“Chỉ huy nổi tiếng của Rechester, là một tên đơn binh?”
Thiệp âm thầm trào phúng Rechester không có người, trào phúng bọn họ ít thấy việc lạ, nhiều học sinh cao niên như vậy nhưng uy nghiêm còn không cao bằng một đơn binh.
Thiệp này thổi gió đánh học sinh Rechester.
“Đơn binh của chúng ta thực lực đủ bạo tất cả các ngươi!”
“Đơn binh thì làm sao? Đơn binh không muốn làm chỉ huy thì không phải đơn binh tốt!”
“Đơn binh của chúng ta có thể ngăn được cơn sóng dữ, ở trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối vẫn thắng được trận doanh chiến. Đơn binh chúng ta có thể ở trên chiến trường Thanh Đồng Bảo thiếu chút nữa thắng Lam đội. Các ngươi có làm được không? Các ngươi đã có ai ở trên chiến trường Thanh Đồng Bảo lấy được đầu của chỉ huy đối phương chưa?”
“Kẻ đối diện kia, ta phải thả ‘ha ha’, ngươi không nói còn không bại lộ nhược điểm của trường các ngươi. Ngươi đây là chủ động ném điểm xấu của nhà mình ra bên ngoài. Trường học của ngươi không chỉ học sinh không được, mà trình độ của giáo viên cũng kém……”
“Người anh em lầu trên, ngươi có gan thì lột áo choàng ra, Tân giáo thụ của ta sẽ dạy ngươi, cái gì là trình độ!”
Các học sinh quân giáo khác cũng vui vẻ ăn dưa, sôi nổi dọn băng ghế vọt lại đây.
“Vân Mạt, Mai Căn, Hoắc Xuyên……”
Ba cái tên này trong lúc nhất thời nổi bật vô song.
Không chỉ có bình luận, mà còn có bạn học nhanh chóng truyền ra lý lịch của bọn họ.
【 họ tên: Mai Căn
Giới tính: Nam
Tuổi: 18
Chuyên ngành: học sinh năm 3, hệ chỉ huy trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang
Tiềm lực: Tinh thần lực S, thể chất 2S】
【họ tên: Vân Mạt
Giới tính: Nữ
Tuổi: 16
Chuyên ngành: học sinh năm nhất, hệ đơn binh tác chiến, hệ quân sự đại học Rechester.
Tiềm lực: Tinh thần lực cấp A, thể chất B+】
Phía dưới tràn ngập cúng bái, chủ yếu là cúng cho tinh thần lực và thể chất cấp S.
Thế này còn xem gì nữa? Ai mạnh ai yếu không phải liếc mắt một cái liền sáng tỏ sao?
Một người là sao mai đang từ từ dâng lên, một người lại là cọng cỏ không biết từ nơi nào lòi ra tới. Đây là tiết tấu được đại thần để mắt mà ngươi lại không cho mặt mũi.
Sau khi dân mạng nghiên cứu và đưa ra kết luận cuối cùng, người nọ lại nhanh chóng đem bối cảnh của hai người cũng lay ra tới.
“Ai là Mai Căn?”
“Là người Mai gia”
“Mai gia là ai?”
“Còn có người kia? Không biết Mai Sa Na sao? Không biết quân đoàn 27 của Mai gia sao.”
—-------------------------------------------------------------------------
(*) Liên Bang có 4 đại quân đoàn:
*Quân đoàn 72 do Liên Nghệ cầm đầu
*Quân đoàn 17 do Đường Kiến Ma cầm đầu
*Quân đoàn 27 do Mai gia cầm đầu
*Quân đoàn 37 do Văn Đằng Huy cầm đầu (đổng sự trưởng của trường Rechester)
—-------------------------------------------------------------------------
“Vân Mạt là ai?”
“Không biết.”
“Không rõ ràng lắm.”
“Không biết, không rõ ràng lắm, không hiểu, ba chữ không.”
Có người thông qua Mai Căn lớn mật suy đoán: “Ta chỉ là đoán mò đoán thôi, đừng phun ta. Chẳng lẽ? Vân Mạt này cũng thuộc một hào môn lánh đời nào đó?”
