Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 245 - Chương 245. Lại Một Đợt Đại Bảo Kiện

Chương 245. Lại một đợt đại bảo kiện Chương 245. Lại một đợt đại bảo kiện

Tiêu Phong thật sự rất muốn ngất xỉu đi, nhưng Đường Ngu rõ ràng cũng là một tuyển thủ đánh người chuyên nghiệp.

Từng quyền đấm vào thịt, nhưng lại sẽ làm toàn bộ hành trình hắn đều bảo trì thanh tỉnh.

Bốn phút rưỡi sau, mặt đất lại nằm đổ một đống người.

Đường Ngu tuyệt đối là không chú ý đến việc đánh người tránh đánh vào mặt, cho nên khuôn mặt cả đám đều sưng như bánh bao.

Hắn xoay người châm điếu thuốc, rít một hơi, sau đó chậm rãi nhả ra.

Tiêu Phong cố gắng mở mắt ra, trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đốm đỏ kia chợt lóe, lập lập loè loè.

“Chúng ta đi!”

Nói xong câu đó, Đường Ngu xoay người liền đi ra bên ngoài.

Vân Mạt cùng Liên Nghệ cũng không có ý kiến gì. Liên Nghệ đi ở phía sau hắn, chặn lại thân ảnh đột nhiên lảo đảo của hắn, thuận thế đỡ hắn dậy.

“Đội trưởng……”

Đường Ngu quay đầu, trên mặt là một loại thỏa mãn cùng tiếc nuối.

“Đi về trước lại nói.”

Nơi ở của Đường Ngu là một căn phòng đơn giản, vô luận xuất ngũ bao lâu, vẫn cứ duy trì sự gọn gàng, ngăn nắp như khi còn ở trong quân đội.

Nhà ở không lớn, nhưng phòng khách tràn đầy thiết bị tập luyện, đủ để nhìn ra, người này chưa từng từ bỏ chính bản thân mình.

Đường Ngu có chút xấu hổ, “Đội trưởng, xin lỗi, vẫn luôn không có khách, các ngươi liền chỗ đặt chân đều không có.”

“Ngươi ngồi đi!”

Liên Nghệ không có để hắn lại tiếp đón, ý bảo hắn ngồi trở lại mép giường, chính hắn đi đến hòm giữ đồ, ném cho ba người mỗi người một chai nước.

Vân Mạt đã thu ngân châm, lại lần nữa kéo tay Đường Ngu, “Để ta nhìn lại lần nữa.”

Đường Ngu hướng về phía Vân Mạt cười, “Phiền toái ngươi.”

Đừng nói Vân Mạt đã sớm thông qua sự thật vừa rồi chứng minh y thuật của mình, chính là bất luận một người nào nói cho hắn còn có hy vọng, hắn cũng sẽ bắt lấy.

Hắn không biết người khác sẽ như thế nào, nhưng hắn, không đến một khắc cuối cùng, tuyệt sẽ không từ bỏ.

Đây là điều Liên Nghệ đã dạy bọn họ, đây là đội đặc chủng Liệp Báo đã dạy bọn họ, vĩnh không buông tay!

“Thần kinh của hắn có tổn thương, bệnh trạng khá giống với Liên giáo quan trước đây, chẳng qua là nghiêm trọng hơn một ít”, Vân Mạt nói.

“Có thể trị được không?”

Đường Ngu cùng Liên Nghệ trăm miệng một lời hỏi.

Vân Mạt cười, “Có thể!”

“Ngươi nói thật?” Đường Ngu thiếu chút nữa nhảy lên.

Nếu không phải không sử dụng được sức lực, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi đội ngũ mà hắn yêu tha thiết, hiện tại có người nói cho hắn, có hy vọng!

Có phải nghĩa là, chung quy sẽ có một ngày, hắn lại có thể trở về đội ngũ màu xanh lá mạ mà hắn yêu thích nhất kia?

“Yêu cầu bao lâu?”

“Hoàn toàn khôi phục thì phải hơn một năm đi, nhưng muốn đạt tới trạng thái thi đấu ở Tinh Võng, thì nửa tháng cũng đủ rồi”, Vân Mạt uống một ngụm nước, chậm rãi nói.

“Thi đấu? Thi đấu cái gì?” Đường Ngu vẻ mặt mờ mịt.

“Khụ”, Liên Nghệ xoay người sang chỗ khác, không có nói tiếp.

“Liên giáo quan nói, ta chữa khỏi cho ngươi, ngươi sẽ giúp ta thi đấu”, Vân Mạt há mồm tiếp lời.

Liên Nghệ:……

Vân Mạt không đợi hắn phản bác, đã mở Tinh Võng ra, “Mai Căn, dòng chính quân 27, ngươi giúp ta đánh bẹp hắn, đánh không?”

“A……” Đường Ngu bụm mặt cười, đầu tiên là nho nhỏ, sau đó tiện đà cất tiếng cười to.

“Đánh không ư? Sao không đánh chứ?”

Mai gia sao? Khẳng định phải đánh!

Dù cho không hướng đến việc khác, chỉ hướng đến việc nàng chữa khỏi cho hắn, bảo hắn đánh một trận thi đấu, tính là cái gì chứ?

“Ta là tổng chỉ huy”, Vân Mạt chỉ cái mũi của mình, “Ngươi phải nghe lời ta.”

Đường Ngu nhắm mắt, gật gật đầu.

Lúc này thi châm liền không có thông thuận như vậy.

Rốt cuộc thương thế của hắn quá nặng, Vân Mạt chỉ có thể tận lực loát thuận năng lượng đang chảy tán loạn trong thân thể hắn trước.

