Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 279 - Chương 279. Đơn Binh Đối Chiến

Chương 279. Đơn binh đối chiến Chương 279. Đơn binh đối chiến

Phía trước đã có người bắt đầu chạy.

Vân Mạt đi đến đường băng, cong chân, áp eo làm động tác chuẩn bị.

Trời còn chưa sáng, phương đông có chút xám xịt, gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn trên đường toả ra ánh sáng màu cam.

Bên cạnh có hai hắc ảnh đến gần.

Vân Mạt ngẩng đầu chào hỏi, “Sớm……”

Bên trái đường băng là Lưu Dược, bên phải là Hoắc Xuyên, vóc dáng Vân Mạt không tính lùn, nhưng vẫn bị hai nam sinh thân cao mã đại này làm cho cảm thấy thực gầy yếu.

“Hoắc thiếu, đổi chỗ đi”.

Vân Mạt đứng thẳng, vuốt cằm suy xét một chút, liền đi đến đường băng phía Hoắc Xuyên.

“Có ý gì? Có ý kiến với ta sao?” Lưu Dược nhìn động tác đột ngột của Vân Mạt, có chút khiếp sợ.

Vân Mạt hôm nay động kinh sao? Nàng chẳng những không đưa ra bất luận nghi ngờ gì đối với số vòng chạy, mà hiện tại còn đối với hắn biểu hiện ra ý định lảng tránh rõ ràng như vậy?

“Ý kiến gì đâu, chỉ là chạy ở giữa có hơi chút áp lực”, Vân Mạt cười gượng một tiếng.

“Vậy ngươi có thể đổi cùng ta, tới, Hoắc Xuyên chúng ta đổi đi”, Lưu Dược không tin.

Vân Mạt:……“Này, không cần phiền toái vậy đi?”

Lưu Dược vẻ mặt lên án, “Ngươi có phải là ghét bỏ ta hay không?”

Vân Mạt: “Tin tưởng ta, ai cũng có thể ghét bỏ ngươi, nhưng ta thì không.”

Lưu Dược:……Lời này sao nghe kỳ quái như vậy? Cái gì gọi là ai cũng có thể ghét bỏ hắn?

“Vậy ngươi có ý gì?” Thử hai lần, Lưu Dược đã nhìn ra, cái chó má gì mà chạy ở giữa áp lực?

Nàng chạy lót đế bao nhiêu lần đều có thể mặt không đổi sắc, lúc này sợ là cố ý không đứng cạnh hắn đi.

“Ta cũng không muốn soạn ra một lời nói dối thiện ý, sẽ rất mệt”, Vân Mạt ngẩng đầu nhìn về phương hướng huấn luyện viên, hơi đồng tình nói với Lưu Dược.

Lưu Dược run lập cập, cảm thấy chân có chút mềm, xem ra chuyện này không nhỏ.

“Không được, ngươi càng nói như vậy, ta càng thấy lo lắng. Cầu ngươi không cần dấu giếm, đem những gì ngươi biết đều dũng cảm nói ra hết đi, nói cho ta được không?”

“Có phải ngươi lại trộm cho ta dùng Thất Sát phù không?” Lưu Dược hỏi.

“Tự giải quyết cho tốt!” Vân Mạt nói xong, không đợi hắn phản ứng lại, liền chạy trước.

Ở một nơi xa, hai huấn luyện viên châu đầu ghé tai, “người anh em, Trương Qua đây là lại làm cái gì vậy? Vì sao một hai phải tách hai người này ra?”

“Mới bảo tách hai ngươi này ra liền đã thắc mắc? May mắn là hắn không bảo tách cả vị thiếu gia kia ra, đến lúc đó không biết còn sáng tác bao nhiêu chuyện xưa nữa!”

“Các ngươi chưa từng nghe qua chuyện xưa phiên bản đại chiến tuyệt vọng sao?” Một huấn luyện viên khác vừa xem Tinh Võng vừa nói.

“Phiên bản tuyệt vọng gì?” Sự thật chứng minh, khi các giáo quan bát quái lên, tuyệt đối cũng không kém thuỷ quân.

“Khụ”, huấn luyện viên kia thanh thanh giọng nói, ngón tay chỉ về phía trước, “Một người họ Vân, một người họ Lưu, thời điểm cùng nhau xuất hiện …… Ta sợ sân huấn luyện này không ấn được bọn họ.”

“Là như thế này sao?”

Vân Mạt nhận được số vòng, bên cạnh chính là một hàng chữ nhỏ, “Rời xa Lưu Dược! Hư!”

Khóe mắt nàng liếc tới quang não của vài người, giống như chỉ có số vòng không có chữ.

Trong hồ lô của huấn luyện viên rốt cuộc chứa cái gì? Đối với nàng hay là đối với Lưu Dược, hay thậm chí là đối với cả hai người bọn họ?

Nhưng tính giờ đã bắt đầu, nàng không có quá nhiều thời gian để tự hỏi, khuất phục trước sự áp bức của điểm số, nàng chỉ có thể tuân theo trước.

Lưu Dược nhìn thân ảnh nàng đi xa, trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, không nhịn được nắm chặt mảnh ngọc trước ngực, “Hoắc thiếu gia, ngươi nói xem, nàng đến tột cùng là làm sao vậy?”

Hoắc Xuyên lắc đầu, “Ngươi chạy mau đi, để ý thời gian!”

“Sợ cái gì, sân thể dục lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì được? Nói không chừng là nàng lừa ngươi, cố ý nhiễu loạn tinh thần của ngươi.”

