Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259. Ai Cấp Lá Gan

Chương 259. Ai cấp lá gan Chương 259. Ai cấp lá gan

“Báo…… Phát hiện các loại máy bay của đối phương”, Trung đội 3 bên Basa phát ra tin tức, trong giọng nói lộ ra nôn nóng.

“Chờ không kịp, đại tá Randy, xin nhanh chóng điều Trung đội 2 trở về cứu viện!” Mai Căn cau mày, chuyển động tới chuyển động đi, nếu cứ như vậy đi xuống, chỉ sợ không có lạc quan.

“Trung đội 1, Trung đội 2 toàn bộ rút lui!” Ánh mắt Randy híp lại, nói.

“Vì sao?!” Mai Căn quả thực muốn điên rồi, hắn thật sự không hiểu cách làm của Randy, "Trung đội 1 đang yên ổn, vì sao lại rút lui?”

“Không xác định đối phương có phải thật muốn đánh Trung đội 1 hay không, vì đảm bảo an toàn, toàn bộ đều rút lui.” Randy lặng yên châm một điếu thuốc, trầm mặc nhìn làn khói.

“Không phải chứ? Đại tá Randy, ngài quá cẩn thận một cách không cần thiết đi. Đây chỉ là một lần tỷ thí của học sinh.”

Mai Căn hoài nghi đầu óc của Randy có vấn đề, đương nhiên hắn không dám nói thẳng ra như vậy.

“Đại tá, đội ta thấy chết không sờn, đội chúng ta liền không có hai chữ 'lui lại' này, hoặc là da ngựa bọc thây, hoặc là thắng lợi”.

Harris cũng ở tiền tuyến rống theo, “Ta đã sắp tiêu diệt toàn bộ bọn họ, lúc này lại bảo ta rút lui! Harris ta không nhịn được!”

“Đại tá Randy……”

Vô số âm thanh phản đối vọt tới, đầu Randy một trận đau nhức, ngón trỏ hắn nhấn phần đầu một chút, “Được, Trung đội 1 lưu lại, Trung đội 2 rút lui……”

“Oanh……”

Khán giả trên Tinh Võng đang thót tim xem suy luận địch địch ta ta liền rầu thúi ruột, phảng phất đặt mình trong đó, có người phỉ nhổ chỉ huy do do dự dự, cũng có fanboy, fangirl lớn tiếng kêu phải hô vang tên đại tá Randy.

Randy, người này tuyệt đối là một người đặc biệt ngưu bức. Quả thực quá lợi hại!

Vân Mạt đều đã an bài thành dáng vẻ kia, hắn lại không có mắc mưu?

Nếu không phải đồng đội ngu như lợn……

Quả nhiên không có đối lập liền không có thương tổn, vì sao trước kia bọn họ cảm thấy Mai Căn lợi hại đến như vậy?

Chủ tịch học sinh năm 3, ở trước mặt đơn binh Rechester năm nhất, quả thực giống như bị nghiền áp tới bùn.

Mà lúc này, hình tượng Vân Mạt cũng chậm rãi thâm nhập nhân tâm, lại có thể có người đem hình ảnh Vân Mạt cùng Randy đặt ở chung trong một khung để quan sát.

Đây không thể nghi ngờ là một hồi đánh giá trí tuệ.

Ở trong mắt bọn họ, nàng tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại có thể cùng một vị quan chỉ huy thân kinh bách chiến đấu trí đấu dũng, cũng không biết mặt sau có thể chết thực thảm hay không.

“Vân Mạt, Trung đội 2 của đối phương đã quay đầu”, Quách Hách rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, đánh như vầy quá hao phí tinh lực.

“Tốt, toàn lực tấn công Bỉ Cách, dùng thời gian nhanh nhất bắt lấy!”

Âm thanh Vân Mạt có chút trầm thấp, làm người có chút cân nhắc không ra. Trên chiến trường, hỉ nộ đều không thể hiện ra, một chút ít biểu tình cũng dễ dàng bán đứng chính mình.

“Lên!”

“Hướng!”

“Ầm ầm ầm……”

Thế công của Vân Đội đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

“Báo…… Báo…… đại tá Randy, Trung đội 1 tao ngộ chủ lực của đối phương.”

“Cái gì?” Mai Căn một mông ngồi trên ghế, lẩm bẩm tự nói “lại có thể thật sự đánh Trung đội 1?”

“Đối diện là diễn viên sao! Đã diễn bao nhiêu vở kịch rồi! Đưa cho ta tượng người đàn ông Oscar để ta ném chết bọn chúng.”

“Đại tá Randy, ta sai rồi, chúng ta hiện tại nên làm sao bây giờ?” Harris hô, “Nhân số đối phương quá đông, ta yêu cầu cứu viện!”

“Trung đội 1 vừa đánh vừa rút lui về biên, Trung đội 2 trở về tiếp ứng”.

Randy có chút bất đắc dĩ ra lệnh. Nói đến diễn kịch, đám thủ hạ của hắn công lực cũng không bình thường, luôn muốn chọn đồ nhu nhược gặm. Đang phát sóng trực tiếp mà cũng không hề thu liễm.

Mọi người vâng vâng dạ dạ, cũng không dám lộ ra nữa, cuống quít lui lại.

Nhưng sĩ khí của đội ngũ Vân Mạt bên kia đang lên cao, hạ mồi hết nửa ngày, đến khi được quấn lên Trung đội 1, sao lại có thể dễ dàng thả bọn họ ra được.

“Nước xa không cứu được lửa gần, trong vòng nửa giờ bắt lấy 1 lữ đoàn của bọn họ, sau đó rút lui!”

