Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 272 - Chương 272. Huyết Quang Tai Ương

Chương 272. Huyết quang tai ương Chương 272. Huyết quang tai ương

Buổi chiều, khóa thể năng đúng hạn tiến hành, Vân Mạt cùng đám người Lưu Dược cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn khắp nơi, trong một góc có vài huấn luyện viên đang đứng, Trương Qua tựa hồ không có tới.

Vân Mạt cùng Lưu Dược vươn tay phải, đập nắm tay với nhau, vui vẻ bước đến phía trước xếp hàng.

Chạy năm km khai vị đã kết thúc, thẳng đến xà đơn, hít đất, 400 mét vượt chướng ngại vật, các loại súng ống đều luân chuyển một lần, cũng chưa thấy huấn luyện viên đáng sợ kia đâu.

Khóe miệng Vân Mạt nhếch lên, thở ra một hơi, xem ra là đã ổn.

Nhưng, nàng đã cao hứng quá sớm……

Huấn luyện chiến thuật được một nửa, sau lưng liền truyền đến âm thanh rít gào quen thuộc, “Vân Mạt, bước ra khỏi hàng!”

Lưu Dược hoảng hốt nhảy một cái, cách xa nàng mười bước, sợ bị ngộ thương.

Vân Mạt thong thả đi lên, lấy ra biểu tình nịnh nọt nhất, “Bác Trương……”

“Có gọi là ông nội cũng vô dụng!”

Trương Qua tuy rằng tâm tình không tồi, nhưng vẫn là một khuôn mặt lạnh, bộ dáng dầu muối không ăn.

“Huấn luyện viên, ngài gặp chuyện vui, có phải nên đại xá thiên hạ hay không?” Vân Mạt tiếp tục lôi kéo làm quen.

Trương Qua nhướng mày lên, hồ nghi nhìn Vân Mạt, nàng làm sao mà biết được?

Vân Mạt đứng thẳng, ngước mắt nhìn lại, sợ bị bắt lỗi tư dung không nghiêm chỉnh.

Ai? Không đúng! Hơi thở trên mặt Trương Qua không đúng!

Vân Mạt mắt trừng lớn, lại tinh tế đánh giá.

Cấp bậc tinh thần lực của Trương Giáo quan không thấp, nàng cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu, vừa rồi không lưu ý, thiếu chút nữa nhìn sai huyết sát khí ở ấn đường thành đào hoa.

Huyết sát khí? Như thế nào lại có?

Vân Mạt theo bản năng lấy ba đồng tiền xu ra.

Ánh mắt Trương Qua lạnh xuống, “Trong thời gian huấn luyện thể năng, ngươi còn có tâm tư chơi tiền xu? Xem ra cường độ huấn luyện của ngươi không quá đủ! Đi, lại chạy thêm một vòng nữa!”

Bả vai Vân Mạt suy sụp xuống. Bao lâu rồi không nghe thấy cái danh từ “thêm một vòng” này, nàng thiếu chút nữa đã quên lực sát thương của nó.

Chờ qua nửa giờ, Vân Mạt ngồi liệt ở trên mặt đất như chó chết, vẫn chưa quên nhìn về phía lòng bàn tay.

Chọc chọc ba đồng tiền xu dính đầy mồ hôi, thần sắc Vân Mạt càng thêm ngưng trọng.

Quẻ Trạch Hỏa Cách thay đổi thành quẻ Trạch Địa Tụy.

Trong quẻ, hợi, mão chưa tam hợp tử tôn cục, gặp nhật nguyệt kiến sinh đỡ, chủ phong vân, lục thần long hổ đều động. Cát thần Thanh Long quay giáo, cùng hung thần Bạch Hổ là một giuộc. Long chiến với dã, huyết huyền hoàng, huyết quang tai ương.

Vân Mạt hít hà một hơi, quẻ tượng này rõ ràng là lành ít dữ nhiều.

