“Uy, huấn luyện viên nói có ba ngày, chúng ta nên chuẩn bị cái gì?” Lâm Phàm Thành đứng ở phía trước chờ bọn họ, nhân tiện hỏi một câu.
Vân Mạt đem đầu nghiêng về phía Lưu Dược, hắn vẫn còn đang ở phía sau xoa cánh tay, nhe răng trợn mắt.
“Làm gì?” Tâm tình Lưu Dược không tốt lắm, mặc cho ai ở sân huấn luyện đánh ra danh hào “phân chiến”, đều sẽ không quá vui sướng.
“Sổ tay học trưởng có nói cái này không?” Vân Mạt cười hỏi.
Lưu Dược:…… “Các ngươi không phải đều có thể xem giáo võng sao?”
“Nhưng như vậy còn phải mất công tìm, hỏi ngươi tiện hơn”.
Lưu Dược nhận mệnh bắt đầu lật xem giáo võng, nửa ngày sau lắc lắc đầu, “Không có.”
“Ta vừa mới hỏi học trưởng Triệu Diệu, hắn cũng không có lộ ra tin tức, chẳng qua ánh mắt của hắn khiến ta có hơi sợ”.
Mạc Mặc cũng rũ mắt suy tư, ánh mắt Triệu Diệu lộ ra ý vị thâm trường, mẹ kiếp, tựa như ánh mắt của Vân tổng mỗi lần muốn hố người, còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ta tổng cứ cảm giác sẽ xảy ra chuyện”, Lưu Dược cũng có chút không yên ổn.
Khi đang trò chuyện, trí não của Vân Mạt truyền đến chấn động.
“Ngày mai đấu giá, ta tới đón ngươi nhé?” Người gửi tin nhắn là Vương Minh Đào.
“Ai!” Lâm Phàm Thành thấy khóe miệng Vân Mạt hơi nhếch, có chút tò mò nhìn xem náo nhiệt.
“A? Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài một chuyến”, Vân Mạt ngẩng đầu.
“Đi chỗ nào?” Hoắc Xuyên hỏi.
“Hội đấu giá”, Vân Mạt nói, click mở thư mời Vương Minh Đào gửi đến.
Đôi mắt Hoắc Xuyên quét một chút, lập tức nói, “Ta cũng đi, dẫn ta theo.”
“Đúng vậy, còn có ta”, mấy người sau đó cũng đi theo mở miệng.
Hội đấu giá! Còn là Mobis! Là phương thức thường thấy của xã hội thượng lưu.
Cơ hội tốt như vậy, dù cho không mua nổi, cũng nên đi theo xem.
Vân Mạt đứng yên, quay đầu nhìn bọn họ, “Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Được xả hơi ba ngày khó cỡ nào? Không hẹn bạn gái đi ăn một bữa cơm? Đi theo nàng là cái kiểu gì?
“Vị thành niên”.
Lưu Dược nói, lập tức điều ra tuổi trên trí não, biểu hiện chính mình xác thật là một thiếu niên xanh miết.
Vân Mạt: “Sách, ngươi thiếu tình yêu thương sao?”
Lưu Dược: “Không, ta cảm thấy chuyến này không bình thường, ta chỉ muốn tận lực cứu vớt những người vô tội có khả năng bị ngươi hại.”
Vân Mạt:……Đây là tiết tấu không muốn đi.
Lâm Phàm Thành chân chó thấu lên: “Cầu mang theo! Ta thiếu tình yêu thương……”
Vân Mạt:……
Hoắc Xuyên không nói chuyện, thần thái cười như không cười. Hắn kỳ thật có thể tự mình kiếm được thư mời, nhưng lại chờ Vân Mạt nói chuyện, rất có tư thế nhìn xem ngươi cự tuyệt.
“Các ngươi không cần hẹn hò sao?” Vân Mạt hỏi.
Lưu Dược nghe vậy, lập tức đau ngực, hắn làm ra biểu tình cực kỳ bi thương: “Ngươi đừng xát muối nữa!”
Lâm Phàm Thành cũng rũ bả vai xuống, “Xem ở phân nhượng đều là chó độc thân, xin hãy đưa chúng ta đi.”
“Không phải ngày 27 tháng 10 các ngươi đã đi tặng rất nhiều hoa hồng sao?”
Vân Mạt nhớ lại liền cảm thấy khó chịu, cái đám cẩu độc thân này, toàn tặng nàng hoa bách hợp…Nghĩ nàng không biết sao? Bọn họ giăng lưới bắt cá, không chỉ tặng hoa cho một nữ sinh.
(*) Hoa bách hợp: tượng trưng cho tình bạn.
“Ah……”
Nói đến cái này, Lưu Dược cảm thấy ngực của mình bị chọc vô số mũi tên, thương tâm muốn chết. Hắn quyết định lát nữa phải ăn thêm hai chén cơm để áp đau thương.
“Vân tổng, chúng ta có thể không đề cập tới chuyện thương tâm được không?” Lâm Phàm Thành thành khẩn nói.
“Không phải chứ, mấy người các ngươi cũng đều là tướng mạo đường đường a”, Vân Mạt nổi lên hứng thú.
Mạc Mặc trộm kéo kéo ống tay áo nàng, ý bảo nàng ngậm miệng thì hơn.
Hoắc Xuyên vẫn là bộ dáng đại gia, rõ ràng đối với đề tài này không hề hứng thú.
