Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 236 - Chương 236. Tăng Mạnh Bản Xui Xẻo Phù

Chương 236. Tăng mạnh bản xui xẻo phù Chương 236. Tăng mạnh bản xui xẻo phù

Tôn Quảng Dũng thực khách khí tìm Vân Mạt đến, “Bạn học Vân, ngươi đối với sự tình gần đây thấy thế nào?”

“Việc Mai Căn khiêu chiến sao?”

Vân Mạt chớp mắt, nhìn về phía Tôn Quảng Dũng, một bộ dáng ‘con ngoan trò giỏi’.

Tôn Quảng Dũng ngượng ngùng gật đầu, hắn cũng là không có biện pháp mới tìm đến đương sự, nếu bản thân Vân Mạt đáp ứng, hắn liền không cần chịu sự uy hiếp giữa hai ván kẹp như hiện tại.

“Các ngươi gây ồn ào như vậy, trường học cần phải suy xét sự ảnh hưởng đến danh dự……”

Tôn Quảng Dũng không có nói hết, Vân Mạt liền nhàn nhạt nói tiếp, “Hiệu trưởng, chuyện này nguyên nhân gây ra ngài hẳn là rất rõ ràng đi. Dù thiệp trên giáo võng của trường học đã bị xóa mất, nhưng ngài hẳn là có quyền hạn khôi phục.”

Lời cũng không cần phải nói quá nhiều, Tôn Quảng Dũng đã biết, nữ sinh trước mặt không phải là người có tính tình dễ xoa nắn.

“Đúng vậy, chuyện này xác thật sai không ở ngươi, trường học tôn trọng quyết định của ngươi. Nhưng, trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang hướng chúng ta phát ra lời mời, hy vọng có thể tổ chức một chiến trường”, Tôn Quảng Dũng giống như vô tình đề ra một câu.

“Nga, sự tình của trường học, cứ nghe theo ban giám hiệu là tốt nhất”, Vân Mạt cười.

Tôn Quảng Dũng gặp phải một cái đinh, ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa Tân giáo thụ cùng Chu giáo sư đều biểu hiện ra hứng thú rất lớn đối với Vân Mạt, hắn cũng không dễ nói thêm cái gì nữa, đành vẫy vẫy tay để nàng rời đi.

Sự tình trải qua một ngày ấp ủ, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, thậm chí đã bay lên đến công kích nhân thân.

Thủy quân của Hoắc gia không địch lại Mai-Mễ hai nhà liên thủ, liên tục bại lui.

Chế giễu, tuyệt đối là toàn võng chế giễu.

“Vân Mạt kia là tới từ Lam Tinh đi? Gà rừng cũng muốn làm phượng hoàng? Ta thấy cái tinh cầu này cũng thật kỳ ba, không chỉ có sản sinh ra mấy tên côn đồ, còn xuất hiện cả kẻ bị bệnh thần kinh……”

Vô số chuyển phát cùng nhắn lại, thuỷ quân nước miếng bay tứ tung.

“Uy, Vân Mạt, có cần các anh em giúp ngươi xả giận hay không?” Người trong xã đoàn quan tâm nàng cũng rất nhiều.

Tiêu Nam cũng gọi cho Vân Mạt, thập phần không cao hứng, “Chị, có cần em chụp cho hắn một cái bao tải không?”

“Không cần, cứ chờ là được rồi.”

Từ sau khi có phòng phát sóng trực tiếp rèn luyện tinh thần lực, độ dày của lực tín ngưỡng càng ngày càng cao, thương thế của nguyên thần không sai biệt lắm đã khôi phục được bảy phần.

Vân Mạt bình tĩnh ngồi xuống, lấy chu sa và giấy vàng ra, rất nhanh, một trương “Vận đen phù” phiên bản cực mạnh được hoàn thành.

Nàng còn hảo tâm ở bên cạnh giấy vàng viết mấy chữ, “Vận đen 50000+, ai tới trước thì được”.

Sau đó gửi qua cho Tiêu Nam, yêu cầu hắn dán xuống phía dưới mấy thiệp mắng chửi hung nhất.

Trên Tinh Võng một trận chớp động, dưới góc nghị luận xuất hiện một hình ảnh rất nhỏ, nhìn như là mã QR.

Mọi người không chút nào để ý, đem nó trở thành tin rác.

Chờ đến khi mấy phòng làm việc bị cảnh sát Tinh Võng phá cửa xông vào, cùng với từ hiện trường truyền lại vô số hình ảnh, phía dưới thiệp nháy mắt an tĩnh như gà.

“Là ai?”

“Ai làm?”

Nhóm thuỷ quân nơm nớp lo sợ, sau lưng tựa hồ có đôi mắt đang nhìn chằm chằm động tác của bọn họ.

Ai đã giũ ra việc năm ngoái bọn họ đi chửi thuê cùng trốn thuế? Cảnh sát như thế nào liền tìm tới cửa?

Tiêu Nam đem hình ảnh xử lý rất nhỏ, cũng không chuyển liên tiếp, khi phóng đại hầu như chỉ thấy được hình dạng mơ hồ không rõ.

Nhưng dù vậy, ở trước đôi mắt của hàng trăm triệu người dùng Tinh Võng, dù một điểm nho nhỏ không hài hòa cũng bị phát hiện.

Có kỹ thuật nhân viên chụp hình, phóng to, nghiên cứu một thời gian thật lâu, rốt cuộc phát hiện ra, đây là một đồ hình kỳ quái.

“A! Là phù!”

