Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 268 - Chương 268. Không Xứng Có Được Hoa Sao

Chương 268. Không xứng có được hoa sao Chương 268. Không xứng có được hoa sao

Chờ đến khi nhìn thấy thân ảnh Vân Mạt từ trên lầu hai đi xuống, hắn cảm thấy áo sơmi của chính mình đều đã dán chặt vào phía sau lưng.

“Nhiếp thượng tướng đã xuống”, Liên Nghệ vội vàng từ trên sô pha đứng lên, lễ phép rời xa người phụ nữ này mấy chục bước.

Có trời mới biết, như thế nào ngoài mẹ hắn, các người phụ nữ lớn tuổi khác cũng đều đáng sợ như vậy?

Hắn còn trẻ, mới 26 thôi? Vì sao cứ phải tìm một người phụ nữ ở bên người?!

Như thế nào tất cả mọi người đều lo lắng hắn không cưới được vợ chứ? Trên hành tinh 186 cũng có không ít nữ nhân, hắn hiện tại cũng không phải quá khó a……

Ngồi trên xe huyền phù, Liên Nghệ không dấu vết thở phào một hơi.

Vân Mạt ở trên ghế phụ, nhìn biểu tình Liên Nghệ giống như sống sót sau tai nạn, cảm giác có chút kỳ quái.

Liên giáo quan luôn luôn hỉ nộ không hiện ra mặt, chiếm đa số là biểu tình lạnh như băng, hôm nay đây là đã chịu kích thích bao lớn chứ?

“Uy, Liên giáo quan, Nhiếp phu nhân thực đáng sợ sao?” Vân Mạt một bên click mở trí não xem tin tức, một bên không chút để ý hỏi hắn.

“Cái gì?”

Liên Nghệ phản ứng chậm nửa nhịp, cả đầu óc đều là đủ loại lý luận của Nhiếp phu nhân.

Trải qua một buổi trưa bị tẩy não, hắn lại bắt đầu hoài nghi, chính mình thật là một kẻ đáng thương bị xã hội vứt bỏ? Không có người con gái nào thích, về sau sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại?

A phi.

Hắn lắc lắc mái tóc ngắn đen nhánh, lập tức khôi phục sự cứng rắn như sắt thép của thẳng nam, kia sao có thể đâu?

……

Đến cổng trường Rechester, phát hiện bầu không khí trong trường học có chút không bình thường, trong không khí đều là mùi hoa.

Vân Mạt nhảy xuống xe huyền phù, hướng Liên Nghệ vẫy vẫy tay, buộc hai cái tay áo của chiếc áo khoác quanh cổ, thập phần không hình tượng đi vào trường học.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, ánh chiều tà buông xuống mang đến cho vườn trường một loại cảm giác tươi mát cùng xao động.

Trong nhóm chat của Xã đoàn thảo luận vô cùng náo nhiệt, đều nói muốn đi ra ngoài khánh công, nhưng lại định ngày là ngày mai.

Kỳ quái! Hôm nay các nam sinh tựa hồ đều rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ là nơi nào kỳ quái.

Vân Mạt đi ăn cơm, một mình đi bộ ở bên trong vườn trường.

“Uy, Vân tổng chỉ huy…… Vân Mạt……”, Có một nam sinh thở hổn hển từ phía sau đuổi theo, sắc mặt ửng hồng.

Vân Mạt quay đầu, trước tiên thấy được bó hoa hồng trong tay hắn, hoa hồng màu đỏ……

Nàng cảm thấy chính mình hình như đã sáng tỏ cái gì, giơ tay lên nhìn, hôm nay là ngày 27 tháng 10, tựa hồ là ngày lễ tình nhân của Liên Bang, một ngày khó lường.

Nàng đã nói mà, bảo sao một đường đi tới đều là một cỗ mùi hương hoa, mà lại không phải là hoa trong vườn trường.

Ngàn vạn lần đừng bỏ qua tỉ lệ nam nữ trong trường quân đội, cùng với sự cơ khát của các nam sinh…… Đặc biệt là trường quân đội Rechester.

Tuy rằng bọn họ có hệ thiết kế cơ giáp phi quân sự, nhưng học sinh hệ quân sự là một con số khổng lồ, đã làm cho nữ tỉ lệ nam nữ của trường học này đạt tới độ cao 70:1.

Quả thực là địa phương có dương khí nặng nhất Liên Bang.

Ở chỗ này, phàm là một nữ sinh, đều sẽ trở thành đối tượng bị tranh đoạt.

Chẳng qua, lần trước Vân Mạt bận với việc thích ứng, đồng thời cùng quậy với người trong xã đoàn, nên không có thời gian quan sát.

Hôm nay, trong ngày đặc thù này mới phát hiện, phía dưới mặt nước yên ả đã sớm có vô số con vịt đang vùng vẫy.

Thế giới yêu đương, trời ạ, vô luận là nam sinh tưởng giả cao lãnh hay thật sự hướng nội cỡ nào, đều phải ra tới thử vận khí.

Hôm nay, nếu thổ lộ bị cự tuyệt, trong tỷ lệ 70:1, ít nhất cũng có 69 người anh em cùng nhau hát ca khúc “Sợ gì cô đơn!”

Những nữ sinh xinh xắn, đã thu không biết bao nhiêu hoa hồng, vườn trường nơi nơi đều là bong bóng trái tim hồng.

“Sách”, khóe miệng Vân Mạt bắt đầu giơ lên.

