Trong sân huấn luyện, Lưu Dược xắn tay áo lên, đắc ý nhìn Vân Mạt cùng Lâm Phàm Thành, “Nhìn cho kỹ! Ta gần đây đã đọc qua một quyển điển tịch, phát hiện một bộ chiến thuật có hiệu quả thực tế tuyệt đối!”
“Đó là dùng sức 'nổ'!” Lâm Phàm Thành vừa làm động tác hít đất vừa cười hắn.
Tuy nhiên, trong lòng các người anh em vẫn hiểu rõ, Lưu Dược tuy béo, nhưng thuật đấu vật của hắn tuyệt đối không kém.
Người đi lên chính là Bạch Qua Bình, nhìn có vẻ yếu hơn một chút.
Lưu Dược am hiểu quyền thuật, Bạch Qua Bình lại có tốc độ rất nhanh.
Lưu Dược công kích, Bạch Qua Bình phòng thủ.
Lưu Dược dùng chính là bộ quyền bình thường hàng ngày, khuỷu tay đánh ra, đôi tay hình thành trạng thái phong bế, nhanh chóng liên tục ra quyền ý đồ đập trúng vào lồng ngực đối thủ.
Bạch Qua Bình lướt qua bên cạnh, tránh quyền phong của hắn đồng thời ý đồ đánh vào khuỷu tay đối phương.
Từ góc nhìn của Vân Mạt, Bạch Qua Bình tuy rằng yếu hơn một ít, nhưng rõ ràng cũng biết công phu, phản ứng nhạy bén, dù là tốc độ hay lực độ, gần như đều gãi đúng chỗ ngứa.
Cho nên hai người so đấu, thường thường là ý thức chiến.
Lưu Dược thì trái lại, nếu nói trước đây quyền thuật của hắn có thể dùng những từ như mạnh mẽ hữu lực, nhanh như sét tới hình dung, thì hôm nay liền có chút phiêu dật.
Lướt, trêu chọc, bổ…… Cùng với một loạt các động tác giả ùn ùn không dứt, ra quyền xảo quyệt, diễn giải hoàn mỹ hai chữ “Đáng khinh”.
Hoắc Xuyên nghiêng đầu nhìn Vân Mạt, “Đây là chiến thuật hoa lệ mà hắn nói?”
Vân Mạt có chút xấu hổ, nàng cũng không hiểu, rõ ràng có nắm đấm mạnh lại không dùng, mà đi chơi âm, muốn lật thuyền thì kiểu gì cũng bị đánh cho sưng mặt.
Bọn họ nơi nào hiểu được tiểu tâm tư của Lưu Dược.
Thời gian còn dài, hắn không nghĩ luyện kiến thức cơ bản, nếu có thể tiết kiệm sức lực cùng với kéo dài thời gian, đương nhiên là tốt nhất, cho nên đây là chiến thuật thực hợp lý.
Tuy nhiên!
Lưu Dược nghĩ rất hay, nhưng ngay khi hắn kéo dài tới mười phút, đã xảy ra một việc làm hắn vô cùng xấu hổ!
Mẹ kiếp, hắn ăn quá nhiều!
Không hoạt động không sao, vừa hoạt động một cái bỗng nhiên liền muốn quét sạch ngũ tạng. Hắn ôm bụng nỗ lực khép hai chân lại.
Động tác này vừa nhìn là biết có việc.
Lâm Phàm Thành thiếu chút nữa chống đỡ không nổi, một tay vỗ mặt đất ‘bạch bạch’.
“Ha ha ha! Con bà nó! Lưu béo xong rồi, tác chiến này quả thực quá hoa lệ!” Người bên cạnh cũng ồn ào nói.
Mặt Lưu Dược sắp không nhịn được.