Ngày hôm qua nàng xúi giục Sân Tây Á, có thể biến thành hại cả đời của nữ nhân kia hay không?

Không được, đây là tối kỵ, nhân quả trầm trọng như vậy, hiện nàng cũng không muốn đeo trên lưng.

Hơn nữa, Trương Qua dù đáng ghét, cũng không thể phủ nhận sự thật hắn là một huấn luyện viên tốt! Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.

Vân Mạt thấm ra mồ hôi lạnh, đem tiền xu thả lại vào trong túi quần, trầm tư suy nghĩ biện pháp giải quyết.

“Đô……”, Theo một tiếng huýt gió, thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

“Vân Mạt! Bước ra khỏi hàng.”

Âm thanh quát lớn như thường ngày của Trương Qua vang lên, Vân Mạt ngẩn người, đi ra khỏi hàng.

“Trong thời gian huấn luyện thất thần, phạt hai mươi vòng.”

Trương Qua thấy nàng ngốc lăng lăng, hơi nhăn mày lại, mười vòng vừa đến bên miệng liền biến thành hai mươi vòng.

“Rõ!”

Vân Mạt theo phản xạ có điều kiện đáp lại.

Chỉ là chờ đến khi cái còi của Trương Qua thổi ba lần liền ở bên tai, thậm chí không nhịn được mà đạp cẳng chân nàng một chút, nàng sau đó mới như từ trong mộng tỉnh lại, xông ra ngoài.

“Mẹ kiếp, Vân Mạt hôm nay làm sao vậy, đang huấn luyện lại có thể thất thần?”

“Trương Lột Da vốn thích bắt lấy nhược điểm. Ta cảm thấy trong chốc lát nữa nàng khả năng cao sẽ phải đi đến phòng y tế dùng dịch chữa trị phồng rộp.”

“Hơn nữa, ngươi xem tốc độ của nàng kìa, nàng lại có thể không kéo dài. Chậc chậc, ta sao cứ cảm thấy hôm nay không quen biết nàng nha?”

“Từ sau khi Trương Giáo quan tới, ta cảm giác nàng vẫn luôn ở trong trạng thái không tốt. Hai người bọn họ làm sao vậy? Ta vừa mới gọi nàng vài lần, nàng cũng không trả lời ta.”

Một đám học sinh ghé vào bên cạnh Lưu Dược, nhỏ giọng nghị luận, đều đối với việc hôm nay Vân Mạt không có cò kè mặc cả cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ có bọn họ tưởng như vậy, trong lòng Trương Qua cũng có chút suy tư.

Đừng nhìn học sinh này thể chất rất kém cỏi, nhưng muốn nói nhiều năm như vậy, hắn xem trọng hậu bối nào nhất, thì chính là người nữ sinh này.

Phần nghị lực kia, phần chu đáo chặt chẽ không giống tuổi kia, cùng với khả năng trí nhớ kia…… Hắn dám nói, cùng một ít cáo già phân cao thấp, đều là có khả năng.

Trải qua huấn luyện hằng ngày, nàng cũng tiến bộ lên. Dù cho trước đây đã từng phải tình trạng phải cố hết sức như vậy, cũng chưa từng thấy nàng thất thần qua. Hôm nay lại làm sao vậy?

Trương Qua thêm hình phạt cho Vân Mạt, cũng đã nghĩ sẵn trong đầu các lý lẽ để bác bỏ cò kè mặc cả của nàng, nhưng cuối cùng lại không dùng đến, bèn dùng miệng pháo kích nàng hai câu.

Kết quả hôm nay lại có thể thành thật?

Đây vẫn là lần đầu tiên, sự tình này phát sinh trên người nàng, sao cứ cảm thấy không khoa học.

“Ngươi đứng vào hàng ngũ đi.”

Sau khi Vân Mạt chạy xong, Trương Qua nhăn chặt mày, bảo nàng lui trở về.