Đời trước nàng chưa từng có thu được hoa do người khác phái tặng. Tuy nàng cũng không quá để ý, nhưng không đại biểu người khác tặng hoa nàng sẽ không thích, đặc biệt còn là người nam sinh đầu tiên tặng hoa cho nàng.

Chẳng qua, thích là thích, hoa vẫn không thể tùy ý thu.

Hơn nữa, nam sinh này gọi là gì nhỉ?

Vân Mạt nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc gõ trán một cái, a, hình như tên là Đái Thu Lâm.

Đái Thu Lâm bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ, vốn dĩ đã có chút hối hận, lúc này càng muốn rút lui.

“Bạn học Đái, làm sao vậy?”

Tròng mắt Vân Mạt nhìn chăm chú, nghĩ cự tuyệt như thế nào sẽ không làm tổn thương trái tim của nam thiếu niên.

Đái Thu Lâm cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh Vân Mạt, cúi đầu không quá dám nhìn nàng, “Cái kia…… Ách…… Cái kia……”

“Ngươi muốn đưa hoa cho ta sao?” Vân Mạt hỏi.

Cùng lúc đó, Đái Thu Lâm đem hoa đưa tới trên tay nàng, “Có thể phiền toái ngươi chuyển giao cho Hách Tương Tư cùng phòng ngươi không?”

Vân Mạt:……?? Mẹ nó tâm lập tức thật lạnh, thật lạnh.

Đái Thu Lâm:…… “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Xin lỗi, ta quá khẩn trương, không nghe rõ.”

Vân Mạt hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn một trận tơi bời, nhàn nhạt nói, “Không có gì? Ngươi nhờ ta giúp ngươi làm gì?”

“Cái kia…… Giúp ta đưa cho Hách Tương Tư được không?” Đái Thu Lâm đem hoa đẩy đẩy tới trước mắt nàng, ánh mắt lập loè, tựa hồ sợ nàng cự tuyệt.

“Sao ngươi không tự mình đi đưa!” Vân Mạt tức giận lui về sau, một mông ngồi xuống trên ghế, cục tức này nghẹn đến mức……

“Cái kia, ta và nàng không thân……”

Vân Mạt:…… Không thân ngươi còn dám đưa hoa sao?

“Hắc hắc”, sau khi mở lời, câu nói kế tiếp của Đái Thu Lâm liền trôi chảy hơn nhiều.

Hắn thập phần tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vân Mạt, trên tay cẩn thận cầm hoa, mắt nhìn Vân Mạt, lại nhìn hoa, sau đó xê dịch đến bên cạnh nàng, dùng khuỷu tay phải đẩy cánh tay Vân Mạt một chút.

“Cái kia, Vân tổng…… A không, anh Vân, ngươi sẽ giúp ta đúng không?”

Vân Mạt:……Đệch!!! Anh Vân cả lò nhà ngươi!

Nàng không nhịn được tìm cái gương nhỏ từ trong balo ra, nhìn thoáng qua, mắt hai mí, to rõ ràng, môi hồng răng trắng…… ngoại trừ ngực hơi nhỏ một chút, nhưng chỗ kia vẫn còn có thể phát dục a……

“Vân tổng?” Đái Thu Lâm lại đẩy nàng một chút.

Vân Mạt không kiên nhẫn đoạt lấy hoa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, nhìn đến Đái Thu Lâm không ngừng gãi đầu, “Khụ……”

“Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi nói cho ‘thật tốt’!”, Vân Mạt cười, đôi mắt đều mị lên.

“Cảm ơn, cảm ơn, nếu nàng đồng ý, ta nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi”, Đái Thu Lâm nói xong, cũng không quay lại, vội vàng chạy đi.

“Uy, Vân Mạt……?”

Một đường đi đến phòng ngủ, khoảng cách chỉ ngắn ngủn mấy trăm mét, nàng đã bị gọi lại rất nhiều lần, trong lòng ngực đã ôm đầy hoa hồng, không có một bó nào là cho nàng.

Tư tưởng các nam sinh cực kỳ nhất trí, bị giáp mặt cự tuyệt, so với bị cự tuyệt thông qua kẻ thứ ba, mức độ thương tổn là không giống nhau.

Thông qua nàng truyền đạt, nếu bị cự tuyệt, ngày hôm sau gặp mặt, vẫn còn có thể giả ngu, “A? Là ta đưa sao? Ta không có!”

Đẩy cửa phòng ngủ ra, ba nữ sinh đồng thời nhìn lại đây.

Liên Châu có chút giật mình, “Vân Mạt, ngươi thu được nhiều hoa như vậy sao?”

Trong phòng đã sắp không còn chỗ trống, Vân Mạt ôm theo đống hoa, đưa qua cho ba người các nàng, sắc mặt bình tĩnh, “Của các ngươi.”

Hách Tương Tư và Điền Điềm Điềm liếc nhau, há to miệng, chỉ vào chính mình, “Đưa cho chúng ta?”

“Đúng vậy……”, Vân Mạt có chút mệt tâm, đây đều là cái thế đạo sốt ruột gì vậy?

Điền Điềm Điềm cười hì hì thấu đi lên, “Uy, ngươi tặng cho ai? Hoắc thiếu gia phải không?”

Vân Mạt:……Đệch! Xác suất 70: 1, vì sao lại là nàng đưa? Nàng không xứng có được người đưa hoa sao?

Liên Châu và bạn cùng phòng:…… Vân tổng là nam chủ trong sách đam mỹ nha……

Bình Luận (0)
Comment