Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 270 - Chương 270. Luyện Luyện Ngươi Ba Ba?

Chương 270. Luyện luyện ngươi ba ba? Chương 270. Luyện luyện ngươi ba ba?

“Thời gian còn sớm, chúng ta đi Amuz đi?” Có người đề nghị.

“Ngươi nói là Amuz kia?” Lâm Phàm Thành ngẩng đầu lên.

Amuz, thành phố giải trí lớn nhất Trung Ương tinh, gần như có được toàn bộ trò chơi của tinh võng, hơn nữa chính họ còn có một công ty khai phá trò chơi, thể nghiệm tuyệt đối là thật nhất, so với dùng thiết bị của chính mình, không ít người thích đi Amuz hơn.

“Đi không?” Hoắc Xuyên cũng có chút nóng lòng muốn thử.

“Tuy rằng ta không nghĩ gây mất hứng, nhưng ta cảm thấy không đi thì thỏa đáng hơn”, Vân Mạt gõ gõ mặt bàn, tổng cảm thấy đi không có chuyện tốt.

“Vậy thì không đi.”, nếu Vân tổng không nghĩ đi, bằng giác quan thứ sáu thần kỳ kia của nàng, vẫn đừng đi thì hơn.

“Chơi anh hùng một lát đi?” Có nam sinh đề nghị.

“Được được”, đám học sinh phụ họa, rất nhanh thành lập tổ đội.

Vân Mạt đánh chiến trường có chút mệt mỏi, không nghĩ động đầu óc, liền ngồi ở một bên câu được câu không lật xem tiết mục giải trí.

Hoắc Xuyên ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài nhanh chóng phiên động màn hình, cũng có chút nhàm chán.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn quét Vân Mạt, “cũng chưa tìm được tiết mục gì sao.”

“Nga”, Vân Mạt dựa về phía sau một chút, chuyển động cái ly, click mở một bộ phim não tàn, trái lương tâm nói, “Bộ phim này cũng không tệ lắm”.

Không thể không nói, sau khi có AI (trí tuệ nhân tạo), không ít bộ phim đều như đồ ăn liền, rất nhiều minh tinh vì hiệu suất cùng tỉ lệ lộ diện, sẽ trao quyền sử dụng hình ảnh cho công ty điện ảnh.

AI sẽ dùng hình ảnh của bọn họ để làm phim…… biểu tình chất phác cùng lời nói tình thâm, emmmmm, thứ có thể xem liền chỉ dư lại gương mặt kia.

“Mau mau, có một tên quấy rối lao đến, giết hắn đi!” Âm thanh Triệu Diệu quát lớn ở bên tai.

“Mẹ kiếp, nhanh lên, người này rốt cuộc là đồng bọn hay là gian tế của đối phương vậy, toàn kéo chân sau!”

“Lưu Dược, ngươi trực tiếp nổ súng, đưa hắn ra ngoài đi, chỉ toàn đi theo sau chúng ta quấy rối……”

Mọi người ồn ào nhốn nháo, kêu gào tiễn tên người mới kia đi, phía đối diện nhanh chóng đánh ra mấy chữ, “Đừng nổ súng, ta là huấn luyện viên của các ngươi!”

“Ta phi! Huấn luyện viên cũng đánh anh hùng sao?! Bao nhiêu tuổi rồi?”

Mọi người cười vang một trận, Mạc Mặc tiện tiện đi theo đánh chữ, “Xin chào huấn luyện viên, ngài họ gì?”

Người mới trả lời: “Trương……”

“Dọa ba mày à!”

Lưu Dược phi một tiếng, trò chơi này không có quy định chỉ có học sinh quân giáo mới được đánh đi? Sao lại có một tên giả mạo huấn luyện viên ở đây?

“Mẹ kiếp, chơi cái trò chơi còn đóng giả là huấn luyện viên, thiếu chút nữa dọa cho ba mày mất hết cả hứng thú……”

“Ngày thường bị huấn luyện viên huấn luyện, hôm nay ngươi đưa tới cửa, ông đây cũng tới huấn luyện ngươi!”

Mạc Mặc càng dứt khoát, mang theo người của hắn, đi đến phía sau người mới kia, một trận cuồng bắn.

Lưu Dược cũng một bên vây đổ hắn, một bên chửi, đại ý chính là trình độ của người đối diện quá cùi bắp, liên lụy nghiêm trọng đoàn đội của bọn họ.

Người mới rối rắm ngã xuống…… Một lát sau sống lại trong lâu đài, lại bị người một nhà đánh một vòng……

Trò chơi này có chút biến thái, trước khi phân rõ thắng bại, thì không thể rút lui……

Người mới kia một vòng lại một vòng bị người một nhà chém giết, sau đó nằm tại chỗ chờ đợi sống lại, thẳng đến khi tháp đối diện rốt cuộc bị đẩy ngã……

“Sách”, Vân Mạt nhìn thao tác đê tiện của bọn họ, bi ai vài giây cho người mới kia.

Không biết bọn họ thống hận nhất chính là ba chữ “Trương Giáo quan” sao?

Rốt cuộc đã thắng, người mới bị bắt offline, các thiếu niên khí phách hăng hái, tiếp tục chơi.

“Buổi tối có phải có tiết lý luận quân sự hay không?” Có người đột nhiên đưa ra một cái đề tài gây mất hứng.

