“Xin cảm ơn ngài trước”, Vân Mạt thực tự nhiên ngồi ở trước bàn, thuận miệng nói.
Nàng đã nói qua với Liên Nghệ, nàng muốn thù lao. Chẳng qua hiện tại, người nguyện ý trả thù lao hiển nhiên đã nâng cao lên một tầng.
Nhiếp Duẫn Ninh nhìn vào đôi mắt nàng, thái độ hòa ái.
Vân Mạt cũng cười tủm tỉm nhìn lại ông, cặp mắt kia ngăm đen mà lại thanh triệt, chỉ là trong ánh mắt chợt lóe qua sự trầm trọng khó thấy, có lẽ cất giấu rất nhiều thứ.
Nhưng, câu cảm ơn này của Vân Mạt, thật ra lại làm Nhiếp Duẫn Ninh khó mở miệng hơn.
“Ngươi không hỏi xem ta có điều kiện gì sao?” Nhiếp Duẫn Ninh mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu dày.
“Là không vi phạm đạo đức cùng với ở trong phạm vi mà ngài có thể thực hiện được, đúng không?” Vân Mạt nói ra, không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhiếp Duẫn Ninh ngẩn người, sau đó cúi đầu mỉm cười, “Cô gái trẻ mà tâm tư quá nặng.”
“Phải không? Đây hình như là lần thứ hai ngài nói những lời này với ta”, Vân Mạt uống một ngụm trà, nói.
Nhiếp Duẫn Ninh bật cười, nhớ tới buổi trưa lúc trước, bọn họ hàn huyên ở nghĩa trang liệt sĩ. Tính tình Vân Mạt thật sự là quá hợp tâm ý của ông, đã nhiều năm không ai dám nói chuyện cùng ông như vậy.
Ngay cả Liên Nghệ cùng với mấy đứa con của ông, khi đối mặt với ông, cũng chiếm đa số là tôn kính và quan tâm. Người có thể làm ông cười rộ lên từ đáy lòng, e là cũng chỉ có cô bé này.
“Ngươi nói xem, ngươi muốn gì?” Nhiếp Duẫn Ninh vuốt phẳng văn kiện trên mặt bàn, vừa nhìn vừa hỏi.
“Nếu ta muốn liên lạc với Lam Tinh thì sao?” Vân Mạt cúi đầu, nhìn trí não nơi cổ tay, nói.
Liên lạc với Lam Tinh, biết tình hình gần đây của bọn họ. Đồng thời, về tư tâm, nàng càng muốn nhìn thấy ông lão…….
Hiện tại đã không ai cố ý dẫn dắt mặt trái dư luận lên trên Lam Tinh, toàn bộ Tinh Võng có vẻ vô cùng hài hòa, nhưng Lam Tinh vẫn cứ không thể liên lạc được với bên ngoài. Kia hiện tại đã là một viên tinh cầu tự sinh tự diệt, cách bọn họ mấy năm ánh sáng, xa xôi không thể với tới.
Nhiếp Duẫn Ninh không có giật mình, có lẽ ông đã sớm nghĩ tới.
“Thực xin lỗi, ta không có quyền hạn này.” Nhiếp Duẫn Ninh rũ mắt nói, khuôn mặt tựa hồ cũng hiện ra vài phần bất đắc dĩ.
Vân Mạt không tiếng động cười cười, giấu đi thất vọng trong ánh mắt.
Quả nhiên…… Mặc dù đã sớm dự đoán trước, nhưng không trực tiếp hỏi ra tới vẫn sẽ ôm chút hy vọng.
“Trừ phi, ngươi có thể một lần nữa khởi động chiến hạm Coroa.”
Nhiếp Duẫn Ninh đem văn kiện đẩy đến trước mặt Vân Mạt, gõ gõ cái bàn, ý bảo nàng nhìn xem trước.
Vân Mạt tùy tay mở ra, “Đây là cái gì?”
