Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 271 - Chương 271. Đẩy Ngã

Chương 271. Đẩy ngã Chương 271. Đẩy ngã

Biểu tình Sân Tây Á thực tự nhiên, giơ cao bình rượu trong tay, “Ta gần đây mới nhận thưởng, chúc mừng một chút nhé?”

Da đầu Trương Qua có chút tê dại, đi hai bước đến chỗ nàng, đôi mắt không tự giác mà phóng tới địa phương khác, “Vậy đi thôi, phụ cận có một quán cà phê không tồi.”

“Không đi, ta còn có việc, cứ ở chỗ này của ngươi khá tốt”, Sân Tây Á một bên nói, một bên đi vào bên trong chung cư.

“Ai, không được”, Trương Qua khẩn trương đi lên vài bước, giữ chặt cánh tay nàng.

“Sao thế?” Sân Tây Á ngẩng đầu, trong ánh mắt có một chút tự giễu, “Chỗ ở của ngươi cũng không cho ta đi sao?”

“Không phải”, Sắc mặt Trương Qua đỏ lên, theo bản năng phản bác, “Không phải, chỉ là đã quá muộn, ngươi xem……”

“Tùy ngươi!”

Trái tim Sân Tây Á trầm xuống, đem bình rượu và hộp cơm nhét vào trong lòng ngực hắn, quay đầu liền đi ra ngoài.

Trương Qua chỉ nhìn thấy người con gái ngày thường luôn tiêu sái kia, khổ sở giơ tay lên khóe mắt.

Nàng khóc?!

Trái tim hắn hung hăng thắt lại, động tác người con gái giơ cánh tay lên, giống như đang sát vào trong lòng hắn, thật khó chịu. Hắn thấy đau một cách khó hiểu.

“Tây Á”, thanh âm trầm thấp của Trương Qua vang lên.

Sân Tây Á không để ý đến, đầu cũng không quay lại tiếp tục bước đi, phương hướng hoàn toàn không phải là về nhà.

Trương Qua do dự vài giây, bước nhanh đuổi theo.

“Tây Á, ngươi từ từ”.

Sân Tây Á hất cánh tay hắn ra, đưa lưng về phía hắn, nhưng không đi tiếp, “Có việc gì?”

Trương Qua đứng ở nơi đó, khuôn mặt dưới ánh trăng có chút mơ hồ, bóng cây sàn sạt, âm thanh hắn cũng mang theo một cỗ khàn khàn, “Ta không có ý gì khác, chỉ là phòng của ta tương đối loạn.”

“Phải không? Không cần tìm cớ như vậy, nhà ở của một huấn luyện viên trường quân đội sẽ loạn sao? Ngươi muốn gạt ta cũng nên tìm một cái cớ tốt hơn chứ?”

Nàng lại giơ tay lau mắt, mang theo thương cảm, “Ta sẽ không bám lấy ngươi, ngươi không nghĩ thấy ta, về sau ta cũng sẽ không xuất hiện nữa.”

Trương Qua gấp đến độ ra một thân mồ hôi. Hắn cùng vợ trước chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thay vì nói là lưỡng tình tương duyệt, không bằng nói từ đầu tới đuôi đều là tính kế, bị một người phụ nữ tính kế cùng lợi dụng, cuộc hôn nhân kia tràn ngập thống khổ.

Nhưng dù vậy, hắn cũng chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác chua xót như lúc này.

“Đi thôi”, Trương Qua rốt cuộc vẫn nói ra những lời này.

Sân Tây Á chậm rãi quay lại, ánh mắt rũ xuống, nhẹ nhàng nói, “Ngươi không cần miễn cưỡng.”

Trương Qua vội vàng đánh gãy lời nàng nói, “Không miễn cưỡng, là thật sự có chút loạn, ngươi nếu không ghét bỏ, liền……vào đi”.

Nói xong, hắn mang theo bình rượu đứng ở trước mặt Sân Tây Á, chặn đường đi của nàng.

Sân Tây Á nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng yên không nhúc nhích.

“Đi thôi?” Trương Qua nhẹ giọng nói.

Phòng ngủ của Trương Qua, thật sự thể hiện đúng kiểu của một quân nhân độc thân.

