“Có nắm chắc?” Vân Mạt theo sát hỏi lại một câu.
“Có”, Liên Nghệ không muốn nhiều lời.
“Vậy là tốt rồi”, Vân Mạt cũng không có hỏi nhiều, lấy tiếp xúc ngắn ngủi của nàng với Liên Nghệ, người này gần như không nói mạnh miệng, hắn nếu nói có nắm chắc, vậy hẳn là vấn đề không lớn.
Hơn nữa từ quẻ vừa rồi, thật là hữu kinh vô hiểm.
Vân Mạt đang muốn ngắt kết nối, chợt nhìn thấy Liên Châu từ nơi xa quẹo vào phòng ngủ, nàng bỗng nhiên nhớ tới vấn đề mà Liên Châu hướng nàng tư vấn.
“Cái kia, Liên giáo quan, chúng ta thường nói, vạn vật dựa vào âm mà ôm dương, âm dương hài hòa”, Vân Mạt nói.
Liên Nghệ nhíu mày:…… “Nói ngôn ngữ thông dụng của Liên Bang.”
Vân Mạt ho khan một tiếng, nghĩ đến khả năng Bách Vạn Chu về sau sẽ tiếp tục tìm nàng, liền thanh thanh giọng nói, trên mặt cười vô cùng xán lạn.
“Liên giáo quan, ngài không cảm thấy, người có gien ưu tú giống như ngài, nếu không may bị thất truyền trong kho gien của nhân loại thì quả là một chuyện đáng tiếc sao?”
Liên Nghệ:……
Cái người Vân Mạt này, không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay hỏi như vậy……dẫn mối! “quân địch” đã thẩm thấu lợi hại như vậy?
Sắc mặt của hắn âm xuống dưới, thuận tay kéo quang não, ngón tay bay nhanh đánh giao diện, từng hàng số hiệu lăn lộn xuất hiện đầy màn hình, tất cả đều là thông tin ký lục của Vân Mạt.
Không tìm được bất cứ liên hệ gì với người nhà hắn, chẳng lẽ là Liên Châu?
Liên Nghệ lắc lắc đầu, sẽ không.
Liên Châu tuy rằng cùng phòng ngủ với nàng, nhưng thân phận của hắn đã sớm làm che giấu, Liên Châu biết nặng nhẹ, sẽ không nói ra.
Tuy rằng chưa có suy nghĩ ra kết quả, nhưng Liên Nghệ quyết đoán kết thúc đối thoại, “ Hẹn gặp lại”.
“Đô đô……” Trí não hiện ra cuộc đối thoại màu đỏ, nàng đã bị đối phương ngắt liên lạc.
“Sách…… Xứng đáng phải tiếp tục làm bạn đồng hành với cái tay”, Vân Mạt chửi thầm, trở về kí túc xá.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Minh Đào liền phái người tới đón bọn họ.
Bởi vì là thời gian nghỉ ngơi, mọi người đều ăn mặc thực tùy ý.
Vân Mạt nhìn Hoắc Xuyên, liền không nhịn được thở dài.
Quần đầy lỗ! Chỗ đầu gối còn đặc biệt nhiều lỗ hơn! Một màu đỏ chót từ trên xuống dưới!
“Làm sao vậy?” Hoắc Xuyên xắn tay áo lên trên một chút, cả ngày mặc quân trang, hắn đã sắp bị nghẹn chết.
“Hoắc thiếu gia, chúng ta thương lượng một chút chứ?” Vân Mạt cười tủm tỉm.
“Nói đi”, tâm tình Hoắc Xuyên đang tốt, vừa đi đến bên cạnh xe, vừa đáp lại.
“Ngươi có suy xét đổi một bộ quần áo khác không?” Vân Mạt hỏi.
“Ngươi nói cái gì?” Hoắc Xuyên đào đào lỗ tai, cảm thấy chính mình có phải ảo giác hay không.
Vân Mạt sờ sờ cằm, “Ngươi biết ta không nhiều tiền lắm, hôm nay vạn nhất coi trọng cái gì, vẫn cần có dấu hiệu tốt, đúng không?”
“Dấu hiệu tốt cùng quần áo của ta có quan hệ gì?” Hoắc Xuyên nghiêng đầu.
“Ta bấm tay tính toán, ngươi mệnh dần mộc, trong ngũ hành mộc là màu xanh lục. Thủy sinh mộc, các màu đen, màu lam, màu lam nhạt là màu của thủy. Cho nên, ngươi xem ngươi có thể đổi màu khác hay không?”
“Còn có, chiếc quần này của ngươi, quá nhiều chỗ rách, hiện ra tướng suy bại, dễ dàng lậu tài hao tiền……”
“Còn có giày của ngươi……”
“Mẹ kiếp, ngươi đủ chưa! Cái gì mà chỗ rách, đây là thời thượng, thời thượng ngươi hiểu không?”
Hoắc Xuyên thiếu chút nữa bị nàng làm cho tức run rẩy, ghét nhất ai chê bai quần áo của hắn.
Cái đồ nhà quê này, hoàn toàn không hiểu thẩm mỹ.
“Ta không đổi! Ta có rất nhiều tiền!”
Vân Mạt: “Không được, hôm nay là ta muốn mua , ngươi sẽ ảnh hưởng đến ta!”
Hoắc Xuyên xoay chuyển tròng mắt, “Ta không có quần áo!”
“Đi Thịnh Mỹ Toa đi, ta chọn cho ngươi……” Vân Mạt nói.
“Ta không đi!” Hoắc Xuyên đã ngồi ở ghế sau, dầu muối không ăn!
Lưu Dược cùng Lâm Phàm Thành chơi game, coi như không nhìn thấy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên họ cãi nhau.
Mạc Mặc nhìn bộ dáng bọn họ, muốn nói lại thôi, cuối cùng dựng tai lên nghe.
“Dừng xe”, đến gần Thịnh Mỹ Toa, Vân Mạt vỗ tài xế một chút.
“Không dừng, đi tiếp đi”, Hoắc Xuyên không nghe.
“Nhìn cho rõ ràng đi, đây là đến đón ta!”
Vân Mạt kéo cửa xe huyền phù ra, nhảy xuống, liếc xéo hắn.
Hoắc Xuyên nghẹn một cục tức, không nhịn được nới lỏng cổ áo, ngón tay nắm lại vang răng rắc
Lưu Dược từ trong trò chơi giương mắt lên, “Hoắc thiếu, ngươi không làm gì được nàng đâu……”
Vân Mạt đã giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, hai ngón tay kẹp một lá bùa, híp mắt hướng hắn điểm điểm.
Hoắc Xuyên VS Vân Mạt: Ván thứ nhất…… Nhận thua.
“Các ngươi nhanh lên, chúng ta ở trên xe đợi”, Lưu Dược hô một tiếng, tiếp tục chơi game.
Trong gian hàng của nhãn hiệu lớn nhất Thịnh Mỹ Toa, âm thanh điềm mỹ của người máy vang lên, “Kính chào quý khách, hoan nghênh hai vị.”
Vân Mạt đi thẳng đến khu thời trang nam, tùy tay kéo xuống vài món quần áo, ném cho Hoắc Xuyên, “Thử xem”.
Hoắc Xuyên thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng ra tới, mẹ nó, đến ông nội hắn cũng không mặc thứ này.
“Ngươi tránh ra đi”, hắn ngựa quen đường cũ đi vào một khu vực khác.
“Ai, chỗ đó ta không mua nổi”, Vân Mạt kêu.
Theo giọng nói của nàng rơi xuống, mấy người phục vụ xoay đầu lại, nam sinh anh tuấn như vậy, hóa ra là người ăn cơm mềm?
Hoắc Xuyên hung tợn, “Ngươi câm miệng cho ta, ông đây tự mua!”
“Khụ”, Vân Mạt che miệng một chút, ghé sát vào nhỏ giọng nói, “Ta đã quên nói, ngươi hôm nay lậu tài, ngươi khả năng sẽ không có tiền mua.”
Hoắc Xuyên:……
Chờ hắn chọn xong quần áo đi tính tiền, lại phát hiện tài khoản đã bị đóng băng…… biểu tình Hoắc Xuyên quả thực không khác gì bị đánh.
“ Sao có thể?” Hắn ra ngoài gọi điện cho anh trai, kết quả một người cũng không gọi được.
“Đi thôi, không còn kịp rồi”, cuối cùng vẫn phải thay quần áo mà Vân Mạt xách ở trên tay.
Hoắc Xuyên VS Vân Mạt: Ván thứ hai…… Lại bại.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh đã trôi qua.
Hội đấu giá Mobis được mở ở một trang viên rất lớn, không biết là tinh cầu gì, nhưng có loại cảm giác thập phần hoài cổ.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đều là các loại cây cối không rõ tên, kiến trúc kim loại thấp thoáng trong đám cây cối cao lớn màu nâu, có một phong vị khác.
Vương Minh Đào chờ ở cửa, đưa bọn họ tới một gian ghế lô xa hoa, diện tích chừng hơn một trăm mét vuông, bắt mắt nhất chính là màn hình ánh sáng thật lớn trên tường.
Khách nhân bên ngoài tới tới lui lui, nhiều màu da, nơi này không ít người quen biết chào hỏi lẫn nhau. Người ở đây quả thực đều là thổ hào.
“Đây là gian ghế lô tiện nhất ở nơi này, nhìn thấy thanh trượt phía trước không? Hàng đấu giá trong chốc lát sẽ theo thanh trượt đưa lên, cho khách nhân quan sát trong khoảng ba giờ, sau đó sẽ bắt đầu bán đấu giá.”
“A, Minh Đào, ai có thể khiến ngươi tự mình vất vả đến đây một chuyến vậy?” Một nam nhân đi tới, bộ dáng lưu manh.
Trong mắt Vương Minh Đào hiện lên một tầng không vui, nhưng vẫn giới thiệu bọn họ với nhau, “Đây là hàng xóm của cậu em vợ của dượng nhà cô hai ta, tên Hướng Hoàng, Hướng trong đông nam tây bắc, Hoàng trong đèn xanh đèn đỏ”.
Vị Hướng tiên sinh kia lập tức không cao hứng, “Vương Minh Đào, ngươi có ý gì?”
“Không thú vị a”, Vương Minh Đào buông tay, ý bảo hắn đi ra ngoài nói.
“Xin lỗi, các ngươi xem trước đi, nếu có chuyện gì, thì cứ nói cho người phục vụ, các nàng sẽ xử lý, hoặc gửi tin nhắn cho ta cũng được ”, Vương Minh Đào nói xong, liền đẩy Hướng Hoàng đi ra ngoài.
Cách đó không xa truyền đến âm thanh hai người khắc khẩu, nhưng cửa đã đóng lại, nên không nghe được cụ thể đã nói cái gì, tựa hồ rất không thoải mái.