Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 254 - Chương 254. Đương Nằm Vùng Dễ Dàng Sao?

Chương 254. Đương nằm vùng dễ dàng sao? Chương 254. Đương nằm vùng dễ dàng sao?

Vân Mạt sau khi nói xong, lại nhìn Triệu Diệu, “Mỗi đội của chúng ta đều có nằm vùng của quân địch đúng không?”

Triệu Diệu đang kiểm tra tín hiệu, nghe vậy ngẩng đầu đáp lại, “Đúng vậy.”

“Cho nên, hành động của chúng ta, cũng nằm dưới đôi mắt của đối phương?”

“Đúng vậy chỉ huy.”

“Không có máy thay đổi tín hiệu, thì bọn họ có thể truyền tin tức đi được không?” Vân Mạt lại hỏi.

“Không được! Nếu tồn tại tín hiệu khác, trên lý thuyết là có thể mượn. Nhưng trên tinh cầu này, các tinh vực đều có hệ thống vệ tinh và hệ thống tín hiệu của riêng mình, vì bảo mật, cần phải có máy thay đổi riêng.”

Triệu Diệu giải thích một chút, vì trận thi đấu này, hắn vẫn luôn ngủ không đủ, râu trên cằm cũng mọc ra nhiều.

Máy thay đổi kích thước cũng không nhỏ, bọn họ đã kiểm tra qua, Vân Đội bên này không có phần cứng nào bị thả vào.

Như vậy chỉ có một giải thích, bọn họ đã bám vào máy thay đổi của Vân Đội, trừ phi dỡ bỏ từng cái để tìm kiếm, nếu không rất khó rửa sạch.

Mà máy thay đổi nhiều như vậy, người đã chạm qua lại nhiều vô số kể, dù là gián điệp không có đầu óc, cũng sẽ không lưu lại nhược điểm rõ ràng, cho nên cách điều tra này không hữu hiệu.

“Ngươi có thể phá giải được kênh của đối phương không?” Vân Mạt nghĩ nghĩ, đôi mắt ngăm đen nhìn Triệu Diệu.

Triệu Diệu sờ mũi, ngẩng đầu nhìn trời, vài giây sau lại cúi đầu nhìn nàng, “Ngươi biết ta là năm mấy không?”

“?” Vân Mạt một đầu đầy dấu chấm hỏi, “Năm 3.”

“Vậy ngươi hỏi ta làm gì?” Triệu Diệu đối với sự tín nhiệm của nàng có chút xấu hổ.

“Nếu tín hiệu của hành tinh 186 dễ phá giải như vậy, sao nó có thể giằng co được mấy năm liền?”

“Ta vẫn còn là học sinh, thưa chỉ huy……”

Vân Mạt lại quay đầu nhìn Đường Ngu, nhưng hắn cũng xua tay. Tuy rằng hắn ở trong Liệp Báo nhiều năm, nhưng hắn chỉ làm đơn binh đầu óc đơn giản.

“Ngươi tìm đội trưởng của chúng ta thì còn có thể, ta thì không được……” Đường Ngu nói.

Vân Mạt thở dài, mở lòng bàn tay ra, thời điểm mấu chốt vẫn phải tự lực cánh sinh.

“Lâm Phàm Thành, ngươi tập hơn một trăm người đã tiếp xúc với máy thay đổi kia lại đây, chúng ta mở một cuộc họp”, Vân Mạt nói.

Nàng loại trừ những người đầu tiên tiếp xúc với máy thay đổi.

Lâm Phàm Thành gật đầu, vài giây sau đã xây dựng nhóm xong.

Màn hình ánh sáng được chiếu lên vách tường, một đám học sinh hai mắt tỏa sáng xuất hiện ở trước mắt.

Theo yêu cầu của Vân Mạt, mỗi người đều đọc ra ngày sinh của chính mình.

Bọn họ đa số là học sinh năm nhất của trường đại học Rechester, bản thân cũng không có tự tin gì, được tiếp nhận công tác liên quan đến máy thay đổi, đã khiến cho bọn họ thực hưng phấn.

