Bào chế đúng cách, lại dành hết một vòng thời gian, Vân Mạt cũng tìm đủ một trăm binh lính xuất ngũ, trong đó còn có mười mấy người đã từng phục vụ trong đội đặc chủng Liệp Báo.
Về phần số lượng binh lính còn thiếu, kỳ thật có một biện pháp đơn giản nhất, chính là huy động từ những người thi đấu ở quảng trường cơ giáp Tinh Võng.
Nhưng chưa tới một khắc cuối cùng, tự nhiên vẫn là ưu tiên đi tìm chiến hữu quen thuộc.
Trung Ương tinh có năm học viện quân sự, vốn dĩ đều là thái độ nhìn xem.
Thẳng đến một ngày, bọn họ ở phía dưới tài khoản WB của Mai Căn phát hiện mấy danh sách……
Vân Mạt nghiễm nhiên đã đem nơi này coi thành trận địa tuyên truyền của chính mình, ai bảo nàng ít fans chứ, ‘@ gọi ta là ba ba’ cũng còn chưa tới ngày lộ mặt, không dùng chỗ này của Mai Căn thì thật phí.
Mai Căn tức đến ngứa răng, nhưng hắn có thể xóa thiệp sao? Xóa thì người ta sẽ không theo sao?
Một việc không phong độ như vậy, hắn chỉ có thể khẽ cắn môi đem tức giận nuốt trở lại trong bụng.
@ Vân Mạt: Phía dưới công bố danh sách 20 vị đoàn trưởng bên ta.
Đường **: Nguyên thành viên đội đặc chủng Liệp Báo, nguyên trung tá lữ đoàn 3, quân 72.
Hạ **: Nguyên thành viên đội đặc chủng Liệp Báo, nguyên trung tá lữ đoàn 3, quân 72.
Giác **: Nguyên thành viên đội đặc chủng Liệp Báo, nguyên thiếu tá lữ đoàn 4, quân 72.
Phong **: Nguyên thiếu tá lữ đoàn 2, quân 72.
……
Một trăm người, một trăm thông tin, mỗi một chữ đưa ra, chiếm cứ vài giao diện.
Danh sách đã được Liên Nghệ xác nhận, quân đội đã làm tốt xử lý phía sau, có thể công khai.
Trên Tinh Võng trong nháy mắt xuất hiện đình trệ.
“Sát……”
“Ta mẹ nó……”
“Ta mù sao……”
“Một học sinh đối chiến, như thế nào làm ra được đội hình này? Trung tá, thiếu tá?”
“Đừng lừa ta, ta đọc sách nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua người có chức quan lớn đến thế, từ chỗ nào rủ ra tới được?”
Bộ đội đặc chủng của Liên Bang có vài nhóm, nhưng thần bí nhất tuyệt đối là Liệp Báo.
Liệp Báo, có thể nói là đặc chủng trong số các đặc chủng, chấp hành đều là nhiệm vụ không thể ký lục ở trên hồ sơ.
Hiện tại đây là làm sao vậy? Thành viên đội đặc chủng xuất ngũ lại chạy ra đánh chiến trường? Còn chỉ đảm nhiệm đoàn trưởng? Còn nghe một nữ sinh điều phái?!
Bọn họ đang mơ ư? Sao có thể làm được như vậy?
Có người lập tức nhảy ra phân tích, bộ đội đặc chủng xuất ngũ đã sớm không phải bộ đội đặc chủng, đa số là bởi vì bị thương nên mới xuất ngũ, không thấy được có bao nhiêu thực lực cường hãn.
Nhưng mặc kệ thế nào, bộ đội đặc chủng chính là bộ đội đặc chủng, đã mang đến chấn động, nhấc lên sóng to gió lớn.
Những người đã sớm thu tiền tài của Mai Căn, tính toán giúp hắn đánh chiến trường Tinh Võng, đặc biệt là học sinh, đã bắt đầu dao động, bọn họ muốn đổi đoàn đội.
Ở chung với thành viên Liệp Báo!
Đi theo bọn họ đánh một hồi thi đấu, so với mấy ngàn tinh tệ kia giá trị hơn nhiều nha!
Mai gia sao? Hứa hẹn sao? Ai biết mấy lời nói chóp lưỡi đầu môi kia có thể thực hiện hay không?
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tính là cái gì?
Mai Căn hung hăng đẩy quang não một phen, cũng theo sát công bố danh sách, tưởng hắn không có người sao?
@ Mai Căn V: Phía dưới công bố người được lựa chọn là doanh trưởng bên ta.
Lại là một danh sách dài các thành viên đội đặc chủng, cùng với nguyên binh lính quân 27 xuất ngũ.
Chẳng qua, nhân số đúng lúc cũng là một trăm người, đội hình sắp hàng giống danh sách của Vân Mạt như đúc.
Nói đây không phải là cố tình, ai tin?
Về phần trong đội ngũ còn có bao nhiêu người, chỉ có hắn biết.
Quần chúng ăn dưa đã chấn động đến không kềm chế được.
Đây là hai học sinh sao? Đây là hai lão đại đi!
“Vân Mạt sao có thể so được với Mai Căn của ta!”
“Nhìn trận doanh này xem, bên trong chính là đại quân N Mai Căn……”
“Lầu trên đừng vội nổ, người của Vân tổng chỉ huy chúng ta, chính là Liệp Báo, đủ bạo chết Mai Căn ngươi, không nói chơi.”