Lâm Phàm Thành thở dài một hơi, duỗi ngón tay ra, “Năm nhất hệ quân sự không đến 7000 người, tính cả các hệ khác cũng không đến hai vạn người, số lượng nữ sinh không đến 300, người mà chúng ta quen biết, không vượt quá 30……”
“Sách”, nghe liền rất bi thống.
“Mấu chốt là, nữ sinh đều thích nam nhân thành thục, ổn trọng……”
“Cho nên?” Vân Mạt tựa hồ đã hiểu cái gì.
“Ai…… Chúng ta không tranh đoạt được với các học trưởng……”
“Ha ha”, Vân Mạt rốt cuộc không nghẹn nữa, vỗ đùi cuồng tiếu.
“Đừng cười, nói ngay, có dẫn theo chúng ta hay không?”, Lưu Dược đẩy bả vai nàng một chút.
“Ta phải hỏi một chút đã”, mấy tên này thật sự có chút thảm.
Tin nhắn gửi qua, Vương Minh Đào rất nhanh liền trả lời, nói báo số lượng người cho hắn là được.
“Thành công!” Lưu Dược cùng Lâm Phàm Thành đập tay, thần thái nháy mắt khôi phục bình thường.
Vân Mạt:……hormone của nhân loại ở tinh tế có thể thu phóng tự nhiên như vậy sao? Thất tình mà lại hồi phục nhanh như vậy?
Mấy người vừa đi vừa thảo luận, đề tài đã chuyển từ nội dung khảo hạch ba ngày sau biến thành hội đấu giá, mọi người nói nói cười cười, không khí vui vẻ.
Vân Mạt trở lại phòng ngủ, dưới lầu có một bóng hình quen thuộc đang chờ.
“Sân Tây Á?” Vân Mạt đi qua, trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng thì sửng sốt một chút.
“Đi uống một chút nhé?” Sân Tây Á đeo ba lô, trên vai khoác kiện áo khoác màu lam nhạt, nhìn Vân Mạt hỏi.
“Đi”, Vân Mạt đi theo phía sau nàng, hai người vào một quán cà phê do trường học mở.
Thời gian này không có bao nhiêu người, các nàng ngồi xuống một góc.
“Vân Mạt, ta có chút lo lắng”, ngữ khí Sân Tây Á nhẹ nhàng, nhưng lo âu trên mặt vẫn không thể che giấu được.
Sân Tây Á một bên nói, một bên cầm lấy cái ly trong tầm tay.
“Mang thai cũng đừng nên uống đồ có tính lạnh này……”
“Xoạch”, Vân Mạt vừa nói những lời này, cái ly trong tay Sân Tây Á thiếu chút nữa rơi vỡ.
Biểu tình của nàng tựa khóc, tựa cười, lo lắng che giấu dưới sự vui sướng, “Ngươi nói ta làm sao?”
Vân Mạt cười cười, đưa cho nàng một chiếc khăn giấy, ý bảo nàng trước lau đã.
“Ngươi có thể đi kiểm tra một chút, đã hơn một tháng, không sai biệt lắm có thể kiểm tra ra được. Không cần quá lo lắng, đi làm nhiệm vụ chính là như vậy, liên hệ không được là chuyện rất bình thường.”
“Nhưng, nhưng trước đó ngươi nói hắn có huyết quang tai ương……”
Sân Tây Á trấn định lại, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên bụng, trong lòng đều là cảm xúc phức tạp. Nàng thật sự có đứa nhỏ sao? Đứa nhỏ của bọn họ, cho nên hắn nhất định phải bình an trở về.
“Ngươi là quan sát tinh, đời đời kiếp kiếp không bị thương ắt sẽ phá giả.” Vân Mạt uống miếng nước, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Có…… Có ý gì?”
“Ở trong lý luận của bộ môn bát tự mệnh, người sinh ra vào ngày Thiên can đại biểu cho ngày chủ của bản nhân, rồi sau đó quay chung quanh ngày này, dựa theo quy luật sinh khắc của ngũ hành, phân biệt định ra mười thần cùng lục thân. Kẻ khắc ta là quan, kẻ sinh ta là ấn, ta người sống thực thương, người so kiếp cùng ta, ta khắc thê tài của người.”
“Quan sát sao, nếu ngày can chi không phạm cung phu, hoặc sao sát tinh không gặp tiết giả, thì người chồng sẽ trường thọ”, Vân Mạt nói, “Cho nên ngươi yên tâm, Trương Giáo quan sẽ trở về.”
“Ừm……” Sân Tây Á thở ra một hơi, nàng hiện tại đối với Vân Mạt thập phần tín nhiệm, “Vậy là tốt rồi.”
“Đừng lo lắng, hãy điều dưỡng thân thể cho tốt”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, sau đó từng người tan đi.
Vân Mạt đưa lưng về phía Sân Tây Á đi về phía trước, tiền xu trong tay phát ra tiếng va chạm thanh thúy, ánh mắt Vân Mạt ngưng trọng, bùa hộ mệnh đã bị phá.
Sau khi rời xa Sân Tây Á một khoảng, nàng gọi cho Liên Nghệ.
“Chuyện gì?” nam nhân đối diện vẫn dứt khoát như vậy.
“Trương Giáo quan gặp nguy hiểm”, Vân Mạt nói.
“Không có việc gì, ta đã phái người đi”, Liên Nghệ không hỏi Vân Mạt làm sao mà biết được, hắn trực tiếp nói kết quả cho nàng.