Chẳng lẽ nàng đến tháng? Chuyện này cũng không tiện đi hỏi.

“Toàn thể chú ý, chiều nay chúng ta luyện tập tác nghiệp dã ngoại sinh tồn……”

Nói là dã ngoại, nhưng huấn luyện vẫn có thể hoàn thành ở trong nhà.

Đây chính là ưu điểm của Tinh tế, có thiết bị bắt chước rất thật. Huấn luyện trong nhà hoàn toàn có thể thỏa mãn được tất cả các yêu cầu.

Đợi sau khi đám học sinh nắm giữ được hết các yếu lĩnh cơ bản, sau đó mới kéo đến nơi dã ngoại chân chính để rèn luyện. Đây là một cách làm vừa giúp tiết kiệm tiền lại vừa an toàn, cũng được các học sinh hoan nghênh.

Rốt cuộc, tự ngược có thể, nhưng nếu thật bị sinh vật hoang dại thương tổn, đau khổ trên da thịt vẫn rất khó chịu. Có thể an toàn học được kỹ năng, ai cũng không muốn đi chịu thống khổ.

Số liệu đã chuyển đến trong hệ thống, bọn học sinh chân thấp chân cao di chuyển ở trong rừng cây lầy lội, tiện thể ở trong lòng ôn tập một lượt những câu chửi thô tục thịnh hành nhất tinh tế.

Ngươi dã ngoại sinh tồn thì cứ dã ngoại sinh tồn, vì sao trước đó còn phải chạy tới 30 km vũ trang?

Vì sao còn phải đeo thêm phiến trọng lực!

Lưu Dược cúi đầu nhìn số liệu của giày trọng lực mà chính mình đang đeo, năm lần! Đầu của hắn quay trái quay phải, muốn tìm xem đồng đội ở đâu.

Có một câu cửa miệng nói rất đúng, một con thỏ đang rất thống khổ, nhưng nếu nhìn thấy một con thỏ khác càng thống khổ hơn, thì thống khổ của nó sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Vân Mạt nhạy bén ngẩng đầu, cùng tầm mắt Lưu Dược giao hội ở trong không trung.

Lưu Dược nhìn con số dưới chân nàng, cái miệng nhếch lên, nha a, cũng là năm lần! Nháy mắt cảm thấy thần thanh khí sảng.

Hoắc Xuyên ở phía trước ngừng một chút, chờ bọn họ, “Nhanh lên đi, trọng lượng nhẹ như vậy, các ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?”

Lưu Dược chảy ra vẻ mặt thống khổ, “Ông đây có thể so cùng ngươi sao? Ta còn phải mang theo vài cân thịt so với ngươi!”

“Hả, làm quân nhân, ta cảm thấy ngươi hẳn nên học được đức tính trung thực, không phải vài cân, mà là mấy chục cân”.

Hoắc Xuyên nghiêm túc sửa đúng hắn, đồng thời, để kích thích hắn, còn làm ra một tư thế hất đầu tự cho là soái, mồ hôi từ trên chiếc cổ màu lúa mạch chảy xuống, xác thật cũng rất nam tính.

Chân Lưu Dược có chút nhũn ra, nhìn máy đếm, còn hơn năm km, khẽ cắn môi đi nhanh về phía trước.

Nơi này, Vân Mạt trầm mặc, lại một lần nữa khiến cho mọi người chú ý.

Một chỉ huy vĩnh viễn tình cảm mãnh liệt dâng trào, khi muốn nói chuyện, ngươi đều rất khó khiến nàng ngậm miệng, hôm nay bị làm sao vậy?

Nếu đổi lại là trước đây, võ trang bôn tập thời gian dài như vậy, nàng khẳng định đã sớm không chịu đựng nổi. Thế nhưng, hôm nay lại có thể mặt không đổi sắc, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được cảm giác tiêu hao thể lực?

Bình Luận (0)
Comment