Hiện tại, tổng chỉ huy lại còn gọi bọn họ?

Vốn tưởng rằng chỉ có thể thành thành thật thật làm một tiểu binh, lại cũng có cơ hội sáng lên, nóng lên sao? Là có nhiệm vụ cần thiết gì muốn bọn họ hoàn thành sao?

“Chào mọi người!”

Vân Mạt cười ha hả, một bên hàn huyên một bên xem mặt từng người, nhân tiện nhìn ngày sinh.

“Chúng ta lập tức liền phải tiến vào đối kháng chính diện, tuy rằng lâm trận nước tới chân mới nhảy không phải quá tốt, nhưng các ngươi gánh vác an toàn của máy thay đổi, ta cho rằng, cần phải tăng lên một chút thực lực cá nhân.” Vân Mạt nói.

“Vân tổng chỉ huy, ngài nói đi, muốn như thế nào?” Bố Thiển Thiển nói tiếp, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy hưng phấn.

“Ta vì các ngươi tranh thủ được một cơ hội đặc biệt khó”, Vân Mạt cười thập phần xán lạn.

“Ta đọc đến tên ai, phiền toái người đó lại đây một chút, sẽ có người đặc huấn cho các ngươi”.

“Oa!” Khóe miệng của một trăm người đều nhếch lên.

Đặc huấn là cái gì? Ai tới đặc huấn bọn họ?

Người ở lại chính là Lục Tung, Xa Tử, đều là thành viên của Liệp Báo. Không phải là bộ đội đặc chủng sẽ giúp bọn họ đặc huấn chứ?

Vậy dù không có bất luận ngộ tính gì, cũng đủ thoải mái.

Mỗi người đều nóng lòng muốn thử.

Vân Mạt cúi đầu, khi bọn họ không chú ý, cười cười một cách không có hảo ý.

“Liễm Diễm! Bạch Bạch! Bố Thiển Thiển……”

Người không được lựa chọn có chút thất vọng, nhưng Vân Mạt lại giao cho bọn họ một phần nhiệm vụ mới, mỗi người đều cảm thấy chính mình đã được coi trọng, biểu tình tức khắc phấn chấn lên.

Liễm Diễm bị điểm tên, sống lưng cứng đờ, ngón trỏ nhẹ xoa cổ tay, một đoạn số hiệu bị che đi.

Không thể nào? 300 người nằm vùng, được lựa chọn ngẫu nhiên bởi hệ thống, nàng không nghĩ cũng……

Không phải như vậy liền bị phát hiện chứ? Nàng có nên phản bội hay không?

“Tới đây!”

Vân Mạt hướng bọn họ cười nhu hòa, chỉ vào lôi đài vừa mới được người máy dựng lên, “Phiền toái Xa chỉ huy chỉ giáo cho bọn họ một chút, đề cao năm tiêu chuẩn thực chiến của bọn họ, mỗi người chúng ta đều phải được dùng ở địa phương thích hợp nhất.”

Năm người ngồi ở bên trong cơ giáp, không có giao lưu, đều cảm thấy có chút không ổn.

“Ai tới trước?” Xa Tử nhu hòa nhìn qua.

Liễm Diễm nhìn Bạch Bạch, Bạch Bạch nhìn Bố Thiển Thiển, Bố Thiển Thiển…… chân bọn họ tất cả đều cứng ở tại chỗ.

“Cùng lên đi”, Xa Tử giật giật đầu cơ giáp, đã sớm thu được tín hiệu của Vân Mạt.

Mười phút kế tiếp, năm người đang ở trong cơ giáp, thiết thân cảm nhận được một cỗ tên là đau xót.

“Oanh…… A…… Bang……”

Bọn họ đang dùng thiết bị của trường học, cảm giác đau là 100%.

Bụi đất tung bay, linh phụ tùng cơ giáp ục ục rải đầy đất.

