Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 243 - Chương 243. Mục Tiêu Là Xuất Ngũ Binh

Chương 243. Mục tiêu là xuất ngũ binh Chương 243. Mục tiêu là xuất ngũ binh

“Ngươi mau nói đi! Ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?”

“Đợi thời cơ”, Vân Mạt nói.

“Thời cơ nào?” Ánh mắt ba người đều sáng ngời.

“Thời cơ sao……” Vân Mạt hơi hơi cong khóe môi một chút, nhìn nhìn trí não nhắc nhở có cuộc gọi tới, “Tới rồi!”

“A? Cái gì tới rồi?”

“Ngươi có phải lại thức đêm xem hiện tượng thiên văn không……”

“Hư……”, Vân Mạt vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ trước từ từ, sau đó click mở cuộc gọi.

Lưu Dược thò lên, nhìn thấy cái tên kia, liền ngây dại.

“Liên Nghệ…… Liên…… Liên giáo quan?”

Hắn mở to miệng, gian nan phun ra mấy từ, chỉ vào hai chữ trên giao diện kia nuốt nước miếng, “Ngươi đừng nói cho ta, cái tên Liên Nghệ này, chính là Liên Nghệ kia?”

“Đúng……”

Đôi mắt Lâm Phàm Thành cũng mau trừng lòi cả ra, miệng ngoác rộng hết cỡ:

“Ngươi chừng nào thì có phương thức liên lạc của ngài ấy? Ngài ấy còn chủ động gọi cho ngươi? Các ngươi quen biết như vậy từ khi nào?”

“Sao các ngươi lại sợ như vậy? Không phải lần trước Phong Mê thành liền có sao? Không có phương thức liên lạc thì sao ta đòi được phần thưởng trang bị cho xã đoàn?”

Vân Mạt nhìn bộ dáng không có tiền đồ của hắn, làm động tác mời hắn tránh ra, bình tĩnh ấn chọn kết nối cuộc gọi. Hôm nay là ngày hẹn châm cứu cho Nhiếp thượng tướng.

Liên Nghệ: “Buổi chiều ta tới đón ngươi.”

Ba người kia thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng ra tới, ghen ghét vò đầu bứt tai, kia chính là Liên giáo quan ư?

Trong ánh nhìn trần trụi như muốn chọc thủng nàng của mấy tên này, Vân Mạt đành phải đem việc chuẩn bị bàn bạc với Liên Nghệ khi lên xe nói ra.

Trong lời của Liên Nghệ cũng không có đề cập đến việc của thượng tướng Nhiếp, cho nên nàng cũng không cố tình lảng tránh những người khác.

Vân Mạt: “Liên giáo quan, có một vụ mua bán đôi bên cùng có lợi, có thể cân nhắc không?”

Hoắc Xuyên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khóe mắt liếc xéo một chút.

“Cứ nói trắng ra là mua bán như vậy…… mẹ nó……” Hắn muốn 'chào hỏi tổ tông' vô số người.

Ngươi trước khi nói, tốt xấu cũng nên hỏi thăm người ta vài câu, như thời tiết hôm nay thế nào? Thân thể có khoẻ không? Rồi biểu đạt một chút ngưỡng mộ và tưởng niệm do lâu rồi chưa được gặp!

Ngươi vừa mở miệng đã…

Ngươi cứ như vậy, người ta trả lời ngươi mới là lạ đấy!

Nhưng mà, sự tình làm cho bọn họ giật mình liền đã xảy ra.

“Tích…” Âm thanh trí não vang lên làm ba người run lập cập. Phảng phất như thấy nam nhân kia đang ngồi đối diện, khiến sống lưng bọn họ nháy mắt dựng thẳng.

Liên Nghệ: “Có chuyện gì? Nói đi.”

Vân Mạt: “Nga, ngươi có biết quân nhân xuất ngũ nào mắc bệnh nan y không? Ta có thể giúp bọn hắn điều trị.”

Liên Nghệ nhìn chằm chằm cái tin kia, cười cười, hắn dựa nghiêng trên đình viện cuối hành lang, một chân hơi cong đáp ở trên ghế gỗ, một chân duỗi thẳng, trong đầu đã hiểu tính toán của Vân Mạt.

Nhờ Liên Châu, vụ khiêu chiến nháo đến lên cả internet kia, hắn tự nhiên cũng nghe được không ít.

Vốn đang nghĩ xem nữ sinh này sẽ lấy loại phương thức nào phá cục, không nghĩ tới nàng lại có thể đem chủ ý đánh tới trên người hắn, nhắm đến cựu binh của hắn.

Không thể không nói, đây là một cái an bài cực tốt.

Lấy điều kiện là chữa khỏi cho binh lính xuất ngũ, nhờ bọn họ hỗ trợ đánh chiến trường, nếu ngay cả quân nhân xuất ngũ còn chịu nghe nàng chỉ huy, cáo mượn oai hùm, lợi dụng tâm lý đám đông, đặc biệt là đám người có tâm lý nghe theo đám đông, thì tự nhiên liền rất thông thuận.

Huống hồ, quân 72 và Mai gia không phải cùng một chiêu số, cũng không cần lo lắng bên trong có trà trộn người của Mai gia.

Loại binh lính như vầy không cần nhiều, một trăm người là đủ, phân tán đến bên trong hai mươi vạn người, tức là một người quản lý hai ngàn người, miễn cưỡng cũng có thể được.

Chẳng qua, người Mai gia khẳng định cũng nghĩ đến việc tuyển binh lính xuất ngũ.

Quân nhân xuất ngũ giao phong cũng chính là một trận chiến.

