây chính là Trương Giáo quan luôn quát lớn và ra tay tàn nhẫn với nàng sao? Còn có một mặt như vậy sao?

Xem ra, quan hệ của hai người này không đơn giản.

Vân Mạt nhấc chân định rời đi, đã bị một màn tiếp theo làm cho chấn động đến há to miệng.

Trương Giáo quan tính tình không tốt kia, đã bị người phụ nữ yếu đuối đẩy đến trên cây…

“Tây Á, cái kia...... Ta…… Cái kia……”

“Mẹ……” miệng Vân Mạt không tiếng động mấp máy.

Trương Qua bị cưỡng hôn!

Người phụ nữ yếu đuối kia ấn Trương giáo quan cao lớn đến trên cây, cưỡng hôn!!!

Trương Giáo quan theo bản năng nhắm hai mắt lại, đại não trống rỗng.

Tây Á là một nữ nhân tốt, bọn họ còn là thanh mai trúc mã, nhưng.... Hắn không xứng với...

“Đù má!” miệng Vân Mạt mở lớn.

Trương Giáo quan mạnh mẽ bị một nữ nhân cưỡng đoạt, không đúng, hẳn là Trương Giáo quan yếu đuối mới đúng! Còn bị nàng thấy được!

Vân Mạt cảm thấy chính mình đã say.

Lần trước, nhìn thấy hắn ly hôn, nàng đã bị thu thập đến tận bây giờ, mà lần này thậm chí còn...Chẳng nhẽ nàng sẽ phải vĩnh viễn sống bên trong phòng trọng lực sao?

(*) Phòng trọng lực là phòng rèn luyện của trường Rechester bằng cách đeo thêm vật nặng.

Da đầu Vân Mạt tê dại, trước khi Trương Qua mở mắt ra, cất bước liền chạy.

Dựa vào trên vách tường nhà vệ sinh công cộng màu trắng tinh, Vân Mạt thở dài một hơi, nguy hiểm thật!

Không đợi nàng kịp hồi phục lại, một nam nhân đeo kính vọt tiến vào, cùng nàng hai mặt nhìn nhau, cái tay định kéo khoá quần liền xấu hổ mà ngừng lại.....

Hai người đối diện vài giây, nam nhân nghẹn đỏ toàn bộ gương mặt, vội vàng sửa sang lại quần....

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta đi nhầm.”

Nam nhân đeo kính quẫn bách chạy đi ra ngoài, xem cũng không xem liền vọt vào nhà WC bên kia.

Vân Mạt bất tri bất giác quay đầu, bồn tiểu đứng trắng tinh lấp lánh.....

Đúng lúc này, truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai, “Làm gì thế? Lưu manh!”

Tiếp theo chính là âm thanh nam nhân liên tiếp vang lên, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Vân Mạt cảm thấy vô cùng xin lỗi người anh em kia, cúi đầu mặc niệm “Vô Lượng Thiên Tôn”.

Nàng “Sách” một tiếng, chuẩn bị đổi địa phương.

Mở cánh cửa WC ra, một bàn tay màu lúa mạch cũng đang nắm lấy tay cầm phía bên kia cánh cửa, Vân Mạt ngẩng mặt nhìn lên, là gương mặt đen của Trương Qua.

Trương Giáo quan lui về phía sau một bước, nghi hoặc nhìn chữ “M” ngoài cửa vài lần…

“A, WC nữ vừa rồi bảo trì……” Lưu lại những lời này, Vân Mạt bình tĩnh rời đi.

Đỉnh đầu Trương Giáo quan có một đám quạ đen bay qua…… WC nữ bảo trì ngươi liền đi vào WC nam sao?

Bình Luận (0)
Comment