Nhiếp Duẫn Ninh điểm một cái nút bên cạnh bàn, một bó ánh sáng chiếu lên vách tường, cuối cùng hội tụ thành hình một chiếc tàu chiến hạm.
Chiếc chiến hạm đen như mực, cùng bộ dáng trong văn kiện nàng cầm, giống nhau như đúc.
Nhiếp Duẫn Ninh không chờ nàng hỏi, đã đứng lên nhìn mặt tường, trong thanh âm mặt tràn ngập hồi ức.
“Hơn hai trăm năm trước, khi Tinh Minh xâm nhập, chiến hạm Coroa là một con tàu chiến đã chở vô số chiến sĩ 5S. Chúng ta cho tới nay, đều muốn biết kết cục của bọn họ, đồng thời cũng muốn biết, địa phương của Tinh Minh rốt cuộc là bộ dáng gì……”
“Điểm nhảy dời đã bị hủy diệt, trí tuệ nhân tạo của chiến hạm Coroa cũng tự động đóng lại. Chúng ta đã thử vô số năm, cũng chưa có thể khởi động lại được.”
“Ý của ngài là? Nếu ta khởi động được, thì có thể dùng làm điều kiện, liên hệ với Lam Tinh?” Vân Mạt ngẩng đầu, thập phần nghiêm túc hỏi.
“Không”, Nhiếp Duẫn Ninh lắc đầu, “Sự tình Lam Tinh, là trải qua tầng tầng quyết sách, không thể tùy ý sửa đổi.”
Vân Mạt cúi đầu cười khổ, “Cho nên, đây là biến tướng cự tuyệt?”
Nhiếp Duẫn Ninh khẽ hừ một tiếng, cảm thấy cùng con bé này nói chuyện thật sự là tiết kiệm sức lực, tựa hồ chỉ cần nói một nửa nàng đã có thể ngầm hiểu, chẳng qua lần này nàng đã nghĩ sai rồi.
Ông lắc lắc đầu, “Ngươi không muốn biết, khởi động lại chiến hạm Coroa, cùng với yêu cầu của ngươi, có quan hệ gì sao?”
“Mời nói”, Vân Mạt ngồi ở chỗ kia, có hơi chút xuất thần, quan tâm sẽ bị loạn.
Nhiếp Duẫn Ninh kiên nhẫn giới thiệu: “Trên chiến hạm Coroa, có một hệ thống liên lạc từ hai trăm năm trước, tuy bởi vì vấn đề tốc độ cùng chất lượng tín hiệu đã không còn sử dụng, nhưng đế quốc ngân hà vẫn còn tồn tại repeater, chỉ là đang ở vào trạng thái ngủ đông.”
“Đã hiểu”, ánh mắt Vân Mạt sáng rực lên một chút, “Nói cách khác, nếu khởi động lại chiến hạm Coroa, thì có thể sử dụng được hệ thống liên lạc đã đào thải kia……”
Nhiếp Duẫn Ninh giơ ngón trỏ lên, làm động tác im tiếng, “Chúng ta đang nói chính là chiến hạm Coroa”.
Cáo già……
Trong lòng Vân Mạt đã bị tươi cười lấp đầy, tâm tình sung sướng, xem ra đã tìm được nửa người bạn hữu.
“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, ngươi có biết, vì sao Liên Bang nhiều năm như vậy, nhiều nhân vật thiên tài như vậy, nhưng cũng chưa có thể khởi động lại được chiến hạm Coroa không?” Nhiếp Duẫn Ninh xoay người, đóng hình chiếu lại, sau đó nhìn nàng.
Vân Mạt không có lên tiếng, nàng rất rõ ràng, có thể đánh vỡ phong tỏa tin tức của Liên Bang đối với Lam Tinh, tất nhiên không dễ dàng đạt được như vậy.
Nhưng không sao cả, có tin tức này, đối với nàng mà nói đã hơn xa so với dự kiến.