Cho nên, nếu đáp ứng nàng, như vậy trận quyết đấu này, liền còn khả năng diễn biến thành quân 72 và quân 27 một lần âm thầm giao phong.

Một nhân vật nhỏ bé giống như kiến, chỉ mượn một bước nhỏ như vậy, liền vọng tưởng cạy động hai con quái vật khổng lồ, không thể không nói, nàng bố trí cách cục này đủ lớn, đủ lâu dài.

Nhưng cự tuyệt nàng?

Liên Nghệ cười khẽ, cự tuyệt không được, bởi vì dụ hoặc kia thật sự cũng đủ phân lượng.

Liên Nghệ: “Chạng vạng mang ngươi đi, đừng có ném mặt mũi của ta.”

Ba người đối diện với Vân Mạt đã bất tri bất giác rơi đũa, lúc này chỉ còn lại sự sùng bái tràn ngập trong mắt.

“Con bà nó, Vân tổng chỉ huy, hóa ra ngươi chờ ở chỗ này!”

“Ngươi đã sớm tính toán tốt việc nhờ Liên giáo quan hỗ trợ, mà lại im hơi lặng tiếng làm chúng ta sốt ruột thời gian dài như vậy, lương tâm của ngươi không thấy đau sao?”

Lâm Phàm Thành làm ra động tác ôm ngực.

“Có muốn ta châm cho ngươi hai kim không? Ta gần đây học cùng giáo sư Chu nên tài nghệ rất có tiến bộ……”

Lâm Phàm Thành:……

Từ nhà ăn đi ra ngoài, bước chân đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Buổi chiều là môn tự chọn, nàng vẫn ủy thác đám người Trịnh Manh điểm danh hộ, Nhan Nghiên vẻ mặt rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, trí nhớ tốt như giáo sư Chu chắc không có nhiều đi? Cũng không tin lần này còn có thể bị giáo viên lột mặt nạ.

Vì che giấu tai mắt của người khác, Liên Nghệ đi trước đón giáo sư Chu, sau đó để Vân Mạt lấy danh nghĩa học sinh đi theo hắn.

Không có người nào đối với việc này nghi ngờ, chỉ là một học sinh mà thôi, giáo sư Chu thường xuyên mang theo học sinh đi ra ngoài.

Vân Mạt sau khi thu châm, hướng về phía Nhiếp thượng tướng gật gật đầu, “Thượng tướng thử xem xem, chân có thể nâng lên được không?”

“A?” Nhiếp phu nhân vẻ mặt khiếp sợ, đây mới là lần trị liệu thứ hai, đã có thể nhấc chân lên được rồi sao?

Bọn họ thời gian trước đã dùng đến dịch chữa trị tốt nhất, nhưng cũng không có phản ứng đặc biệt rõ ràng.

Không chờ những người khác đáp lại, cẳng chân của Nhiếp thượng tướng đã gian nan nâng lên khỏi mặt đất, chỉ là mồ hôi trên trán cũng tích táp chảy xuống dưới.

“Thượng tướng?” Vô số âm thanh vui sướng cùng khiếp sợ.

“Khôi phục không tồi”, Vân Mạt ở trên khăn lông xoa xoa tay.

“Cảm ơn ngươi, Vân Mạt, cảm ơn ngươi”, Vành mắt Nhiếp phu nhân lại đỏ.

Từ sau khi Nhiếp thượng tướng không đứng dậy nổi, bà đã trở nên vô cùng kiên cường, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nữ sinh này, tổng hội không tự giác mà toát ra cảm xúc yếu ớt.

“Phu nhân yên tâm, sẽ không có việc gì.”

“Ừ!”.

Dưới ánh mắt lưu luyến của đoàn người, Vân Mạt nhảy lên chiếc xe huyền phù quân dụng kia.

Phía Nam thành phố, trong một ngõ nhỏ có chút xưa cũ.

Tiêu Phong thân hình cao lớn đang đứng ở nơi đó, chân phải nâng lên, đem một người dẫm lên trên vách tường.

“Như thế nào? Họ Đường, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Đường trung tá quân 72 sao?”

Tiêu Phong đầy mặt hung ác, nham hiểm, hắn mặc một thân quân trang, đầu vai 2 vạch 3 sao, tóc cắt ngắn.

Hắn tựa hồ lơ đãng vỗ vỗ bả vai, “Đã quên nói cho ngươi biết, cảm tạ sự trả giá của các ngươi đã mở ra con đường kia, cảm ơn ngươi đã nhường cơ hội ra ngoài.”

Sắc mặt Đường Ngu ẩn hàm tức giận, tay phải duỗi ở bên chân, nỗ lực chống lại sự áp bách của người đối diện.

“Chị gái ngươi không tồi, ta sẽ dặn dò người chiếu ứng việc làm ăn của nàng…”

Những lời này vừa ra, hơi thở trên người Đường Ngu bạo nộ lên, trong miệng gào rống, oanh một tiếng liền ném Tiêu Phong văng ra ngoài.

Tiêu Phong cực giận, hắn lại có thể bị một tên phế vật đẩy lui về phía sau sao?

“Ngươi tìm chết!”

“Bang…… Oanh……”

Âm thanh của vật nặng liên tiếp đập vào vách tường, “Ngươi không phải thực kiêu ngạo sao?”

“Ngươi không phải là quán quân trong cuộc thi võ nghệ của quân đội sao?”

“Sao? Đứng lên đi? Đánh ta đi?”

“Ngươi cái tên phế vật!”

Theo mỗi một câu của hắn, thân thể của Đường Ngu lại bị đá tới góc tường.

Gân xanh trên tay gắn nhảy lên, nhưng không sử dụng được lực!

Bình Luận (0)
Comment