Không được, không thể kéo dài, nếu tiếp tục kéo dài sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Hắn vừa định nhấc tay hướng huấn luyện viên nhận thua thì Bạch Qua Bình ở phía đối diện cũng ợ một cái thật mạnh, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Lưu Dược liếc mắt nhìn qua, khóe miệng đều mau run rẩy. Hắn cố nén cỗ phân đang dâng lên đòi chui ra kia, dịch tới trước mặt Bạch Qua Bình, nhấc chân……
“Ta nhận thua, ta nhận thua!”
Bạch Qua Bình sao có thể để hắn đá được? Hiện tại, điều mà hai người đua chính là công phu nín nhịn, nhìn dáng vẻ hình như là Lưu béo càng tốt hơn.
“Ha ha ha”, phía dưới cười ầm ầm.
Lưu Dược đã xin lui, hai người vội vàng phóng đi WC.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới hiểu được, bữa cơm trưa kia rốt cuộc đã rắp tâm bất lương ra sao.
“Nhóm tiếp theo!”
Lưu Dược không trở về, huấn luyện viên chỉ có thể an bài nhóm tiếp theo.
Vân Mạt nháy mắt nhảy lên, phốc một cái liền vọt tới giữa sân.
“Ta tới, ta tới!”
Đám nam sinh vừa thấy thân ảnh của nàng, liền tranh đoạt tiến lên, đây chính là phiếu điểm di động.
Đái Thu Lâm đứng ở đối diện Vân Mạt, cười đến thấy răng không thấy mắt, “Thực xin lỗi Vân tổng chỉ huy, ở ngoài tập luyện quá mệt mỏi, ta phải đi lên nghỉ ngơi một chút.”
Vân Mạt đánh giá hắn, đột nhiên sắc mặt đại biến, bộc lộ sự hoảng sợ.
“Ngươi…… Làm sao vậy?” Đái Thu Lâm cảm thấy thân thể có hơi chút lạnh, nhìn theo tầm mắt Vân Mạt, nàng rốt cuộc đang xem cái gì.
Vân Mạt lắc lắc đầu, thở dài thật sâu, “Ai……”
“Ngươi…… Ngươi có chuyện nói thẳng, rốt cuộc làm sao vậy?”
Vân Mạt hướng hắn ngoéo ngón trỏ, Đái Thu Lâm bước đến gần, một câu nói mang theo mê hoặc vang lên ở bên tai hắn, “Ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, không ổn……”
Đái Thu Lâm tin. Trong trường học, hắn chính là fans lớn của @ gọi ta là ba ba, bị Vân Mạt nói vậy thì thiếu chút nữa quỳ xuống chân nàng.
“Thật…… Thật sự?” Hắn cũng chưa cố gắng hỏi Vân Mạt là làm sao mà biết được.
Vân Mạt xoay người đến một vị trí góc chết, ý bảo Đái Thu Lâm theo kịp, “Thân thể ngươi có tai ương, đưa tay đây để ta xem cho ngươi?”
Đái Thu Lâm nhớ tới nàng là học sinh đắc ý nhất của giáo sư Chu, thi môn cổ trung y đạt hẳn một trăm điểm.
Ánh mắt Vân Mạt quá nghiêm túc, hắn không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi theo, đưa lưng về phía mọi người vươn cổ tay.
Vân Mạt giống mô giống dạng bắt mạch, “Tinh thần của ngươi phù phiếm, vấn đề không lớn, nhưng nếu tiếp tục kéo dài sẽ không tốt, ta ấn cho ngươi hai cái, chút nữa ngươi có thể đi tìm bác sĩ quân y.”
“A?” Đái Thu Lâm vẻ mặt hoang mang, hắn có thể hiện tại liền đi tìm bác sĩ quân y được không?
Còn không đợi hắn nói ra lời phản đối, ngón cái Vân Mạt đã ấn lên huyệt Hợp Cốc và huyệt Thần Môn trên cổ tay hắn…….
Đái Thu Lâm muốn rút tay ra, lại không rút nổi, bị nàng lôi kéo, đè ép hết ba phút.
