Ba người sau khi xem qua công ty gia đình kia, nhìn nhau cười.
Người khác khả năng cảm thấy đây là râu ria, nhưng đối với bọn họ mà nói, thì lại rất tốt.
Phòng thí nghiệm được xây ở vùng ngoại ô Tây Nam cách xa các nơi, có nhà xưởng không lớn không nhỏ, công nhân viên khoảng hơn hai mươi người, bộ dáng sạch sẽ, lanh lẹ, chỉ chờ kế tiếp Lý Miểu bắt được quyết sách bên trong.
“Chị, Lý Miểu có thể làm được không?” Tiêu Nam có chút chờ mong hỏi.
“Hắn được hay không ta không quá xác định, nhưng con của hắn không được lại là việc ván đã đóng thuyền”, Vân Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Hơi thở của người kia âm u, tuổi còn trẻ đã có không ít nợ nần, quan hệ nam nữ phức tạp……chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Tiêu Nam, sự tình phía sau giao cho ngươi”, Vân Mạt thấy Hoắc Xuyên không có ý kiến, quay đầu quẳng gánh đi ra ngoài.
“Được, không thành vấn đề.”
Trong một căn biệt thự xa hoa ở Trung Ương tinh cách đó khá xa, mấy nam nhân thở phào nhẹ nhõm.
“Không nghĩ tới, Hoắc gia lại có thể chọn công ty kia làm khởi điểm……”
“A…… Thái Cao, quả nhiên là người trẻ tuổi, cần phải đâm vào nam tường mới bằng lòng quay đầu.”
“Ai nha Mark tổng, chúng ta đúng là đã nhọc lòng vô ích.”
……
Vân Mạt trở lại trường đi học, trước sau vẫn bình tĩnh như vậy.
Trong khoảng thời gian này, người trong trường học nhìn thấy nàng, thần sắc đều như cái bảng pha màu (phức tạp), đa số đều là muốn nói lại thôi.
Người này sao lại có dũng khí hô lên đại chiến trường 40 vạn người vậy?
Chính ngươi hô lên, sao lúc sau một chút động tĩnh đều không có vậy?
Không ít học trưởng cao niên đã suy xét, nếu nàng tới cửa mời bọn họ xuất chiến, xuất phát từ suy nghĩ giữ gìn vinh dự của trường học, bọn họ hẳn sẽ không cự tuyệt.
Đáng tiếc chính là, bọn hắn kiên nhẫn đợi một hồi lâu, người kia lại không hề có động tĩnh.
Chẳng lẽ muốn bọn hắn tự đề cử sao?
Học sinh năm nhất thường thiếu kiên nhẫn, mọi người đều thế nàng đổ mồ hôi, thậm chí còn muốn đẩy nàng đi lên phía trước.
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Lâm Phàm Thành cản đường của nàng, đưa danh sách trong tay ra:
“Hiện tại toàn trường đều chủ động báo danh, cộng thêm chúng ta đi kéo người, cũng chỉ được khoảng trên dưới một vạn!”
Lâm Phàm Thành bực bội gãi đầu, mấy ngày nay, nhân số báo danh còn xa mới đạt tới mong muốn, nghĩ đến một tháng sau sẽ thi đấu, cả người hắn đều căng như dây đàn.
“Không vội”, Vân Mạt vẫn là câu nói kia.
“Không phải, Vân tổng chỉ huy, lửa đã sém lông mày rồi còn không vội sao? Không có thời gian cho ngươi cọ xát. Hai mươi vạn binh lực, từ đâu tới đây? Ngươi để tâm chút được không?”
Đương sự không ra mặt, đám fans nhiệt huyết nhảy nhót lung tung, cũng chỉ tuyển được hơn một vạn người. Các trường học khác thì chỉ vào xem, hai mươi vạn, sao có thể kiếm đủ đây?
Lâm Phàm Thành thấy Vân Mạt lúc nào cũng như không có việc gì, cảm thấy lo lắng muốn bạc cả đầu.
Lưu Dược cũng từ phía sau lại đây, chẳng qua hắn nghĩ nhiều hơn, lấy số liệu của mấy trường quân đội không tồi ở trung Ương tinh ra, để nàng tham khảo.
“Chúng ta có thể mời bọn họ tham gia, nhìn xem trong số các bạn học có người quen hay không, nhờ bọn họ ra mặt hỗ trợ……”
Vân Mạt có chút thưởng thức nhìn hắn, nghĩ rất chu toàn. Chẳng qua, lời nàng nói ra vẫn khiến người ta thấy khó hiểu, “Trước cứ từ từ”.
“Không phải, ngươi thật là khiến ta gấp muốn chết!” Lâm Phàm Thành dán ở bên cạnh nàng, lải nhải không dứt.
“Một tháng nữa đã là đại chiến rồi, ngươi không định luyện tập phối hợp sao? Ngươi đến thời điểm lâm bồn mới đi tìm bà đỡ sao?”
Vân Mạt:……Thiếu niên này học văn hóa cổ không kém nha.
“Còn chiến lược thì sao? Chỉ huy của các đội là ai? Ai là xung phong, ai cản phía sau? Ngươi không có người thì tập luyện như thế nào được?”
“Vân tổng chỉ huy, dù cho đến một khắc cuối cùng ngươi tuyển đủ người, thì cũng cần thời gian để bố trí chứ!”