Lâm Phàm Thành hung hăng trừng mắt nhìn qua, Mạc Mặc run lập cập, giơ tay lên, “Ta chỉ muốn nhắc nhở một câu, đó là tích phân.”

“Vậy đi thôi”, đã sắp 7 giờ, chạy trở về còn có chút thời gian chuẩn bị. Mọi người thu thập đơn giản một chút, liền chuẩn bị ra cửa.

Thật trùng hợp, cửa đúng lúc này cũng bị đẩy mở ra, bên dưới chiếc quần dài màu đen là đôi quân ủng quen thuộc.

Trương Qua ngoài cười nhưng trong không cười chỉ Vân Mạt, nói một câu không đầu không cuối, “Huấn luyện ba mày?”

“Đệch!” Vân Mạt hận không thể đem đầu Mạc Mặc ấn xuống mặt đất cọ xát.

Mạng cục bộ ……Người mới ở phụ cận…… Trương Giáo quan!!! Ám hiệu cũng đúng……

“Huấn luyện viên, ngươi nghe ta giải thích, kia không phải ta!” Vân Mạt vội vàng đi lên hai bước.

Trương Qua đã sải bước đi xa.

Cái vụ này có hơi chút nghiêm trọng, Vân Mạt khóc không ra nước mắt nhìn Mạc Mặc, vẻ mặt lên án, “Ngươi vì sao phải oanh tạc người mới?!”

Vẻ mặt Mạc Mặc mờ mịt, còn có chút không hồi phục lại tinh thần, “A? Thật là Trương Giáo quan sao? Ta đi tìm hắn giải thích?”

“Chậm chút!!”

“Ta cũng đánh hắn!” Lưu Dược nâng bụng, tận lực đem chính mình rúc vào trong góc, giảm bớt cảm giác tồn tại.

“Xong rồi xong rồi, ngày mai cả buổi chiều đều là huấn luyện thể năng!!!” Tiếng kêu rên một mảnh.

Vân Mạt:…… Ta như thế nào nhận thức một đám hố người như vậy!

Không ngoài dự kiến mà nói, Trương Giáo quan nhất định sẽ làm cho nàng biết, cái gì gọi là “Huấn luyện ba mày”!

Trở lại trường học, Vân Mạt lay đầu ngón tay, suy nghĩ xem ngày mai có nên xin phép nghỉ hay không.

Dạo tới dạo lui đến dưới lầu phòng ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy một nữ nhân ngồi ở góc cửa, cục nghẹn này của Vân Mạt lập tức được giải thoát.

“Sân Tây Á……” Vân Mạt nhiệt tình đi lên đón, “sao ngươi ở chỗ này?”

“Vân Mạt, ngươi đã trở lại rồi sao?” Sân Tây Á ngẩng đầu, trong mắt có ủy khuất, lã chã chực khóc.

“Đi thôi, tìm một địa phương an tĩnh để tâm sự đi”, đầu tiên Vân Mạt gửi tin nhắn cho Trịnh Manh, nhờ nàng giúp đỡ chiếu ứng việc đi học một chút, nếu có điểm danh thì thông tri cho nàng một tiếng.

Trịnh Manh sảng khoái đáp ứng, còn tặng nàng một cái ‘moah moah’.

Sân Tây Á đầy bụng tâm sự đi theo sau Vân Mạt, hai người trở lại phiến rừng cây nhỏ trong vườn trường, ngồi xuống ghế dài.

“Hắn gần đây vẫn luôn trốn tránh ta”, Sân Tây Á có chút ủy khuất, nói ra những lời này, cái mũi ê ẩm.

Không biết vì sao, nàng rõ ràng so với Vân Mạt lớn hơn vài tuổi, nhưng chính là không tự giác được mà muốn cùng nàng trò chuyện, muốn tìm an ủi.

“Ta có phải đã sai rồi hay không?” Sân Tây Á lẩm bẩm.

Phụt…… Vân Mạt cười thành tiếng, “Chính là chuyện này sao”?

“Đúng vậy, ta đã vài ngày chưa thấy hắn”, Sân Tây Á kéo kéo góc áo, có chút thất bại, “Trước đó rõ ràng vẫn còn tốt.”

“Yên tâm đi”, Vân Mạt vỗ vỗ bả vai nàng, “Hắn trốn tránh ngươi, bởi vì hắn bối rối, không biết nên làm sao……”

“A?” Sân Tây Á mở to miệng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, trong mắt có sự vui sướng không thể kiềm chế.

Nhưng nàng không dám thực tin tưởng, ngày hôm qua nàng định đưa hoa tới, nhưng không tìm được hắn……

“Ngươi nói thật chăng?” Sân Tây Á xác định lại một lần nữa.

“Thật thì khẳng định là thật, nhưng hắn sắp đi xa……”

“Đi xa…… Lại muốn trốn ta sao……”, Sân Tây Á đứng bật dậy, “Cảm ơn ngươi, Vân Mạt, gặp lại sau nhé!”

“Sách”, Vân Mạt xoay người đi đến phòng học, cảm giác chính mình ngày mai có lẽ được cứu rồi.

“Trương Qua!” Sân Tây Á xách theo hộp đồ ăn cùng bình rượu, chờ ở dưới tòa nhà của huấn luyện viên, nhìn thân ảnh cao lớn kia đi qua, gọi một tiếng.

Trương Qua cả người cứng đờ, chậm rì rì xoay người……

Bình Luận (0)
Comment