Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 277 - Chương 277. Khảo Thí Cuối Kỳ

Chương 277. Khảo thí cuối kỳ Chương 277. Khảo thí cuối kỳ

Thời gian giống như là nước chảy, hoảng thần một cái bốn tháng liền đã trôi qua.

Tháng trước, Vân Mạt không rút trúng đại chiến trường, vừa lúc giúp nàng rút ra được thời gian đi công ty SC một chuyến.

Chờ đến khi nàng trở lại, phát hiện có bốn bóng hình quen thuộc đang đứng dưới lầu ký túc xá.

“Đây là làm sao vậy?” Ánh mắt bọn họ thật sự là u oán, Vân Mạt không nhịn được lui về phía sau một bước.

“Ngươi có xem chúng ta thi đấu không?” Hoắc Xuyên khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây, cảm xúc thật sự không thể nói là tốt.

“Ách……muốn ta cho lời bình sao?” Vân Mạt xê dịch sang bên cạnh một chút, chỗ kia áp suất có chút cao.

“Đúng, tới, ngươi cho lời bình một chút đi xem nào?”

Hoắc Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, đá hòn đá nhỏ dưới chân, rất có tư thế ta đang chờ nghe ngươi nói đấy.

“Không cần phải rối rắm ích lợi trước mắt, đây đều là thống khổ cần thiết phải trải qua trong quá trình trưởng thành, tương lai vẫn là……”

Vân Mạt nói chuyện thao thao bất tuyệt, vừa nghe thấy rất có đạo lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại tất cả đều là đánh rắm! Ba chữ 'lời sáo rỗng' đủ để hình dung ngôn từ của nàng.

Miêu tả không tinh chuẩn đại chiến trường, vừa nghe liền biết nàng căn bản không có quan sát qua.

Lâm Phàm Thành dùng sức chụp tay xuống bả vai Vân Mạt, nghiến răng nghiến lợi, “Ta nói Vân tổng, các anh em vào sinh ra tử, ngươi liền không thể tỏ vẻ quan tâm một chút sao?”

Vân Mạt:…… “Đánh đại chiến trường thôi, không đến mức như vậy chứ?”

Mạc Mặc uể oải thở hắt ra, thấp giọng khụ một tiếng xoay mặt đi, “Thua.”

Vân Mạt: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia……”

“Ngươi câm miệng!” Hoắc Xuyên đem tay phải vươn tới, ngón trỏ chỉ vào mặt nàng, “Người chưa thấy qua đối chiến không có tư cách nói chuyện.”

Vân Mạt đã nhìn ra, mấy người này tám phần là đã bị đàn anh, đàn chị năm 3 chà đạp, nhìn dáng vẻ còn rất thảm, thế cho nên nói cũng không nghĩ nói, chậc.

“Không có việc gì, đã nhớ kỹ người chưa? Lần tới ta mang các ngươi đi đòi lại”, Vân Mạt nói.

“A, như thế nào đều ở đây vậy?” Triệu Diệu hất mái tóc ngắn, bước chân phong tao đi tới.

“Chính là hắn!”

Lâm Phàm Thành mặt đều mau tái rồi, “Chính hắn mang người, đem mấy người anh em của ngươi gắt gao ấn xuống. Chúng ta đã liều mạng năm ngày năm đêm, một tích phân cũng không kiếm được.”

“Hắc hắc, hắc hắc, em trai, ngươi không thể nói như vậy, ta chỉ là phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy. Hơn nữa, nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao”, Triệu Diệu cười ha hả.

“Ăn cơm chưa? Đi, đến nhà ăn số 7 ăn mừng đi?”

Mạc Mặc một tay che mặt, như cha mẹ chết, “Triệu học trưởng, ta cầu ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi ta khóc cho ngươi xem……”

Vân Mạt trợn tròn mắt, hợp lại hóa ra là bị người một nhà hố.