“Dừng dừng dừng, ngươi đừng đi nữa, dừng lại ngay, ngươi rốt cuộc đang tính toán cái gì? Nói cho ta biết đi”, Lưu Dược cũng vuốt bụng thúc giục.
“Ai nói một tháng sau là khai chiến?”
Vân Mạt đầu đầy mồ hôi, đã bị Trương Qua đập hết một buổi sáng, bây giờ còn phải nghe bọn hắn không ngừng nói, nàng hiện tại muốn đi ăn cơm nha.
“A??”
Mọi người bị câu nói này làm cho cả kinh, không hiểu ra sao nhìn nàng, “Không phải ngươi đã đáp ứng sao?”
“Ta chỉ đáp ứng khai chiến tràng, không đáp ứng một tháng sau……”
“Nhưng Mai Căn chuẩn bị thời gian chính là một tháng, tất cả mọi người đều biết là một tháng sau!”
“Nga”, Vân Mạt lau mặt đi tiếp, mắt thấy sắp đến nhà ăn, vẫn là ăn cơm trước mới quan trọng.
Ba người đi đằng sau, đầy mặt dại ra, “Ý gì nha?”
Rốt cuộc cũng chờ được đến khi nàng ngồi xuống ăn cơm……
“Mau nói, ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi muốn đổi ý sao?”
Hoắc Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ở trên mặt nàng véo ra chút cảm xúc, ngươi không phải vui mừng sẽ lộ rõ trên nét mặt sao? Lúc này làm mặt than cho ai xem?
Vân Mạt vỗ mặt hắn một cái, đẩy đẩy ra bên ngoài, “Dịch sang bên kia một chút, để yên cho ta ăn cơm.”
Ăn ăn ăn, ăn cái em gái nhà ngươi! Lúc này ai còn lo lắng ăn.
Lưu Dược cũng không nhịn được mà rít gào trong lòng.
“Khụ”, ăn hai miếng xong, rốt cuộc cũng hòa hoãn được mệt nhọc quá độ lúc trước, Vân Mạt liền có tâm tư giải thích.
“Ta đúng là đã đáp ứng khiêu chiến, nhưng một tháng là hắn nói, ta chưa đồng ý. Tìm không đủ người ta cũng không thể lên như vậy, không phải sao?”
Mọi người:……
Lưu Dược thử hỏi một câu, “Cho nên ngươi định kéo dài thời gian? Vân tổng chỉ huy, ngươi phải biết rằng toàn tinh võng đều đang nhìn chằm chằm ngươi đấy.”
Ý ngoài lời thực đã rõ ràng, kéo một, hai ngày có thể, nhưng đến thời gian mà binh lực cũng chưa triệu tập đủ, cũng coi như một loại nhận thua.
“Một tháng là hắn nói, dù sao cũng phải cho ta cơ hội cò kè mặc cả đi”, Vân Mạt tiếp tục gắp đồ ăn, sao gần đây lại nhiều cải trắng như vậy?
Lưu Dược:…… “Kéo dài đối với ngươi không tốt!”
“Có”, Vân Mạt ngồi thẳng, “Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống suy sút tinh thần, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt. Bọn họ hiện tại sĩ khí đang vượng, nhân cơ hội triệt đi một chút, không có gì không tốt.”
“Ngươi định chơi bọn họ sao?”
Nàng là có ý gì? Nhìn đối phương gào thét đòi lên chiến trường, kết quả lại bị báo hoãn, đem cỗ chờ mong cùng xúc động áp xuống sao?
“Sao lại nói là chơi, 'binh bất yếm trá' chưa từng nghe qua câu nói này sao?” Vân Mạt nói.
“Không phải, dù cho ngươi kéo dài, cơ hội cũng chỉ có một, Mai Căn sẽ bức ngươi! Hơn nữa, trở lại vấn đề căn nguyên, binh lực của ngươi từ chỗ nào tới? Ngươi sẽ không cho rằng hiện tại tuyển không đủ liền có thể kéo dài chứ?”
“Đúng vậy, chủ yếu là binh lính cấp cao cùng chỉ huy, tổng không thể một mình ngươi truyền đạt mệnh lệnh cho mọi người đi? Bọn họ có nghe ngươi hay không? Chúng ta định dùng cái gì ra để dụ hoặc họ?”
Lưu Dược từng chữ như châu như ngọc, mỗi chữ đều nói trúng tử huyệt.
Bọn họ xác thật không có gì làm lợi thế để hấp dẫn người ta đến.
Luận mị lực cá nhân? Ở trong Rechester miễn cưỡng cũng có thể được, nhưng đi ra bên ngoài có nói người khác cũng chẳng tin.
Luận tiền tài dụ hoặc? Vẻ mặt Hoắc Xuyên đau khổ nhìn tài khoản. Hai mươi vạn người, dù cho một người một ngàn khối thì cũng đến hai trăm triệu, một ngàn khối sẽ có người để vào mắt sao?
Có lẽ có, nhưng đều là mấy nhân vật nhỏ.
Các cao thủ trên Tinh Võng, đánh mấy trận thi đấu liền kiếm được số tiền nhiều hơn thế.
Hơn nữa, người tìm tới, chưa biết thực lực của ngươi, nếu không có thành lập quyền uy tuyệt đối, đối phương sẽ chịu nghe ngươi chỉ huy sao? Cuối cùng còn không phải là một đám ô hợp hay sao?