Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 247 - Chương 247. Đi Tìm Tony

Chương 247. Đi tìm Tony Chương 247. Đi tìm Tony

“Ngươi có phương thức liên lạc của hắn không?” Vân Mạt hỏi.

“Có”, Mạc Mặc cúi đầu, ở dưới ánh mắt không tán đồng của những người khác, đem thông tin dãy số gửi cho Vân Mạt.

“Hắn hiện tại đang làm gì?” Vân Mạt hỏi.

“Ta đã lâu không có liên lạc với hắn, nghe nói là lính đánh thuê”.

Mạc Mặc ho khan một tiếng, đem đầu vặn về phía khác, nhìn cây hoa dưới mặt đất đến phát ngốc.

Hắn hẳn phải gọi là anh họ Tony đi, việc mà Tony làm là liếm máu trên lưỡi đao, tuy rằng trả giá rất nhiều, nhưng thu hoạch quá nhỏ.

Từ mấy tháng trước, Mạc Mặc bắt đầu tin tưởng, người chân chính có thể vì Lam Tinh tranh thủ thêm thời gian, là Vân Mạt.

Đừng thấy nàng trước nay không nói mạnh miệng, nhưng mỗi một bước nàng đi, đều có thâm ý.

Không nói đâu xa, lần đại chiến trường này, cũng đủ để sinh ra hiệu quả không tưởng được!

Mà hắn, hy vọng Tony có thể gia nhập.

Hắn hy vọng có thể thay đổi hình tượng tên côn đồ Lam Tinh ở trong mắt Liên Bang.

Vân Mạt nhìn bản tóm tắt của người này, sự tích các việc xấu loang lổ trên Tinh Võng, chỉ kém bị gọi là tên cặn bã.

Nhưng xem từ tướng mạo cùng với bát tự của người nọ, lại là một người trong cực đoan có đảm đương.

“Ta đi tìm hắn thử xem”, Vân Mạt nói.

Lưu Dược nháy mắt ngẩng đầu lên, “Ngươi muốn làm gì! Hắn quá nguy hiểm!”

“Không, hắn an toàn hơn so với rất nhiều người Liên Bang miệng cười nhưng lại thọc dao nhỏ”, Vân Mạt ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời loang lổ, trên mặt là biểu tình xem không rõ.

“Vân Mạt, ngươi biết, chúng ta chưa từng có ý khinh thường người Lam Tinh.”, Lâm Phàm Thành nghiêm túc đứng lên.

“Ta biết, ta còn biết, các ngươi đều là bạn!”

Vân Mạt cũng đứng lên, “Tin tưởng ta, ta phân rõ thị phi.”

Lưu Dược vỗ đầu vai nàng hai cái, xoay người rời đi.

Lâm Phàm Thành cũng lại đây vỗ hai cái, cũng rời đi.

Hoắc Xuyên ngoại trừ vỗ hai cái, còn ấn ấn xuống, “Tự giải quyết cho tốt!”

Dư lại mấy người trong xã đoàn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lại đây vỗ vài cái, sau đó giải tán.

Vân Mạt:…… Các ngươi coi bả vai của ‘ông’ đây là danh lam thắng cảnh sao? Ai cũng phải đến du lịch?

Hoắc Xuyên lại gõ giấy xin nghỉ phép vì mẹ hắn bị bệnh.

“Muốn ta bồi ngươi đi không?”

“Không cần”, Vân Mạt lắc lắc đầu, người nọ tính tình cực đoan, người nhiều ngược lại không tốt.

Hành tinh Klose, phố Samoka, khách sạn Buapa.

Một người trẻ tuổi ngồi dựa bên cửa sổ.

Làn da màu nâu, tóc ngắn xoăn màu sợi đay, đôi mắt màu xám đậm híp một nửa, giống như một con báo tùy thời chờ săn thú.

Trong tay hắn là một cái bật lửa, cùm cụp…… Cùm cụp……không ngừng khép mở, trong không gian ồn ào, cũng không khiến người ta chú ý.

Đĩa bít tết mà hắn gọi đã được bê lên, dao nĩa bày biện ở trước mặt, nhưng hắn không hề động đến, mà lại nâng ly bia tươi lên, uống một ngụm đắng chát.

Ngay lúc này, cửa kính trong suốt bị đẩy ra.

Một cô gái cao tầm 1m7 đi đến, mái tóc ngắn của nàng được buộc đơn giản ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Một cái kẹp tóc bằng kim loại, màu đen kẹp hết tóc mái lên đỉnh đầu, thứ hấp dẫn người ta nhất, là đôi mắt ngăm đen kia.

Nữ sinh ở trong tiệm quét một vòng, trên tay cầm ba đồng tiền xu, đi tới một vị trí đã được tính ra.

Vân Mạt kéo ghế dựa, ngồi ở đối diện Tony.

“Đổi vị trí!” Tony lạnh như băng bài trừ ra một câu.

Vân Mạt cười cười, “Tự giới thiệu một chút, ta tên Vân Mạt……”

“Rời khỏi nơi này!” Tony không mang theo cảm xúc nói lần thứ hai.

“Ta tới tìm ngươi”, Vân Mạt nói thẳng.

“Ta không có hứng thú với ngươi”.