Chỉ cần có hy vọng, liền có khả năng thực hiện.
Nhiếp Duẫn Ninh cũng không có úp úp mở mở, mà tiếp tục phổ cập,
“Chiến hạm Coroa chỉ còn lại hệ thống sao lưu, Liên Bang đã tiến hành sửa chữa phần máy móc, nhưng phần linh kiện tích hợp thì không thể thay thế được. Kim loại và vật liệu composit, khiến cho chiến hạm Coroa không chịu nổi quá nhiều lần khởi động lại.”
“Nguyên nhân thất bại của các lần trước đây, chủ yếu là do tỷ lệ đồng bộ của người thử không đủ, bộ não không căng nổi quá nhiều thao tác phức tạp của hệ thống trong cùng một thời điểm……”
Vân Mạt đã hiểu, “Cho nên, người muốn khởi động lại nó, cần thiết thỏa mãn điều kiện nhất định đúng không?”
Nhiếp Duẫn Ninh vui mừng gật đầu, đứa nhỏ này thập phần thông thấu, “Chiến hạm Coroa quá trọng yếu, trải qua nhiều năm thử nghiệm, chỉ có thể định ra quy tắc, mỗi thượng tướng một năm sẽ có cơ hội đề cử nhân tài một lần, thử tiến hành khởi động lại……”
“Cho tới nay, chỉ có Liên Nghệ là thiếu chút nữa thành công, nhưng hắn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới 93% tỷ lệ đồng bộ. Hơn nữa, chiến hạm Coroa có hệ thống phòng hộ của chính mình, lúc ấy vì để tránh rơi vào trong tay Tinh Minh, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành một cái nhà giam chế ước chính chúng ta. DNA của một người chỉ có thể thử một lần.”
Vân Mạt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nàng và Tinh Minh đã từng tiếp xúc qua. Khi đó, tộc nhân Tinh Minh dù đã bị trọng thương nhưng tinh thần lực vẫn cao đến dọa người. Vì phòng ngừa chiến hạm rơi xuống trong tay Tinh Minh, thiết trí cơ chế bảo hộ là cần thiết.
Rốt cuộc, lần đầu tiên bọn họ có khả năng sẽ xuất phát từ khinh địch không để trong lòng, nhưng nếu cho bọn hắn cơ hội lần thứ hai, khả năng cao là có thể giải mã được. Đến lúc đó, sẽ là gậy ông đập lưng ông, sẽ là cục diện mà Nhân tộc không nghĩ nhìn thấy.
“Cho nên, ngài chuẩn bị đem cơ hội này tặng cho ta?” Vân Mạt cười tràn ngập cảm kích.
“Mỗi năm đều sẽ sàng chọn ứng cử viên khởi động lại, ta sẽ đem tên của ngươi thêm vào……” Mặt sau không cần phải nói, Vân Mạt đã tự hiểu.
Trong phòng khách, Liên Nghệ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nhiếp phu nhân từ sau khi biết Nhiếp thượng tướng hoàn toàn bình phục, rốt cuộc đã phóng thích được hết áp lực tích lũy trong thời gian dài ra ngoài. Bây giờ, bà gần như muốn dùng toàn bộ sự trân quý để quan tâm thanh niên trước mặt……
“Liên Nghệ, tới, đến đây ngồi đi……”
“Liên Nghệ, ngươi sắp trở về hành tinh 186 đúng không? Nơi đó không bạn để giao hảo……”
“Liên Nghệ, lần trước ta không rảnh lo cho ngươi, ngươi cũng già đầu rồi, lần trước có người giới thiệu cho ta một cô gái không tồi……”
“Liên Nghệ, ngươi đã gặp qua Lâm Đạt rồi ha, ba nàng thuộc quân 72. Nàng hiện tại làm việc trong một viện nghiên cứu cơ giáp, chức nghiệp thực thích hợp……”