“A? Hào môn? Chưa từng nghe qua Trung Ương tinh có hào môn nào họ Vân, Hoắc gia thì thật ra có biết đến, xác thật cũng coi như là một đại gia tộc.”
Thảo luận vừa ra, người biết một chút nội tình liền nhảy nhót ra tới, “Ta nghe nói Vân Mạt là người Lam Tinh.”
“Người Lam Tinh? Vậy thật đúng là cọng cỏ.”
“Vân Mạt? Tên nghe rất quen tai……”
“Ai ai, đều đừng nhúc nhích, ta nhớ ra rồi, trước đó một thời gian có một đại thần nhảy……”
“Cao Thiên Lãng, đúng đúng, chính là sự kiện kia, lúc ấy một nữ sinh trường quân đội làm đại thần nhảy cho hắn……”
“Cái gì? Một đại thần nhảy, một chỉ huy? Đây là như thế nào?”
“Mai Căn của ta chẳng phải là muốn bạo chết nàng sao?”
Mai Căn ở trong trường học hiển nhiên cũng là một nhân vật phong vân, đám fans kẹp dao giấu kiếm tiến lên. Hai bên mắng chửi nhau thành một đoàn, đã trở thành đề tài mới nhất, nóng nhất.
Ngay cả một ít minh tinh có chút danh tiếng, đều ở trong vòng bạn bè @ Mai Căn, cổ vũ hắn cố lên.
Nhưng, thân là đương sự thứ ba, là nguyên nhân của vụ việc, Hoắc Xuyên cũng lấy một loại phương thức khác mà trở nên nổi tiếng.
Có thể nói, nhóm tài nữ cùng hủ nữ trường học quá nhiều, bọn họ không chỉ tràn ngập sức tưởng tượng mà tốc độ tay còn nhanh.
Chỉ dùng một đêm, trên mạng trường học Rechester, trong một góc bí ẩn đã lặng lẽ xuất hiện truyện đồng nhân.
(*) Đồng Nhân là thể loại mà tác giả sẽ dựa vào cốt truyện, tình tiết hoặc tên/tính cách nhân vật từ nguyên tác như Harry Potter, truyện của Kim Dung, Cổ Long, Quỳnh Dao... để viết lại cái kết khác hoặc thậm chí thay đổi luôn cả nội dung chính của truyện đó.
Trong đó, cái tên nghe kêu nhất và tình cảm phong phú nhất chính là: 《 ta thích ngươi nhưng ngươi lại thích nàng 》.
Mấy người Liên Châu ở trong phòng ngủ xem đến mặt đỏ tới mang tai, còn trộm nhìn Vân Mạt.
Vân Mạt nhíu mày nhìn thoáng qua, hình vẽ lộ liễu như vậy, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng vừa thấy liền biết nguyên mẫu là ai, rốt cuộc một người trong tay luôn cầm ba đồng tiền xu, một người là thiếu gia mặc áo sơ mi hoa kiêu ngạo, còn một người có đôi mắt màu xanh.
Cũng may giá trị nhan sắc của ba người đều không tồi, liền càng làm cho mẩu ‘truyện H’ ngắn này có thị trường.
Kết quả là, trong một đêm lại xuất hiện vô số phiên bản bá đạo tổng tài, ngược luyến tình thâm, thâm tình bất hối, thậm chí cả phiên bản đồng nghiệp.
Nhưng vô luận là phiên bản gì, vô luận người chủ là ai, Hoắc thiếu gia vĩnh viễn là người nằm dưới……
Lưu Dược cùng Lâm Phàm Thành ở trong phòng ngủ đều cười đến sắp tắt thở, phòng Hoắc Xuyên đã lách cách lang cang quăng vỡ vài cái quang não.
Chuyện phong ba này càng diễn càng ác liệt, nhưng Vân Mạt quá trầm ổn, Mai Căn quyết định tiếp tục tăng giá cả.
Phòng hiệu trưởng, trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang…
“A, chú Jack khỏe không, đúng đúng, yên tâm đi, Mai gia chúng ta nhất định sẽ giúp trường học xây lại phòng thí nghiệm mới……”
“Đúng rồi chú Jack, trường học chúng ta có thể cùng trường quân đội khác ở Liên Bang tăng cường giao lưu không? Tỷ như tổ chức trận đấu gì đó? Vừa để kiểm nghiệm khả năng của học sinh, vừa xúc tiến mọi người cùng tiến bộ, ngài nói có đúng không?”