Vân Mạt ở bên trong kênh liên lạc vô cùng cường thế, đối với chỉ huy nàng trước sau đã hiểu, do dự chính là cho không đối thủ, hối hận liền sẽ bại trận. Chiến tranh không chấp nhận được nửa điểm do dự, không quyết đoán!

“Đã hiểu!”

Trong âm thanh lửa đạn, tiếng oanh tạc vang thành một mảnh.

Ngay cả bộ chỉ huy bên này đều không ngoại lệ, thường thường sẽ có mảnh đạn bay qua tới.

Vân Mạt xoa xoa mắt trái, Lâm Phàm Thành ở bên cạnh thấy được, trong lòng lộp bộp một chút.

Có chút mê tín hỏi, “Xin hỏi Vân tổng chỉ huy, ngài hôm nay mắt trái nhảy sao?”

“Đúng……” Vân Mạt xoa nhẹ vài cái, sau đó chớp chớp mắt, “Đúng là mắt trái nhảy!”

“Không phải đâu chỉ huy!”

Bên trong kênh liên lạc một trận kêu rên.

Hoắc Xuyên thiếu chút nữa kêu phá cả họng.

Lần trước nàng nói mí mắt nàng nhảy, kết quả đánh tới thời điểm mấu chốt, chính nàng bị loại trừ, lần này không phải lại muốn giẫm lên vết xe đổ chứ?

“Khẩn trương cái gì?” Vân Mạt trợn trắng mắt với kênh liên lạc, “Các ngươi từ khi nào lại mê tín như vậy!”

Người quen đều ở trong lòng trăm miệng một lời nói, “Đệch, chị gái, mỗi ngày chị tính đến tính đi, chị còn muốn chúng ta tin tưởng chủ nghĩa giá trị vật chất của tinh tế nữa hay sao?”

Mấy binh lính xuất ngũ đảm nhiệm vị trí đoàn trưởng cũng là vẻ mặt vô ngữ, nàng là đoàn sủng, không sai, nhưng không đến mức mí mắt nhảy một chút liền khẩn trương thành bộ dáng này chứ?

Thế này cũng quá khoa trương.

Đường Ngu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy chính mình khả năng đã già rồi, không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi.

“Không phải”

Lâm Phàm Thành trộm giải thích cho Đường Ngu, “Thần côn nói giờ Dậu mắt trái nhảy, là có tai hoạ, lời của thần côn, tốt nhất vẫn nên nghe theo……”

Vân Mạt hướng hắn “sách” một tiếng, điểm điểm cổ tay, nói “Xem trọng thời gian, đừng lộn xộn, hiện tại là giờ Mẹo, Thanh Long vượng Mộc, cho nên máy mắt trái không phải là hung, không có việc gì, không có việc gì.”

“Ta đi……”

Mọi người tức khắc thở ra một hơi, người xem Tinh Võng cũng ra thở ra một hơi.

Nói chuyện say sưa bình phẩm từ đầu đến chân, không chỉ là chỉ huy, còn là thần côn, lại còn mang theo một đám fan não tàn.

Khi toàn thể Mai Đội ý thức được, Vân Đội là bất cứ giá nào chuẩn bị tấn công Trung đội 1, bọn họ là thật sự hoang mang.

Sao lại tấn công Trung đội 1? Lá gan này là ai cấp cho nàng?

Trung đội 2 cuối cùng không thể đuổi kịp để chi viện, đánh mất 5000 người, Trung đội 1 trốn trở về Mạch Tư Bảo.

Sắc mặt Harris xanh mét không nói gì, Ốc Nhĩ Thiết lại là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

“A, Vưu, Harris, hoặc là thắng lợi hoặc là...”

“Ngươi!” Gân xanh trên nắm tay Harris nổi lên, một bộ dáng muốn vung tay đấm Ốc Nhĩ Thiết.

“Đều dừng tay, giống bộ dáng gì, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Trên chiến trường cái gì cũng đều có khả năng, chỉ là 5000 người, sẽ từ từ lấy lại.”

Giọng nói của Randy có chút áp lực, lại làm mấy người đang bạo nộ thu liễm xuống, ai cũng biết vị đại tá này đang tức giận.

“Thực xin lỗi đại tá Randy, ta thật không nghĩ tới……” Harris ủ rũ cụp đuôi, cúi đầu xuống, rốt cuộc không có sự bạo nộ như vừa rồi nữa.

“Không có việc gì, chúng ta còn có ưu thế, Basa bên kia trang bị hoàn mỹ. Chúng ta ngay từ đầu không biết ý đồ của đối phương, hiện tại đã biết, đây cũng là chuyện tốt.” Randy trầm ngâm một hồi nói.

Lúc này, sĩ khí đã bắt đầu đê mê, không thể để các quan quân cao tầng tái xuất hiện trạng thái không hài hòa, nếu không cục diện sẽ càng thêm khó có thể khống chế.

Đội ngũ Vân Mạt thu nạp chiến lợi phẩm, qua một trận chiến này, bọn họ tuy rằng cũng có chiến tổn hại, nhưng đánh ra sĩ khí, thu được một đám trang bị, cũng coi như là rất có cảm giác thành tựu.

Mấy binh lính xuất ngũ xuất hiện ở trong kênh, bọn họ vốn tính toán đảm đương vai trò cọng rơm cứu mạng. Không nghĩ tới, dưới sự an bài của bên ta, lại không có cơ hội cho bọn hắn phát huy.

Không thể không nói, cô bé chỉ huy này thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Bình Luận (0)
Comment