Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 232 - Chương 232. Đến Cấp Huấn Luyện Viên Tìm Điểm Sự

Chương 232. Đến cấp huấn luyện viên tìm điểm sự Chương 232. Đến cấp huấn luyện viên tìm điểm sự

Bên ngoài sân huấn luyện.

“Tiết học hôm nay, chúng ta tiếp tục học cách đấu.”

“Vân Mạt, bước ra khỏi hàng!” Trương Giáo quan quát lớn một tiếng.

“Đến!” Vân Mạt chân run lên, đi lên phía trước một bước.

“Ngươi từ phía sau tập kích ta!”

Trương Giáo quan vỗ bả vai ra hiệu, sau đó, xoay người sang chỗ khác.

“Rõ!”

Vân Mạt lên tiếng, hai chân hơi chùng xuống, kéo ra tư thế, tấn công về phía bả vai Trương Giáo quan.

Tay còn chưa có chạm đến bờ vai của hắn, đã bị Trương Giáo quan thuận thế bắt lấy.

Sau đó chính là động tác quay chậm, ném Vân Mạt từ phía sau lưng đi ra ngoài như ném một bao cát.

“Rầm……”

Vân Mạt mặt hướng lên trời, trong lòng chửi con mẹ nó.

Vì sao mỗi tiết học đều dùng nàng tới làm mẫu vậy!

“Lên lại đi!”

Trương Giáo quan vừa dứt lời, không cho Vân Mạt nửa phần chuẩn bị, nhanh như tia chớp bắt lấy cánh tay của nàng, một bên vừa làm mẫu, một bên vừa giảng giải:

“Nếu đối phương nắm cổ tay, phản ứng của ngươi nên là lui bước, xoay tròn, ấn cổ tay, xoay người hướng ra ngoài, biến bị động thành chủ động.”

“Nếu đối phương ôm cổ ngươi……”

Trương Giáo quan nhìn chênh lệch chiều cao giữa hai bên, hơi ngẩn người, tiếp tục nói, “Ngươi liền phải lui ra ngoài, sau đó……”

Theo hắn giảng giải, cổ tay Vân Mạt đã bị kéo lên không trung, cánh tay phải của hắn xuyên đến sau cổ Vân Mạt, ôm cổ nàng, khuỷu tay phải thuận thế ép xuống, đùi phải nâng lên làm ra động tác tấn công vào bụng nàng……

Sau khi thị phạm vô số động tác, Trương Giáo quan quát lớn, “Xem đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu!”

“Chia thành hai đội, cùng nhau luyện tập một chút!”

“Vân Mạt lại đây, ta bồi ngươi luyện……”

Những lời này đưa tới không ít tầm mắt phức tạp, có đồng tình, có ghen ghét, có hâm mộ……

Chỉ có Vân Mạt biết, mỗi lần luyện xong nàng đau bao nhiêu.

Nàng có thể đi phòng trọng lực, nàng cũng không cần loại thiên vị này.

Mười phút sau, Lâm Phàm Thành vuốt cánh tay cọ Hoắc Xuyên một chút, hướng tới phía trước chu chu môi.

Góc bên kia liên tục truyền đến âm thanh đập xuống đất.

“Sách, ta thề, ta không bao giờ hâm mộ nàng”

“Tê ~”

“Đau quá”

“Lên!”

Trương Qua lạnh mặt, “Tốc độ đâu? Dùng sức đi!”

Vân Mạt lau mồ hôi trên đầu, mỗi ngày đều bị thao luyện, tố chất thân thể nàng đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn là B+, nhưng dù là tốc độ hay lực độ, đều có tiến bộ nhảy vọt.

Vân Mạt quỳ rạp trên mặt đất, lòng bàn tay đều là mồ hôi, quá con mẹ nó mệt mỏi.

“Lên!” âm thanh hét to lại nổ vang ở bên tai.

Vân Mạt hít sâu một hơi, “Huấn luyện viên, chiêu thức không chỉ bám vào một khuôn mẫu thôi đúng không?”

Trương Qua cười, trong ánh mắt đều là vui sướng, “Đương nhiên!”

Hắn đấm ngược trở lại, đi sâu vào bên trong, một cú móc trái đánh lại đây.

Vân Mạt lùi về phía bên trái, một anh khỏe chấp mười anh khôn, tốc độ cùng lực độ của hắn đều không phải là thứ mà hiện tại nàng có thể chống lại.

Trương Qua nâng đầu gối, thân thể bay lên không, thực hiện một cú đá xoáy cực nhanh, sau đó chuyển thành một cú đá thấp về phía trước, đây đều là kỹ xảo đã dạy ở những tiết học trước đó.

Vân Mạt không dùng phương pháp hoá giải hắn đã dạy, mà lại bày ra một bộ quyền pháp kỳ quái, thái độ nàng khác thường, lấy tiến làm lùi.

《 Đạo Đức Kinh 》 nhấn mạnh “Thế công mạnh, có thể dùng không tệ.”.

Thể chất của Vân Mạt quyết định nàng không thể làm ra công kích hữu hiệu một cách nhanh chóng.

Cho nên quyền pháp của nàng là lấy chậm đánh nhanh.

Ra quyền cực chậm, thế đạo cực chậm, nhưng mỗi một đấm xuất ra tới, đều mang theo tiếng gió uy vũ, trong nhu có cương.

Gió thổi lá rụng ào ào, có vài chiếc lá bị cuốn tới trên sân của bọn họ, tựa hồ lại bị khí thế của hai người đánh cho bay ra xa.

Bọn học sinh đánh trong chốc lát liền nghỉ ngơi, đôi mắt đều nhìn lại phía bên này.

Động tác của Vân Mạt như trâu già kéo xe nhưng lại có thể chống đỡ được các cú đánh sâu của Trương Giáo quan.