Hiệu trưởng ngắt cuộc gọi, cười khổ một chút với ban giám hiệu.
“Hiệu trưởng, bọn họ có ý gì?” Nhóm ban giám hiệu trường đều là nhân tinh, tựa hồ ngửi được cái gì.
“Mai gia hy vọng chúng ta cùng trường quân đội Rechester tổ chức chiến trường.”
“Việc này có ý gì? Bọn họ không phải luôn luôn mặc kệ chúng ta hoạt động như thế nào sao?” Nhóm ban giám hiệu hai mặt nhìn nhau.
Hiệu trưởng gõ gõ con số dự toán trên mặt bàn, lại gõ gõ đóng góp của Mai gia, lập tức không có người lên tiếng nữa.
Mai gia, Mễ gia, đây là kim chủ lớn nhất của trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang, hiện tại kim chủ chỉ yêu cầu một việc nhỏ như vậy, còn không đáp ứng sao?
“Chỉ là mời Rechester đáp ứng là được, đúng không?” Một thành viên của ban giám hiệu hỏi.
“Đúng vậy”, hiệu trưởng gật đầu.
“Việc này thì dễ thôi, bản thân giữa các trường học chúng ta đều luôn có giao lưu hợp tác, ta tới nói với bọn họ.” Một thành viên giám hiệu đứng ra.
“Vậy giao cho ngươi”
……
Rất nhanh, trên quang não của hiệu trưởng Tôn Quảng Dũng, đại học Rechester, thu được lời mời tham gia chiến trường của trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang.
Tôn Quảng Dũng cười khổ một chút, từ sau lần trước cử báo Tiết hiệu trưởng, hắn rốt cuộc được như ước nguyện, ngồi lên vị trí mà hắn đã ao ước bao lâu nay.
Thi đấu vốn là chuyện tốt, đấy là nếu Hoắc Xuyên không có ngồi đối diện với hắn.
Ba Hoắc trước đây đã gửi thông tin qua, uyển chuyển biểu đạt cậu quý tử muốn tìm một môi trường an tĩnh để học tập, không cần tham gia mấy cái ý tưởng thi đấu lung tung rối loạn gì hết.
Giờ phút này, Hoắc Xuyên đang ngồi ở trước mặt Tôn Quảng Dũng, click mở thiệp trên Tinh Võng cho hắn xem.
Đều là nhân tinh giống nhau, Tôn Quảng Dũng sao mà không rõ chứ.
Hoắc gia là muốn hắn cự tuyệt.
Nhưng, ngoại trừ Hoắc gia ở ngoài, Mễ gia cũng ra tay.
Bọn họ tựa hồ đem chuyện này trở thành một lần đánh giá giữa các gia tộc, vừa không thương gân động cốt, lại có thể thị uy lẫn nhau.
Mễ gia tự nhiên cũng tạo áp lực cho nhóm giám hiệu nhà trường, ý tứ giống Mai gia, chính là muốn bọn họ đáp ứng.
Ban giám hiệu đã mở ra vài cuộc họp, tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai.
Dù cho tài lực của Hoắc gia thật sự so ra kém Mễ gia, nhưng thiếu bọn họ tài trợ, trường học liền phải hoàn toàn dựa vào Mễ gia.
Mễ gia hiện tại nói thì dễ nghe, sẽ cho nhiều tài nguyên hơn, nhưng nếu Hoắc gia thật sự rời đi, bọn họ tuyệt đối tin tưởng, Mễ gia thay đổi sắc mặt so với ai khác đều nhanh hơn.
Cho nên, lúc này, ai cũng không thể đắc tội.
Nhóm thành viên ban giám hiệu ồn ào nhốn nháo muốn sứt đầu mẻ trán, cuối cùng chuẩn bị dùng kế sách kéo dài, bọn họ chuẩn bị giả ngu, mở một con mắt nhắm một con mắt, kéo mấy ngày lại nói sau.