Liền nói sao, lấy tính tình của Hoắc Xuyên, ở bên trong hệ thống bắt chước chịu uất ức liền thôi, sao có thể ra ngoài còn nghẹn?

Chậc chậc, thật thảm, khả năng vẫn là tiếp tục nghẹn.

“Tiểu học muội đi không? E hèm, lần này kiếm được khá nhiều tích phân, cần phải ăn mừng”, Triệu Diệu hướng Vân Mạt vẫy vẫy tay.

Vân Mạt nghĩ thầm ngươi đừng kéo thêm phiền cho ta, không thấy sắc mặt của mấy thanh niên này sao?

Nàng mà đi thật, mấy tên này phỏng chừng có thể trình diễn tiết mục tiểu nòng nọc tìm mẹ.

“Ta đi đây, hẹn gặp lại nhé……” Triệu Diệu giơ tay, miệng ngân nga khúc nhạc đi xa dần.

“Hắn nếu không phải người xã đoàn chúng ta, ta mẹ nó……” Hoắc Xuyên giơ tay lên, làm ra động tác đấm chết hắn.

Cảm xúc của Lưu Dược không có kịch liệt như vậy, nhưng cũng tràn đầy.

“Ta cho rằng, ta ít nhất có thể ở mặt trên sống quá hai tập, hiện tại ta mới phát hiện, ta có thể sống dài hơn, hoàn toàn quyết định bởi năng lực của chỉ huy bên ta cao bao nhiêu.”

Mạc Mặc đi theo gật đầu, nhân tiện nhìn Vân Mạt, “Vân tổng, ngươi có phải cố ý hay không? Sao ngươi lại không chọn trúng?”

Vân Mạt cười gượng hai tiếng, liếc xéo Hoắc Xuyên, còn không phải đi kiếm tiền cho hắn sao?

Hoắc Xuyên hừ lạnh:… Tiền tính là cái qué gì?

……

Gió bắc ào ào, bầu không khí trường học cũng đi theo lạnh run lên, bởi vì, khảo thí cuối kỳ đã tới.

Là trường học có hệ quân sự nổi tiếng xa gần, khảo thí cuối kỳ của Rechester quả thực có thể dùng hai chữ “có bệnh” tới hình dung.

Vô luận là học tra hay là học bá, hệ thống giáo vụ của trường học vĩnh viễn sẽ dùng những điểm số đỏ đậm để nhắc nhở ngươi, ngươi còn kém lắm.

Đám học sinh đang khẩn trương bận rộn học tập, đồng thời cũng không quên tìm kiếm người anh em đội sổ, tất cả ánh mắt đều tập trung tới trên người Vân Mạt.

Không ít người âm thầm phỏng đoán xem Vân tổng chỉ huy sẽ đánh ra một phiếu điểm như thế nào.

Khảo hạch của hệ quân sự bọn họ chia thành hai phần là văn hóa và thể năng, chiếm tỉ lệ gần như là bằng nhau.

Văn hóa khoảng mười môn, thể năng cũng chia thành khoảng mười hạng.

Văn hóa không cần phải nói, lấy thực lực của Vân tổng chỉ huy, mọi người không chuẩn bị đi tìm ngược.

Nhưng thể năng thì…, hắc hắc hắc……

Đã có học sinh căn cứ vào biểu hiện trên lớp học của Vân Mạt, tiến hành thống kê và phân tích.

Cũng ra được một phần báo cáo phân tích tường tận, thao thao bất tuyệt, văn hay ảnh đẹp, tuyệt đối là đủ tiêu chuẩn của một báo cáo nghiên cứu.

Thông qua các số liệu của nàng, cuối cùng rút ra một kết luận, nàng nhiều nhất chỉ có thể qua được ba môn, sẽ không hơn.

Hoắc Xuyên chỉ cần nghĩ đến bộ dáng đón gió rơi lệ của vị đại lão này lúc cầm phiếu điểm bết bát liền cảm thấy lòng tràn đầy phấn khởi.

Lưu Dược lại đối với bản phân tích này lắc đầu, cấp ra phân tích lạc quan của chính mình, “Ta cảm thấy chúng ta có thể cho nàng một chút tin tưởng, bốn môn đi, có một môn dùng sức một chút là sẽ đạt được khoảng 60 điểm rồi.”

Cánh tay trái của Lâm Phàm Thành đáp ở trên đầu vai Lưu Dược, “Lưu béo, đừng để cho sự sùng bái mù quáng che mất đôi mắt của ngươi! Chính ngươi tự vuốt lương tâm đếm xem, chạy nước rút, chạy đường dài, 400 mét vượt chướng ngại vật, mang vũ trang chạy việt dã….có hạng mục nào nàng không phải hạng nhất từ dưới lên không?”

Mạc Mặc cũng ưu thương ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Tuy rằng ta cảm thấy như vậy thật không tốt, nhưng ta đã chuẩn bị hẹn nàng cùng đi thi lại môn chạy việt dã mang theo vũ trang.”

Đái Thu Lâm lại nhảy lên, “Mẹ kiếp, người anh em, động tác của ngươi cũng quá nhanh đi, không được không được, ta cũng phải đi hẹn nàng. Môn nhảy đánh của ta cũng không tốt lắm, ta cảm thấy có nàng ở chung, ta sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Vân Mạt cắm tay trong túi, dựa vào cạnh cửa nhìn bọn họ, "Hẹn ta làm gì?”

Lưu Dược cười vô cùng xán lạn, túm áo khoác lên đi đến bên cạnh nàng, “Không có việc gì, không có việc gì, đi ăn cơm trước đi. Ta có thể bồi ngươi trượt hai môn, anh em tốt cùng nhau đi thi lại, không cần quan tâm đến đám nam sinh biến thái cấp S kia.”

Vân Mạt:……

Trường thi đã sớm bố trí xong, môn thi đầu tiên chính là văn hóa.

Tuy nàng không thể tính chuẩn cho chính mình, nhưng trước khi đi thi Vân Mạt vẫn tung một quẻ.

Quẻ tung được là 'lôi sơn tiểu quá'. Không phạm sai lầm, phất quá ngộ chi, hướng lệ tất giới. Chớ dùng vĩnh trinh.

Biểu thị sẽ có phong ba liên quan đến tiểu nhân, không thể quá mức chỉ trích, cũng không thể vọng động.

Nàng hỏi xem khảo thí có thuận lợi hay không, nhưng quẻ tượng giải ra lại có hơi chút mơ hồ, thôi vậy.

Giám thị lần này không phải Trương Giáo quan, nhưng cũng là gương mặt quen thuộc, Vân Mạt bình tĩnh đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí của mình.

“Tiền của ta mất rồi? Là ai lấy?”

Góc bên trái truyền đến một âm thanh mang theo nức nở, Giang Diêu Chu sốt ruột ngó trái ngó phải.

“Sao thế?” Một huấn luyện viên thấy thần sắc hắn không đúng, đi đến hỏi.

“Tiền của ta! Tiền của ta bị mất!” Mặt Giang Diêu Chu trướng đến đỏ bừng, huấn luyện viên bị thần sắc hắn làm cho hoảng sợ.

“Nói rõ ràng, rốt cuộc là sao? Hiện tại không phải đều dùng ngân hàng điện tử sao? Sao bị mất được? Ngươi gặp phải kẻ lừa gạt hay là hacker?”

Thần sắc huấn luyện viên lạnh lẽo, hắn đã chuẩn bị báo cảnh sát. Học sinh quân giáo từ khi nhập học cũng đã bắt đầu cống hiến cho Liên Bang, lại bị lừa gạt, sao có thể chịu đựng!

Đôi mắt Giang Diêu Chu tìm kiếm rất nhiều lần trên mặt đất, chờ đến khi ngồi xuống liền thiếu chút nữa bị động tác của huấn luyện viên làm cho sợ.

Bình Luận (0)
Comment