Sân Tây Á không phải lần đầu tiên tới đây, hai người vốn dĩ chính là bạn. Trước đó nàng cũng thường xuyên lại đây đưa dược thiện, tâm sự. Chỉ là gần đây tâm tư Trương Qua có chút loạn, sau đó mới muốn tránh một chút.

“Ngươi sắp đi làm nhiệm vụ sao?”

Sân Tây Á thực tự nhiên mở tủ ra, lấy hai cái chén rượu, ngồi ở trước bàn cùng hắn chạm vào một chút.

“A”, Trương Qua có chút hoảng thần, theo bản năng trả lời.

“Đi thật lâu sao?” Sân Tây Á nhấp một ngụm rượu, không hỏi nhiệm vụ cụ thể, chỉ hỏi thời gian.

“Đúng”, Trương Qua há miệng thở dốc, không có tìm được từ ngữ đặc biệt thích hợp, cuối cùng nghẹn ra một chữ.

“Vậy vừa lúc, hôm nay cũng coi như ta tiễn ngươi”, Sân Tây Á cười cười, dưới ánh đèn phá lệ nhu hòa.

Trên bàn là dược thiện đã được chuẩn bị tỉ mỉ, trước bàn là cô gái tươi cười……

“Ngươi biết ta…..”

Sân Tây Á vừa muốn nói cái gì, Trương Qua lập tức ngắt lời nàng, “Tây Á, ngươi đáng giá được những điều tốt nhất”.

Trái tim Sân Tây Á trầm xuống, ùng ục ùng ục đổ vài chén rượu, không chờ Trương Qua phản ứng lại đây, nàng liền uống hết.

“Bang”, cái chai đổ thật mạnh ở trên bàn, Trương Qua đi theo run run.

Sân Tây Á đã chống bàn đứng lên, ngón trỏ chỉ vào hắn, trong ánh mắt lã chã chực khóc, “Trương Qua, ta chọn như thế nào là quyền của ta… Cách… Sự tình”

“Ta khiến ngươi ngại sao?”

“Ta khiến ngươi bối rối sao?”

Từng tiếng lên án vang ở bên tai Trương Qua, hắn không biết nên đáp lại như thế nào.

“Ngươi đã uống nhiều rồi, ta đưa ngươi trở về”, Trương Qua chân tay luống cuống đứng lên.

“Không cần ngươi phải quản, tránh ra!”

Sân Tây Á một bên nói, một bên lại đổ đầy rượu, ha hả cười khổ nhìn chén rượu, ngửa đầu lại uống.

“Ngươi đừng uống nữa”, Trương Qua không nhìn nàng như vậy được nữa, lao tới đoạt chén rượu ném tới một bên.

“Ngươi trả lại cho ta!” Sân Tây Á dùng sức đẩy hắn một phen, không đẩy nổi, chính mình ngược lại lui về sau hai bước, chiếc ghế dựa ở sau người đổ xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, nàng cũng đi theo ngã về phía chiếc ghế.

“Tây Á!”

Trương Qua chạy nhanh vượt lên trước một bước, đỡ được nàng.

“Ngươi đừng động vào ta”, mái tóc dài của Sân Tây Á che khuất đôi mắt, được đỡ lên còn không chịu bỏ qua, tiếp tục đẩy hắn ra.

“Ngươi đừng lộn xộn”, Trương Qua gầm nhẹ một câu, ngực hắn có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của nàng, có cái gì đó ‘khó miêu tả’ sống lại.

Sắc mặt Trương Qua đỏ lên, không thể lại tiếp tục như vậy, “Ta đưa ngươi trở về”.

Hắn gian nan lấy lại tinh thần, duỗi tay đi kéo áo khoác treo ở cạnh cửa.

Sân Tây Á ngước mắt, một phen túm lấy cổ áo Trương Qua, nhìn yết hầu lăn lộn trước mắt, hôn lên……

“Ngô……” Tay Trương Qua vô thức nắm thật chặt, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.

Có lẽ là mang theo chút hơi rượu, cũng có lẽ là do lòng người vốn dĩ đã say, Trương Qua lui về sau, rồi lại bị ghế dựa quấy một chút, ngã xuống trên chiếc giường gần đó, hắn còn theo bản năng ôm lấy eo nàng, sợ nàng sẽ bị ngã.

Sân Tây Á chống ở phía trên hắn, tựa hồ thực vừa lòng tư thế này.