“Ai A, không cẩn thận, không cẩn thận, xin lỗi nha……”

“Lại đến, lại đến……”

“Tê…… Ta nói, ngươi cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc, ngươi nhìn xem năm học sinh, đều sắp khóc rồi……” Có binh lính lắc đầu ở bên cạnh xem náo nhiệt.

“Nếu không, hay là để ta đến đi ……”

“Ta tới, ta tới……”

Phần phật đi lên mười mấy binh lính, mỗi người quăng ngã ba phút chơi chơi……

“Không tồi không tồi, có hơi chút cảm giác, tiếp tục đi……”

“Chờ…… Từ từ……”

Liễm Diễm đã hiểu được, đầu óc nàng choáng váng, cố gắng đứng thẳng thân mình, khuôn mặt bi thống.

Thời buổi này, làm nằm vùng thực không dễ dàng!

Ngươi nói, ngươi đã bắt được bọn họ, cứ bạo đầu không phải là được rồi sao? Làm gì lại ức hiếp bọn họ như vậy…… ức hiếp bọn họ sẽ không khóc sao?

“Vân tổng chỉ huy, ta, ta phản bội! Ta là nằm vùng của đối phương!” Thanh âm của Liễm Diễm mang theo khóc nức nở.

Chờ sau khi nàng rời khỏi đây, nhất định sẽ đem gameshow tên “Hắn là nằm vùng” xóa bỏ.

Cần thiết kéo vào sổ đen, chính cái tiết mục kia đã khiến nàng lầm tưởng!

Khiến nàng cho rằng có thể ở dưới mí mắt người khác sống đến cuối cùng……

Kết quả nhân gia căn bản liền cơ hội biện bạch cũng không cho, cũng không nói ngươi là nằm vùng, đi lên đánh luôn…… Nàng là một nữ sinh……

Đi lên liền đánh…… Có đạo đức hay không?

Ô……

Bạch Bạch theo bản năng đứng thẳng, “Ta…… Ta cũng là nằm vùng! Ta…… Ta cũng phản bội!”

“Ta…… Đừng đánh nữa, ta cũng vậy!” Bố Thiển Thiển cũng đi theo rống.

Năm người nói xong, lập tức điều ra thân phận, lấy thái độ cực kỳ tích cực hướng về phía trước biểu đạt ra bản thân một lòng trung thành, nhìn về phía ánh sáng chính nghĩa.

“Ngừng!”

Vân Mạt hô một tiếng, hướng về phía vài vị xua xua tay, “Tốt lắm, huấn luyện vô cùng hiệu quả, Lâm Phàm Thành, năm người giác ngộ rất cao, có thể nhận lấy trọng trách……”

300 người nằm vùng, trong hai mươi vạn người, từ góc độ xác suất mà tính, lục tung bên trong ba vạn người ước chừng có thể tìm được 50 người.

Bởi vì đám người Liễm Diễm phản bội, máy thay đổi mà bọn họ đã chạm qua được điều chỉnh lại, tín hiệu của đối phương đã chịu ảnh hưởng, nhất định sẽ qua tới kiểm tra……

Chẳng qua, sẽ cần một bộ phận người hoàn toàn sạch sẽ tới nhìn chằm chằm chuyện này.

“Tới, nói vậy còn có các bạn học khác muốn được tăng lên thực lực sao, chúng ta cứ từ từ tới……”

Năm người:…… Yên lặng vì 295 người khác đốt một cây nến.

Người xem Tinh Võng trừng mắt nhìn, nàng lại cầm ba cái cúc màu đen ra.

“Mau xem, mau xem, Vân tổng chỉ huy muốn thuyên chuyển đại sát khí!”

“Cái gì, cái gì? Đại sát khí là cái gì?”

“Cúc áo, mẹ nó, lần này Mai Đội thật đã tính sai, quyết không thể để Vân tổng chỉ huy bắt được cúc áo, nếu không, nếu không……”

“Cúc áo gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?”

Lại ồn ào nhốn nháo thành một đoàn, những người quen thuộc tình huống của Rechester che miệng cười trộm, không nói cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment