Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 269 - Chương 269. Lộ Tạp Nhung Rượu

Chương 269. Lộ Tạp Nhung rượu Chương 269. Lộ Tạp Nhung rượu

Khuôn mặt Vân Mạt vô biểu tình, đẩy cửa phòng ra, ngồi vào bên bàn, click mở giao diện tìm kiếm của quang não, ở mặt trên gõ vào dòng chữ “Chiến hạm Coroa”.

Chuyện xưa của chiếc chiến hạm truyền kỳ kia, cùng với các bình luận che trời lấp đất, làm nàng ý thức được rằng xác thật là có một chiếc chiến hạm khó lường tồn tại trên đời này. Nhưng chỉ sợ rằng việc khởi động lại mà Nhiếp Duẫn Ninh nói, cũng không phải sự tình dễ dàng như vậy.

Trong tai vẫn còn hồi tưởng lại một câu của Nhiếp Duẫn Ninh, “Trừ cái này ra, ta sẽ đưa cho ngươi một phần lễ vật khác, cũng đủ để ngươi vừa lòng……”

Sẽ là lễ vật gì?

Không đợi Vân Mạt suy nghĩ cẩn thận, có lẽ là cảm nhận được oán niệm của nàng, tiếng đập cửa vang lên.

Người của đơn vị vận chuyển mang theo vô số hoa tươi đến, chỉ tên nói họ đưa cho Vân Mạt.

Vân Mạt nhìn các màu bách hợp, dây thường xuân, màu vàng diên vĩ, thậm chí còn có cây trúc đào…… Lâm vào trầm tư thật sâu.

Mẹ kiếp, đây là nồng đậm tình anh em!

Đùng! Đùng! Sấm sét nổ ầm ầm ngoài cửa sổ.

Màn trời đen nhánh bùm bùm rớt xuống vô số hạt mưa, gõ lên trên cửa sổ.

Vân Mạt đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đám học sinh dưới lầu ôm đầu chạy toán loạn, chậm rãi cười.

……

Ngày hôm sau là cuối tuần, Hoắc Xuyên đã phát một tin nhắn cực kỳ thần bí, bảo nàng đi ra cổng trường chờ.

Xa xa liền nhìn thấy mấy chục cá nhân, mặc thường phục chuẩn bị đi ra ngoài khánh công.

Vân Mạt mắc áo thun, tùy ý nhét vào trong chiếc quần màu đen, trang phục đơn giản, lại làm nàng có loại cảm giác thần bí khiến người nhìn không thấu.

“Đi nhà hàng Phỉ Tư.” Mọi người hi hi ha ha, chờ xe Hoắc gia tới đón.

Vân Mạt nhìn thấy Hoắc Xuyên đầy mặt hồng quang, lại xem quẻ trong lòng bàn tay, cúi đầu mỉm cười, hôm nay đại cát, ứng có tài vận.

Trong nhã gian của nhà hàng Phỉ Tư, mọi người xắn tay áo, mặt đỏ tới mang tai.

Thắng! Thắng quan chỉ huy nổi tiếng xa gần, bọn họ cũng không biết nên khoác loác như thế nào!

“Vân Mạt, nơi này của chúng ta có loại rượu Lộ Tạp Nhung mới, các ngươi muốn thử một chút không?”

Giám đốc Ôn mặc đồng phục, cười tủm tỉm đi lên chào hỏi. Hắn cũng đã quan sát toàn bộ tràng quyết đấu kia, rất có loại cảm giác có chung vinh dự. Giám đốc Ôn cân nhắc, ngay trong phạm vi quyền hạn của chính mình, cấp ra ưu đãi lớn nhất.

“Đó là cái gì?” Vân Mạt nghi hoặc nhìn lại hắn.

“Lộ Tạp Nhung?” Hoắc Xuyên nhưng thật ra đã nghe nói qua, hắn nói, “Loại rượu kia thực hi hữu.”

“Vẫn là Hoắc thiếu hiểu biết nhiều”, giám đốc Ôn cầm lấy bình rượu từ trong quầy cất giữ, rượu màu nâu đong đưa, vừa thấy liền không phải vật bình thường.

“Nghe nói, đây là Tạp Nhung tinh đặc biệt do một loại thực vật sinh ra, uống vào sẽ làm tinh thần sung sướng, thậm chí có đôi khi có thể nhìn thấy điều mà bản thân muốn nhìn thấy nhất”, giám đốc Ôn nhẹ giọng giải thích.

“Hại…… Ngươi nói thẳng trí huyễn không phải là được rồi sao?”

Chờ đợi trong mắt Lâm Phàm Thành tức khắc đi xuống, “Loại sản phẩm trí huyễn này là đồ cấm, nhà hàng Phỉ Tư còn dám công khai buôn bán sao?”

“Không không, ngài hiểu lầm rồi, rượu này, tuyệt đối là có giấy chứng nhận, khác với các sản phẩm trí huyễn khác, khỏe mạnh không có tác dụng phụ, còn có thể cải thiện giấc ngủ, nơi này của chúng ta cũng chỉ có mấy bình mà thôi……”

Vân Mạt:…… Sao cứ cảm thấy giống như đang phát sóng trực tiếp quảng cáo hàng hóa vậy?

“Bao nhiêu tiền?” Nàng thử hỏi một câu.

“Cái này là tặng cho các ngươi”, giám đốc Ôn đã sớm nhìn thấu túi tiền của nàng, “Hoắc thiếu gia là khách quen của nơi này. Hơn nữa hôm nay chi phí của các ngươi đã đạt ngạch, ngoại trừ bình rượu này, còn có thể đưa thêm khuyến mãi cho các ngươi……”

“Nha”, Vân Mạt vui vẻ, đây chính là tài vận?

“Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi tùy ý đi”, giám đốc Ôn nói xong, lễ phép chuẩn bị lui về phía sau.

“Ngượng ngùng, quấy rầy một chút”. Giám đốc Ôn vừa muốn rời đi, Vương Tiểu Xán đi lên gõ cửa.

Nàng trước hướng về phía Vân Mạt thè lưỡi chào hỏi một cái, sau đó hơi xấu hổ nói, “Có vị khách hàng họ Mễ muốn đặt một địa điểm rộng rãi, nơi này của chúng ta đã đầy, nàng hỏi có thể đằng ra một cái hay không.”

“Họ Mễ?”

Ánh mắt Hoắc Xuyên lập tức liền lạnh xuống, định lần thứ hai đoạt phòng của hắn? Mặt bao lớn? Ba Hoắc của ngươi sao có thể đáp ứng!

Không đợi hắn mở miệng, giám đốc Ôn đã cự tuyệt thẳng, cũng thuận tay giúp bọn hắn đóng cửa lại.

Trong phòng lại náo nhiệt thành một mảnh……

Một lát sau, nghe được âm thanh tràn ngập nịnh nọt của Điền Nhã Phù, “Hẳn chính là nơi này”.

Cửa theo tiếng mà mở ra, trong phòng tức khắc an tĩnh lại.

Vân Mạt ngẩng đầu lên, Mễ Lị Á dẫm lên đôi giày cao gót, khuôn mặt tươi cười đi đến trước mặt nàng, “Vân Mạt, thật là trùng hợp. Các ngươi cũng ở chỗ này sao, thật chúc mừng ngươi, ta lần này có một số việc không đuổi kịp, nếu không nhất định sẽ giúp ngươi cùng đánh chiến trường.”

“Kia cảm ơn”, Vân Mạt vẫn là thực am hiểu đánh thái cực.

Mễ Lị Á ngậm cười, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoắc Xuyên, lời nói có ẩn ý, “Nghe nói Hoắc thiếu gần đây rất bận?”

“Ngươi quan tâm ta như vậy sao?” Hoắc Xuyên nhìn vào mắt nàng, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Hàng hạm không dễ làm như vậy, Hoắc thiếu cẩn thận kẻo mất tiền của chính mình”.

Mễ Lị Á ngầm ám chỉ, nhưng Hoắc Xuyên cùng Vân Mạt đều nghe hiểu được, đơn giản là nàng đã biết bọn họ tính toán mở công ty, cảnh cáo bọn họ không cần đoạt thị trường với Mễ gia.

Hoắc Xuyên hừ lạnh một tiếng, “Vậy thật đúng là cảm ơn ngươi đã quan tâm.”

“Không cần khách khí, chúng ta là bạn học”, Mễ Lị Á nói xong, hướng về phía mọi người chào hỏi, liền ưu nhã xoay người rời đi.

“Ta là lần đầu kiến thức tới, có người công lực tẻ ngắt lại cao như vậy”, Cố Tử sau khi nhìn thấy thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, liền đánh vỡ yên tĩnh trong phòng.

Theo những lời này của nàng, âm thanh cười đùa một lần nữa lại vang lên.

“Tới tới tới, mở bình rượu Lộ Tạp Nhung này ra, ta thật muốn nếm thử xem”.

Triệu Diệu kêu kêu quát quát động thủ, một bình rượu nhìn rất nhiều, nhưng chia ra cho mỗi người cũng chỉ là một chén nhỏ.

“Ta thử xem”, Lâm Phàm Thành nóng vội, uống hết trong một ngụm, sau đó tạp miệng nằm thẳng ra.

“Mẹ kiếp, thần kỳ như vậy sao?”

“Nếm ra hương vị gì không?”

Lưu Dược ghét bỏ thọc thọc Lâm Phàm Thành đã chảy đầy nước dãi, trên mặt còn mang theo cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

“Ta thử xem……”

Trong phòng rất nhanh nằm xuống một mảnh, không lâu sau liền có khóc có cười.

Vân Mạt chuyển động cái ly, “Trí huyễn? Chỉ sợ là kích phát ra ý niệm sâu nhất nơi đáy lòng đi?”

Nàng cười, khẽ nhấp một ngụm, hoảng hốt thấy được vực sâu thật lớn, sóng nước quay cuồng…… Long mạch! Long mạch của địa cầu cổ!

Người ở phía trên long mạch, có vẻ vô cùng nhỏ bé, phù chú đánh ra, giống như chuồn chuồn rung cây…… đó là nàng ở kiếp trước. Người đứng đầu đám người kia, chính là ông lão.

Thật là loại rượu thần kỳ!

Ông lão gần ngay trước mặt, nữa dù biết rõ rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng Vân Mạt không nhịn được lại liếc mắt nhìn thêm một cái.

Thực đáng tiếc, nguyên thần lực của nàng có chút cường hãn, không tự giác liền tiêu trừ ảnh hưởng của cồn.

Vân Mạt chớp chớp mắt, không ít người đã tỉnh táo lại, có thỏa mãn có mất mát……

“Thật là rượu thần!” Triệu Diệu hoảng đầu nói.

“Ta chưa bao giờ biết, ta lại vẫn chưa quên con chó nhà hàng xóm của ta!” Mạc Mặc mũi hồng hồng.

Nhưng đa số mọi người vẫn thật là cao hứng. Có thể thấy được, thứ mà các thiếu niên giấu ở trong lòng, thường thường là tương đối vui sướng.

Bình Luận (0)
Comment