“Tây Á, như vậy không tốt…”, Trương Qua gào rống một tiếng, chống mép giường muốn đứng lên.

Sân Tây Á đã say, nghiêng đầu lắc trái lắc phải. Chán ghét! Không muốn nghe!

Nàng cúi đầu, nửa câu còn dư lại chưa kịp nói hết của Trương Qua, đã bị nàng chặn lại ở yết hầu.

Không biết là ai bắt đầu trước, trong phòng chỉ còn lại có tiếng thở dốc cùng kiều diễm……

…………………

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tiến vào, Trương Qua mở mắt, quân nhân không có thói quen ngủ quá giấc.

Chỉ là, khi hắn vừa mới quay đầu sang một bên, liền lăn một cái từ trên giường rớt xuống đất.

Ầm…… Ngày hôm qua……

Sân Tây Á vẫn còn đang ngủ, thần thái yên lặng, giống như mơ thấy cái gì, khóe miệng có chút kiều lên.

Trương Qua luống cuống tay chân mặc quần dài vào, lông mi Sân Tây Á giật giật, động tác Trương Qua đều cứng lại, hắn cầm cái áo lên, chân tay luống cuống.

Sân Tây Á theo sát ngồi dậy, chiếc chăn chảy xuống dưới, lộ ra phía sau lưng trơn bóng.

Nàng xoa xoa đôi mắt, say rượu nên đầu có chút khó chịu, ánh vào mi mắt là gương mặt tuấn lãng của Trương Qua.

Trương Qua và nàng hai mặt nhìn nhau, hai người đồng thời mở miệng, “Ngươi……”

Sân Tây Á thấy hắn nhìn lại chính mình, đồng tử đi theo phóng đại, nàng nghĩ ra, kêu rên một tiếng, đem đầu vùi trở về trong chăn.

Thiên thần ơi, tuy rằng ta đã mơ ước thời gian rất lâu, nhưng không đại biểu ta thật dám làm!

Quả thật là rượu làm cho người bạo gan hơn?

“Ngươi mặc quần áo trước đi?”

Trương Qua cầm áo của chính mình, lại vạn phần cẩn thận đem quần áo ném đầy đất để lên mép giường, xoay người đi vào toilet……

Hắn hung hăng vốc nước lên trên mặt, thầm mắng hai câu “Trương Qua, ngươi cái tên hỗn đản!”.

Năm phút sau, Trương Qua đẩy cửa toilet ra, Sân Tây Á đưa lưng về phía hắn, tay đã nắm ở trên then cửa.

“Tây Á, ngươi đi đâu?”

Trương Qua thật cẩn thận hỏi, hắn không thể coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Trên mặt Sân Tây Á nhàn nhạt, “Ngày hôm qua thực xin lỗi, nếu ngươi cảm thấy không thể tiếp thu, ta sẽ tận lực không xuất hiện nữa.”

Trương Qua có chút ngốc, càng có chút hoảng thần, đây là tiết tấu ngủ xong không chịu nhận người sao?

Trương Qua đứng tại chỗ, trên mặt vẫn còn những giọt nước chưa lau khô, “Ta…… Ta sẽ phụ trách……”

“Không cần, ta đi trước”, Sân Tây Á nói xong, chuẩn bị rời đi.

Trương Qua vội bước đến, tay so với đầu còn nhanh hơn, bắt lấy cổ tay của nàng, đem người chặt chẽ khóa ở trong ngực, gầm nhẹ, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ngươi buông ra”, Sân Tây Á đẩy hắn, “Ta không nghĩ miễn cưỡng ngươi.”

“Ta không miễn cưỡng! Đến bây giờ ngươi lại muốn lui sao?”

Mắt thấy người con gái kia lại muốn tránh thoát, bàn tay to của Trương Qua đỡ ở sau đầu nàng, hôn lên môi nàng, lực độ giãy giụa của Sân Tây Á càng ngày càng nhỏ.

“Ta yêu ngươi, ta chỉ sợ không thể làm ngươi hạnh phúc……” Trương Qua chống lên cái trán của nàng, gian nan nói.

Vành mắt của Sân Tây Á đều đỏ, rốt cuộc…… Rốt cuộc nàng đã chờ được những lời này.

Nàng ôm Trương Qua gắt gao, ở trước ngực hắn khóc rối tinh rối mù.

Bình Luận (0)
Comment