“Ai da trái tim ta thật không chịu nổi, ta chờ a…… Mai Căn tất thắng”
“Vân tổng chỉ huy tất thắng……”
Học sinh Rechester đã sớm kiềm chế không được, ngay cả các học trưởng năm 4, cũng chủ động xin gia nhập chiến đàn, tham dự trận đại chiến thịnh thế này.
Triệu Diệu ở trong đàn khoe khoang: “Hoàng Hải Đông cũng tới, chỉ riêng cái tên này cũng đã cấp lực.”
“Hiện tại chỉ còn xã đoàn Cửu Tiêu cùng một ít người, phỏng chừng cảm thấy chúng ta sẽ không thu bọn họ, cho nên không có báo danh.”
……
Một đợt thao tác xuống dưới, tuyệt đại đa số học sinh Rechester đều gia nhập vào, nhân số chưa đến ba vạn, nhưng cũng không sai biệt lắm.
Còn có mấy trường học khác, cũng sôi nổi quăng cành ôliu.
Đội ngũ bên này của Vân Mạt, thực rõ ràng chính là người quân 72, sau lưng nàng là ai, còn phải nói sao?
Rốt cuộc, không phải ai cũng thích vào quân 27.
Liền một phen thao tác xuống dưới, nhân số đã vượt qua mười ba vạn, còn thiếu bảy vạn nữa.
Một số người sức chiến đấu không mạnh, chủ động xin làm dự phòng, nếu tính cả nhóm người này mà nói, đã là mười lăm vạn.
Liên Châu nhìn danh sách nửa ngày, lại nhìn Vân Mạt nửa ngày, lại gửi cho Liên Nghệ vài tin nhắn.
“Anh, là anh làm sao?”
“Anh, anh đúng là anh ruột của em!”
“Anh, để cảm tạ anh, em đã đặt hai vại canh gà của nhà hàng Phỉ Tư, đưa cho anh một vại……”
“Anh……”
Khóe miệng Liên Nghệ run rẩy, không có đáp lại.
Trận đối chiến này mùi thuốc súng càng diễn càng nồng, nghiễm nhiên đã không còn là so đấu đơn thuần giữa học sinh với nhau.
Mai Sa Na đầy mặt nở hoa cười với Liên Nghệ, “Liên thiếu tướng thật có hứng thú, còn tham dự đến hoạt động của dân gian.”
“Nga? Sao lại nói như vậy?” Liên Nghệ giả ngu.
“Thương thế của Tiêu Phong thực nặng”, Mai Sa Na sờ sờ mu bàn tay, ám chỉ.
“Phải không?” Liên Nghệ đáp lại nhàn nhạt.
“Liên thiếu tướng, chúng ta nên đoàn kết không phải sao?” Mai Sa Na tiếp tục nói.
Liên Nghệ gật đầu, “Quân 72 của ta chưa bao giờ làm sự tình đả thương người sau lưng.”
“Vậy là tốt rồi”, Mai Sa Na dẫm lên giày cao gót đi xa, trong lòng tối tăm.
“Ta đảo muốn nhìn xem, ngươi kết thúc chuyện này như thế nào!”
Liên Nghệ nhìn cũng không nhìn nàng, quay đầu đi vào hội nghị, phương pháp kết thúc có quá nhiều……
“Vẫn chưa đủ”, Vân Mạt vuốt cằm.
“Đi trường học ở các tinh cầu khác nhìn xem?” Lưu Dược đề nghị.
Bọn họ lúc này đầy mặt phấn khởi. Việc có thể thu thập đủ thành viên là ván đã đóng thuyền, hiện tại chính là tận khả năng đi tìm người hợp tác càng ưu tú.
“Còn có con đường nào không?” Vân Mạt hỏi.
“Cơ giáp quảng trường?” lời nói của Lâm Phàm Thành nhắc nhở Vân Mạt.
Cơ giáp quảng trường? Là một biện pháp tốt! Mấy ngày tới nàng có thể đi lên đánh lôi đài vài lần, tiện thể lôi kéo một ít cao thủ.
“Vân Mạt, có một người……” Mạc Mặc nhìn các thành viên khác, không biết có nên nói hay không.
“Ai?”
Mạc Mặc khẽ cắn môi, click mở một phần tóm tắt.
Tony Parker……năm 4, hệ cơ giáp chiến đấu, trường quân đội Hudson ở hành tinh Klose, nhưng đã bị khai trừ rồi! Quan trọng nhất, hắn ta là người Lam Tinh.
“Hắn là ai?”
Mấy người Lâm Phàm Thành nhìn tóm tắt liền có chút mất tự nhiên, tựa hồ cảm thấy người này sau khi tiến vào, đoàn đội sẽ xuất hiện phân liệt rõ ràng.
“Là cháu ngoại trai của dì ta. Hắn có không ít đồng đội thực lực rất mạnh.”
Mạc Mặc giới thiệu tình huống một cách ngắn gọn.
Tony Parker so với bọn hắn tới sớm hơn, ở hành tinh Klose bên kia đã chịu rất nhiều chèn ép nhỏ của Liên Bang, vì giúp Lam Tinh tranh thủ không gian, hắn cũng đã làm vô số nỗ lực.
Chẳng qua, thủ đoạn của hắn cực đoan, đám côn đồ lúc trước bị Liên Bang khiển trách, chính là kế hoạch sau lưng của hắn.
“Hắn không phải là người xấu”, Mạc Mặc ngập ngừng, cũng cảm thấy lời nói của chính mình không có nhiều tính thuyết phục.