Tony trông khá đẹp trai, vốn dĩ chính là hậu duệ của người địa cầu ở Liên Bang. Chẳng qua thế hệ xưa khi di chuyển, đã lựa chọn các tinh cầu khác nhau để phát triển, nhưng từ trên góc độ gốc rễ mà xem thì nhân chủng vẫn là giống nhau.

Cho nên, người toàn bộ Liên Bang, về cơ bản có ngoại hình khác với người của hệ thiên hà Alpha.

Khuôn mặt Tony vô luận đi đến nơi nào, đều coi như cực soái, cũng nhờ đó mà sẽ có rất nhiều người chủ động đến gần hắn.

“Ta là người Lam Tinh”, Vân Mạt nói.

Tony cười cười tự giễu, “Bao lâu rồi không có nhìn thấy một cái cớ vụng về như vậy?”

Chẳng qua, hắn hôm nay có việc, không có hứng thú chơi với người ta.

Tony nhìn cũng chưa nhìn Vân Mạt, giơ trí não lên, quét số hiệu trên bàn, ấn gửi đi.

Thanh toán xong, hắn uống một ngụm bia, đứng lên, đầu cũng không quay lại rời đi.

“Sách, có tính cách”, Vân Mạt nghiêng đầu nhìn bóng dáng hắn, lộ ra một tia hứng thú.

Nàng thực tùy ý vứt tiền xu trên con phố đi bộ, mỗi lần dừng lại, đều sẽ nhìn chỉ hướng trong lòng bàn tay.

Vân Mạt đẩy cửa Gsburg ra, ngồi xuống bàn đối diện Tony.

“Hừ……” trong hơi thở của Tony phun ra một cỗ không vui, lại một lần nữa tính tiền chạy lấy người.

Một giờ sau, Vân Mạt xuất hiện trong một căn nhà xay bột ở nông thôn.

Nàng bình tĩnh đứng ở trước bàn của Tony, “Chúng ta nói chuyện đi!”

“Ngươi theo dõi ta?” Tony mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng có chút giật mình.

Hắn xác định phía sau tuyệt đối không có người truy tung, trí não của hắn cũng đã sớm đổi thành một thân phận khác ở chợ đen, khả năng bị truy tung quá nhỏ.

Thế nhưng nữ sinh này, lại có thể theo hắn tới địa phương hẻo lánh như vậy.

Tony dựa người về phía sau, đôi mắt vẫn híp một nửa, “Hao tổn nhiều tâm huyết tìm ta như vậy. Nói đi, có chuyện gì?”

Vân Mạt ngồi xuống, từ trong balo lấy giấy trắng ra, nghiêm túc viết hai chữ, sau đó đẩy đến đối diện Tony.

“Đoán mệnh” hai chữ đậm nét bãi ở trước mặt, Tony sửng sốt.

Theo hắn nửa ngày như vậy, chỉ để nói với hắn hai chữ đoán mệnh?

Đối phương bị bệnh tâm thần nên cảm thấy hắn cũng bị bệnh tâm thần?

“Ta không bồi con nít chơi đồ hàng”, Tony ăn bánh mì, cưỡng chế kìm xuống sự không vui.

Vân Mạt búng búng tiền xu trên mặt bàn, một đồng lăn lộc cộc, chân dung vĩ nhân trên đồng tinh tệ lúc này lộ ra một cỗ quỷ dị không thể nói thành lời.

“Khôn ở dưới, Cấn ở trên, quẻ Sơn Địa Bác, bất lợi cho đi lại. 8 giờ tối, không phải là thời gian tốt, có tiểu nhân, ta kiến nghị ngươi nên yên lặng chờ xem.”

Sắc mặt Tony nháy mắt âm trầm, tay phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai định kẹp cổ Vân Mạt.

Nhưng thật trùng hợp, nàng lại hướng bên cạnh dịch một chút, thuận đường đá ghế của hắn.

Chiếc ghế quầy bar xoay tròn, tay Tony dang ra tựa như muốn gọi phục vụ.

Lập tức có người máy đi đến đáp lại, “Kính chào quý khách, quý khách cần gì?”

“Không cần”.

Tony phất tay đuổi người máy đi, nhìn thẳng vào nữ sinh trước mặt.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tony hỏi.

“Ta sẽ tính, ngươi muốn hỏi sao?” Vân Mạt lại lần nữa đem hai chữ “Đoán mệnh” đẩy qua.

“Miễn phí?” Tony không thoát được người này, cuối cùng đành kéo kéo khóe miệng, muốn nhìn xem nàng rốt cuộc định làm cái gì.

“Một lần hỏi 800 tinh tệ.”

“Phải không? Nói nghe xem”, Tony nhìn cửa, không biết đang nghĩ cái gì.

“Vừa rồi ta đã nói qua, chuyến này các ngươi có tiểu nhân, gặp kim, chủ yếu là xe và vũ khí không đủ mạnh, gặp huyết quang tai ương”, giọng của Vân Mạt thanh thanh lãnh lãnh, Tony quay sang nhìn.

“Vũ khí?”

Tony ở trước mặt Vân Mạt gọi điện……

“Lão đại, ta ngươi còn không tin được sao?” Đối diện đáp lại như thế.

“Đúng vậy, máy che chắn là thằng ba phụ trách, một ngày rồi chưa thấy thằng ba……”

Bình Luận (0)
Comment