Bọn họ cảm thấy chính mình như xuất hiện ảo giác.

Trốn, né, đánh trả……

Dính, dính, phản……

Bước chân nhẹ nhàng, bay bay…… Đây là động tác mà nhân loại có thể làm được sao?

Ngoại trừ dự đoán! Thì vẫn là dự đoán!

Đã có người mở màn ảnh ra chiếu chậm lại, chuẩn bị trở về sẽ quan sát kỹ càng tỉ mỉ bộ động tác này.

Kia là bộ quyền pháp gì? Chỉ dịch chuyển, cọ xát, liền hoá giải được thế công như núi?

Lúc này, bọn họ ngoại trừ muốn quỳ gối, đã không thể tưởng tượng được các từ ngữ khác nữa.

Đôi mắt Trương Qua càng đánh càng sáng, học sinh này làm hắn quá kinh hỉ, tựa hồ có tiềm lực vô cùng vô tận.

Chỉ đáng tiếc là, thể chất không theo kịp.

Hắn luôn luôn cho rằng, cách chiến đấu chính là tốc độ, lực lượng, phản ứng.

Nhưng ở trên người học sinh này lại không phải, hiển nhiên nàng đã điên đảo nhận thức của người bình thường về cận chiến.

Trương Qua đã đánh cùng nữ sinh này lần nhiều, hắn cảm thấy chính hắn cũng có tiến bộ.

Quyền thuật cùng nện bước của nàng đều rất lợi hại, đáng tiếc đối thủ của nàng lại là hắn.

Mồ hôi của Vân Mạt chảy xuống như dòng suối nhỏ, toàn bộ da đầu đều ướt đẫm.

Thời điểm quân huấn đã thử qua, dù Trương Giáo Quan đeo thêm phiến trọng lực gấp năm lần, nhưng nàng cũng căng không nổi mười phút, huống chi là hiện tại.

Vân Mạt rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, bị Trương Qua quăng ngã qua vai, ném trên mặt đất.

Ưu thế của thể năng……

Vân Mạt nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn lên bầu trời, hậm hực không chịu nổi……

Trương Qua rốt cuộc không có buông tha nàng, lại bắt nàng đi vào phòng trọng lực.

Những cái khác không luyện được, nhưng cũng không tin là ngay cả mang trọng lực cũng không có tiến bộ.

Rốt cuộc cũng cố được đến lúc tan học, Vân Mạt cảm giác có chút hư thoát, mồ hôi ra quá nhiều.

Ý định của huấn luyện viên là tốt, nhưng đốt cháy giai đoạn không thích hợp với nàng, Vân Mạt nghĩ xem làm như thế nào mới có thể tự cứu chính mình.

Nàng treo khăn lông trên cổ, kéo tấm thân nhức mỏi đi trở về.

“Di?”

Ở trong góc của Lục Viên, có một bóng dáng quen thuộc, bộ dáng cô đơn.

Đôi mắt Vân Mạt liền toả sáng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Nàng sửa sang lại cảm xúc một chút, đi qua, ngồi xuống một chỗ khác của ghế dựa.

Sân Tây Á nhíu mày.

Con người đều có cảm giác về khoảng cách, nếu không phải không còn ghế dựa trống nào, sẽ không ngồi cùng người xa lạ.

Nàng ở trên ghế vặn vẹo, cảm giác không quá thoải mái, nghĩ có nên đổi vị trí khác hay không.

“Ngươi đang đợi huấn luyện viên của chúng ta sao?” Vân Mạt nói thẳng.

Sân Tây Á nhìn trái nhìn phải, phát hiện thật là đang nói chuyện cùng chính mình.

Nữ sinh này nhìn bộ dáng là vừa mới kết thúc huấn luyện, hai người vốn không quen biết, nàng có ý đồ gì khác sao?

Vân Mạt nói tiếp, “Trương Giáo quan của chúng ta xác thật là một người không tồi.”

“Trương Giáo quan?”

Trong lòng Sân Tây Á lộp bộp một chút, trong nháy mắt liền cảm thấy lạnh lẽo, cùng với càng nhiều là mất mát, nhưng nàng xác định chính mình không quen biết nữ sinh này.

“Trương Qua đó”, Vân Mạt nói.

“Ngươi nhận thức ta sao?” Sân Tây Á hỏi.

“Xin tự giới thiệu một chút, ta tên là Vân Mạt, là học sinh của Trương Giáo quan”.

Vân Mạt vươn tay một cách thân thiện, Sân Tây Á ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cùng nàng nắm tay.

Ước chừng năm phút tiếp theo, hai người đều trầm mặc nhìn thảm cỏ trước mặt.

Sân Tây Á cũng không hỏi Vân Mạt sao lại biết được mối quan hệ giữa nàng và Trương Giáo quan, nếu đã tìm tới, tổng hội sẽ không nhịn được mà nói ra.

Nhưng, hiển nhiên nhẫn nại của Vân Mạt so với nàng tốt hơn.

“Ngươi tìm ta, đến tột cùng là có chuyện gì?” Sân Tây Á hỏi.

“Kỳ thật cũng không có gì, ngươi và ta có duyên, ta muốn tâm sự cùng ngươi.”

Sân Tây Á: “Tâm tình của ta kỳ thật cũng không tốt, cho nên……”

“Thiếp có tình lang vô tình, phải không?” Vân Mạt nói.

Sân Tây Á cười tự giễu, “Ngươi đã nhìn ra?”

“Kỳ thật liễu và hoa lại ở cùng một thôn”, Vân Mạt tiếp tục nói.

“Phải không?” Sân Tây Á không tin, nàng đều đã thử qua.

Bình Luận (0)
Comment