“Uy, bọn họ đang làm gì vậy?” đôi mắt Hoắc Xuyên trừng lớn, trước công chúng lôi lôi kéo kéo, đây là làm gì?
“Không biết”, cùng hoang mang giống hắn còn có những người khác.
“Đô……” Huấn luyện viên đã thổi còi.
"Hai người kia, tán gẫu thì đổi địa phương khác, bắt đầu thi đấu đi!”
Đái Thu Lâm đứng tại chỗ, nhìn Vân Mạt, có chút ngượng ngùng, “Ta nhường ngươi mấy chiêu nhé?”
“Không cần”, Vân Mạt lao đến, đá chân.
Đái Thu Lâm tức thì ngồi xổm xuống, sau đó một tiếng “Bủm” vang lên, mặt hắn liền đen theo, “Mẹ kiếp!”
“Huấn luyện viên, ta nhận thua!” Đái Thu Lâm rống đến thanh âm đều mau biến đổi.
Cằm Lâm Phàm Thành thiếu chút nữa đập xuống mặt đất, chỉ thấy nam sinh vóc dáng cao lớn kia, hoang mang rối loạn cũng phóng đi WC.
“Phân chiến” của Lưu Dược tái hiện…… Này bà mẹ nó là cố ý đi?
Vài nam sinh bị hố phát hiện, huyệt Hợp Cốc + Thần Môn là thông dạ dày đúng không? Vân tổng chỉ huy quá âm hiểm.
Giữa trưa ăn quá nhiều, hơn nữa bị Vân Mạt hãm hại lừa gạt, cùng với bản thân thực lực của nàng cũng không yếu, một buổi chiều, liền không có người ở trên đối chiến thắng được nàng.
Đánh tới khi trời tối, những đồng học vẫn luôn thua cùng với những người vẫn luôn không đợi được tới phiên, tay chống sàn nhà không biết đã thực hiện bao nhiêu cái hít đất, cánh tay thiếu chút nữa không duỗi ra nổi.
Huấn luyện viên mặt đen rốt cuộc cũng giải phóng bọn họ, “Giai đoạn kiểm tra thể lực chính thức kết thúc.”
“Bốp bốp……”, Một trận âm thanh vỗ tay nhiệt liệt.
Huấn luyện viên kéo kéo khóe miệng, “An tĩnh!”
“Các ngươi có ba ngày nghỉ ngơi dưỡng sức. Trường quân đội không phải nhà kính, Rechester chúng ta càng không phải.”
“Đào thải, mỗi năm đều sẽ phát sinh, mỗi học kỳ đều sẽ có.”
“Ta hy vọng các ngươi thuận lợi hoàn thành việc học, nhưng ta cũng không hy vọng nhìn một đám người trẻ tuổi tiêu vong khi ở trên chiến trường. Cho nên, người lưu lại, là các chiến sĩ trong tương lai có thể sống sót trong hoàn cảnh ác liệt.”
“Huấn luyện của chúng ta không phải trăm phần trăm an toàn, lúc nào cũng cần phải chuẩn bị tâm lý tử vong. Nếu không thể thích ứng, ta khuyên các ngươi, nên sớm đổi chuyên ngành.”
Mọi người sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên từ khi nhập học tới nay nghe đến hiện thực này.
Đơn giản, mộc mạc, chút tân trang cũng không có.
Huấn luyện viên nhất định là một nam độc thân. Bọn họ nếu bị dọa đi trở về thì làm sao bây giờ?
Nhưng, ngây người cũng chỉ phát sinh trong nháy mắt, bọn họ chọn chuyên ngành này cũng không phải bị bắt buộc.
Vinh dự, tiền đồ, sinh hoạt…… Sớm đã hiểu rõ.
Tiến vào các đại quân đoàn, ở đế quốc ngân hà cắm rễ, làm ra một phen sự nghiệp, tiến quân chinh chiến…
Đây là mộng tưởng.