“Đúng đúng, ta nhận ra rồi, không gian cá nhân của Lận đại sư có treo, chính là bộ dáng này.”

“Đúng vậy, ta còn đã từng đi cầu nhân duyên, mau xem có giống hay không ( hình minh hoạ )”

“Ta đã từng nhìn thấy ở không gian của @ gọi ta là ba ba, nhưng hắn dùng giấy trắng và bút đen.”

……

Rất nhanh, fans của nhóm đại sư cùng với các đại sư cũng nhảy vào, phần phật lại tới mấy trăm vạn người nữa.

Mười mấy đại sư chủ động nhảy ra nhận, nói đây là vì duy trì hoạt động của tịnh võng, cố ý chế tạo bùa xui xẻo, hy vọng mọi người ngôn luận hài hòa, trả lại sự thanh tịnh cho internet.

Thậm chí trang web cá nhân của bọn họ còn treo hình ảnh này lên, thật là giống nhau như đúc.

Có mấy đại sư còn gây gổ với nhau, tranh đoạt thừa nhận đây là sản phẩm của phòng làm việc của bọn họ.

Miệng Vân Mạt đều mau khép không nổi, còn có người chủ động nhận lãnh cái này sao?

Tâm thái của nhóm đại sư lại là, lưu lượng tốt như vậy, một bức hình không có lai lịch, thủ đoạn tuyên truyền thật tốt, không cọ quá phí.

Fans từ khắp nơi cũng nhảy ra giữ gìn, đề tài dưới sự khống chế của con người lại kéo dài sang một phương hướng khác.

Chẳng qua, sau khi có hình ảnh này, ngôn luận trên mạng thu liễm rất nhiều.

Kẻ lúc trước trúng chiêu thì khóc lóc lăn lộn.

“Ta trúng cái vé số gì?”

“Ai tới nói cho ta đây không phải thật sự đi!”

“Ta sai rồi, ta không nên bỏ rơi bạn gái ta, nếu ta chịu lẳng lặng chờ nàng trang điểm, ta sẽ không chọc phải chuyện này……”

“Ta cũng muốn lẳng lặng a……”

Lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, đôi tay bủn rủn.

Lúc ấy '@ gọi ta là ba ba' đưa cho Vương tiến sĩ lá phù xui xẻo kia,

Thảm dạng của Vương tiến sĩ, bọn họ đều nhìn thấy. Công hiệu của lá phù này vẫn chỉ có 24 giờ sao? Cái tay của bọn họ vì sao lại ngu dại vậy!

Tự nhiên cũng có người không tin, đặc biệt là người có khí vận tương đối tốt, sau khi chửi bới không chịu nhiều ảnh hưởng, thậm chí nhảy nhót lung tung tiếp tục xúi giục.

Phòng làm việc cùng thuỷ quân đã không làm nữa, bọn họ tình nguyện đền tiền, cũng không nghĩ đi mạo hiểm.

Thà rằng tin là có, ai biết được vận đen có quấn thân hay không, làm một đơn mất mẹ nó một năm mua bán, vẫn đừng đụng vào tốt hơn.

Sự tình trên mạng vẫn còn điệu thấp lên men, thậm chí có người liền lấy sự kiện lần này mở ra đánh cuộc.

“Uy, ngươi tính toán làm sao bây giờ?”

Trong nhà ăn, Hoắc Xuyên đem hộp cơm đặt thật mạnh xuống mặt bàn, phát ra “Phanh” một tiếng.

Vân Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, “Kích động như vậy làm gì?”

“Ngươi còn chưa đáp lại sao?” Lâm Phàm Thành cũng theo đi lên.

Ai nha, hai ngày này hắn cuối cùng cũng có nơi dụng võ, mắng nhau với phe bên kia, thật sự là quá đã nghiện.

“Gấp cái gì?” Vân Mạt thong thả ung dung tiếp tục ăn.

“Uy, ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?” Vẫn là Lưu Dược thông minh.

Hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hoắc Xuyên, đem hắn đẩy ra bên ngoài một chút.

“Sang bên kia mà ngồi, sao phải chen vào đây……”

“Cách ta xa một chút!” Hoắc Xuyên bực bội đẩy hắn một phen.

“Làm sao vậy Hoắc Tiểu Thụ? Chen chen cọ cọ một chút sợ cái gì?”

Lưu Dược vừa nói xong, Hoắc Xuyên “Phanh” một cái ném đũa vào đĩa.

Lâm Phàm Thành trong chốc lát nhìn Hoắc Xuyên, lại trong chốc lát nhìn Vân Mạt, cũng cười một cách không có hảo ý.

Chậc chậc chậc, không thể không nói, cái tay vẽ truyện tranh kia thật lợi hại, Vân tổng chỉ huy khí phách mười phần, hình ảnh tràn ngập sức tưởng tượng……

“Không ăn nữa!”

Hoắc Xuyên đứng lên muốn đi, mấy ngày nay hắn đã sắp bị nổ tung, nếu không phải ba hắn ngăn cản, hắn thiếu chút nữa tìm người hack mạng trường học!

Nghĩ đến mẹ hắn không biết từ chỗ nào kiếm được Vân-Xuyên phiên bản đồng nghiệp, mỗi ngày đều trốn trong phòng xem, cục tức này của hắn đều nghẹn không nín được!

Hắn thân cao 1 mét 8, cơ bụng tám múi, chân dài thẳng tắp, đứng tựa như cây tùng ngồi tựa như chuông đồng, sao lại con mẹ nó hủy hắn thành như vậy.

Ahhhh, cái quái gì vậy!

Bình Luận (0)
Comment