Chỉ mười phút ngắn ngủi như vậy, tinh thần lực bị đào rỗng lợi hại, chờ sau khi nhổ ngân châm ra, sắc mặt nàng đã trắng không ít.

Vân Mạt ngồi điều tức một hồi lâu, sau đó mới đứng lên.

“Tuần sau ta lại đến”, Vân Mạt nói.

“Những người khác ở đâu?” Liên Nghệ hỏi.

Đường Ngu cười, hắn vừa nãy không có mặt mũi mở miệng, không nghĩ đội trưởng lại chính mình xách ra tới.

Bọn họ cùng nhau xuất ngũ rất nhiều, đều là đội ngũ cùng Tiêu Phong khi đi chấp hành nhiệm vụ bắt giữ bị thương, thương thế của hắn là nặng nhất. Những người khác tuy rằng còn chưa ảnh hưởng tới sinh hoạt, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

“Uy, Đường Ngu, ngươi về đến nhà chưa? Chỉ chờ mỗi ngươi……”

Trong kênh liên lạc của nhóm binh lính xuất ngũ vang lên tiếng hô bạn gọi bè.

Tâm tình Đường Ngu vui sướng, tính toán cho bọn hắn một sự bất ngờ, “Các ngươi đi chỗ cũ chờ một chút, ta mang một người đến cho các ngươi.”

“Mang người nào?”

“Chẳng lẽ là? Cái tên ế vạn năm ngươi đã thông suốt?”

“Nha nha nha…… Đường Ngu ngươi được lắm, nhanh như vậy?”

“Không nói nữa, ta đến đây……”

Khi một đám người đang hi hi ha ha trò chuyện, đám người Vân Mạt đến nơi.

“Liên giáo quan!”

Đầu tiên, ánh mắt mọi người liền nhìn thấy nam nhân vĩnh viễn khiến cho người ta vô pháp bỏ qua kia, tức khắc đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, dựng thẳng lưng.

“Để nàng xem cho các ngươi đi”, Liên Nghệ vẫn không nói nhiều lắm, nhưng tất cả mọi người nghe liền hiểu.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Đường Ngu đầy mặt tươi cười kia, thậm chí cái gì cũng đều hiểu.

Đường Ngu có thể trị khỏi? Bọn họ đều cao hứng cho hắn.

“Đều tránh ra, đừng cản trở em gái, tới, em gái ngươi ngồi đi”, người đầu đinh đặc biệt có nhãn lực, lập tức dọn ghế lại đây.

Nói giỡn sao, tuy rằng sau khi xuất ngũ không hiếm thấy các em gái, nhưng người đẹp hơn nữa còn biết trị bệnh không nhiều lắm nha.

Đầu đinh trong lời nói mang theo ý cười, những người khác cũng đi theo thập phần hữu hảo chào hỏi, không khí không tồi.

Tuy nhìn mặt Vân Mạt trẻ con, nhưng tất cả mọi người không dám coi khinh, Liên Nghệ đã đem video Đường Ngu phát huy trong ngõ nhỏ phát ra, có năng lực hay không vừa thấy liền biết.

Thần y a, thần a……

Về phần mấy tên ngu xuẩn mưu đồ lấy video ở camera đầu hẻm kia để cắt gọt báo cáo lên trên…… A, bọn họ có lẽ chỉ có thể tìm được một video toàn mảnh bông tuyết đi.

Vân Mạt kiểm tra thân thể của từng người bọn họ, kỳ thật đều là bệnh nghề nghiệp thường thấy, viêm màng xương, khớp xương tổn thương, phong thấp, đau hông……

Đều không nặng, kỹ thuật chữa trị của Liên Bang cho chứng bệnh này, nhanh chóng hữu hiệu, gần như chỉ còn lại tổn thương rất nhỏ.

Điều khiến bọn họ bối rối, là bệnh về phương diện thần kinh.

Chính là kiểu bệnh rõ ràng đã chữa trị khỏi, nhưng vô pháp phát huy ra thực lực ban đầu, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến bọn họ lựa chọn xuất ngũ.

“Công năng phản xạ yếu đi, có tiền sử bị ngoại thương, dây thần kinh của cánh tay bị tổn thương, phì dây thần kinh……”

Vân Mạt vừa nhìn vừa nói, một đám người đã sớm từ trạng thái hi hi ha ha trở nên nghiêm túc.

“Tình huống của bọn họ không nghiêm trọng, ta ấn vài cái thử xem”, Vân Mạt nói.

“A?”

“Cái gì?”

Bọn họ không nghe lầm đi?

Ấn vài cái? Ngươi coi ngươi là dịch chữa trị sao? Xoa bóp liền chữa được?

“Tới”, đầu tiên, Vân Mạt hướng về phía đầu đinh ý bảo hắn ngồi xuống.

“A a a……”

Tay Vân Mạt vừa mới ấn vào cánh tay hắn, người này liền phát ra tiếng kêu so với giám đốc Ôn năm đó còn to hơn. Cao vút, mất hồn, rung động đến tận tâm can……

“Uy, ngươi câm miệng cho ta!”

Đường Ngu vội vàng bưng kín miệng hắn, vẻ mặt xấu hổ, “Ngươi đến mức này sao?”

Nước mắt đầu đinh đều mau chảy ra, “Quá mẹ nó đến mức đi ấy chứ.”

“Ta đi…… Ngô……”

Năm phút, hắn hô suốt năm phút!

Những người xem khác vẻ mặt xấu hổ, sôi nổi xoay người che mặt, bọn họ không quen biết cái tên này.

Tuy nhiên, chờ khi đến lượt, bọn họ mới phát hiện, mẹ nó, chỉ có như vậy mới biểu đạt được cảm xúc thật của chính họ.

…… Phiêu, bọn họ phiêu……

Bình Luận (0)
Comment