“Ta đi!” Lưu Dược vỗ trán, cảm thấy rất có khả năng.

“Có đạo lý, nơi này, người có thể cùng nàng tranh cao thấp cũng chỉ có ta, thật là âm hiểm.”

Hoắc Xuyên:……Ngươi cũng thật là có mặt mũi, hàng tồn mà cũng có thể nói đúng lý hợp tình như vậy.

Những vòng chạy dài và buồn tẻ……

Phần lớn số liệu của mọi người là năm lần năm km, cũng chính là hai lăm vòng.

Ví như Lưu Dược là tám lần năm km, cũng chính là 40 vòng.

Lâm Phàm Thành là bảy lần năm km, cũng chính là 35 vòng.

Con số năm km này rất có chú ý, là một đoạn đường tiêu hao quá mức cơ năng của thân thể người, nhưng vẫn có thể bảo trì được trong phạm vi an toàn.

Rất nhiều người chạy đến những vòng năm km phía sau, thân thể đã tiêu hao quá mức lợi hại, gần như toàn dựa vào lực ý chí để chống đỡ. Cho nên đây cũng là một con đường để trường quân đội rèn luyện tinh thần lực cho học sinh, chẳng qua hiệu quả không quá rõ ràng.

Hoàn thành mỗi vòng năm km là khoảng mười phút.

Nếu lúc bắt đầu, bọn họ còn có thể mắng chửi huấn luyện viên, thì tới mặt sau, cũng chỉ dư lại trầm mặc, cùng với những tiếng hít thở thô nặng.

Tốc độ Vân Mạt không thể tốt hơn, chờ nàng chạy xong 50 vòng, đã là sắp giữa trưa.

Trên sân thể dục tứ tung ngang dọc nằm đầy người, Lưu Dược ngủ đến trời đất tối sầm, huấn luyện viên cũng không đi quản bọn họ.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều đã hoàn thành, huấn luyện viên mới đưa họ tới nhà ăn.

Nhà ăn của đại học Rechester không tồi, nhưng đồ ăn hôm nay lại phong phú đến mức khiến cho người ta thấy thấp thỏm.

“Đệch, đây không phải là bữa cơm trước khi ‘chém đầu’ chứ?” Lâm Phàm Thành nhảy lại đây, đôi mắt đều mau thẳng, nhưng lại không dám động đũa.

Những người khác cũng có biểu tình giống hắn, rõ ràng tiêu chuẩn đồ ăn siêu cao, vừa thấy liền có vấn đề a.

Có phải là nội dung khảo hạch hay không? Có phải mấy huấn luyện viên lại muốn phóng đại chiêu hay không? Bên trong có độc không?

Vô số tâm tư ám hắc bừng lên.

“Thời gian ăn cơm chỉ có mười phút”, huấn luyện viên không giải thích, chỉ mặt vô biểu tình nói một câu.

“Mười phút? Còn chơi như vậy?” Học sinh nháy mắt há hốc mồm.

Vì sao không nói sớm? Lúc này đều đã qua hai phút, còn thừa tám phút, tám phút là chuẩn bị không cho bọn họ cơ hội nhai kỹ nuốt chậm sao?!

“Không ăn sao?” Huấn luyện viên đứng ở bên cạnh bàn, gõ gõ chiếc đũa, lại làm ra động tác xem thời gian.

Trong lúc nhất thời đôi đũa, cái thìa tung bay, có thể không ăn sao? Thà làm ma no cũng không thể bị đói lên đường!

Hơn nữa, còn có nhiều người anh em ‘an táng’ theo như vậy! Không còn ai tiếp tục rối rắm về chất lượng đồ ăn hôm nay nữa.

Vân Mạt đã sớm bắt đầu ăn từ lâu.

Nàng gắp đồ ăn với tần suất cực cao, nhưng động tác vẫn hiện lên sự thong dong, không hề có cảm giác chật vật.

Hoắc Xuyên ở đối diện nàng, cũng cắm cúi ăn không hề lên tiếng, thật là ăn quá ngon, đa số mọi người đều ăn đến no căng.

Nửa giờ sau, lại về tới sân huấn luyện đã làm bọn họ đổ mồ hôi, rơi lệ vô số lần kia.

Đầu tiên là kiểm tra cấp bậc, cũng dựa theo cấp bậc mà nhận phiến trọng lực, sau đó chính là đơn binh đối chiến.

Mấy huấn luyện viên bệnh hoạn quả thực sắp đột phá Nguyên Anh, có lẽ còn có khả năng một bước Hóa Thần.

(*) Nguyên Anh, Hóa Thần: các cấp bậc tu luyện trong truyện tiên hiệp.

Học sinh đối chiến bị thua trận, cùng với đồng học còn chưa có đến phiên, toàn bộ ở chung quanh tập hít đất cùng hít xà, thẳng đến khi đến phiên bọn họ……

Dùng một danh xưng mỹ miều là để cho bọn họ tìm được áp lực.

Ngươi định lười biếng? Nhìn xuống đồng hồ đếm ngược dưới mặt đất chưa? Thình lình một dòng điện chạy qua sẽ làm ngươi theo phản xạ có điều kiện khởi động lại.

Vân Mạt phát hiện, có lẽ chỉ khi đứng ở trên chiến trường, nàng mới có thời gian nghỉ ngơi.

Lưu Dược phản ứng rất nhanh, hắn và Vân Mạt đồng thời tiến lên phía trước, khi đến bên cạnh, dựa vào ưu thế trọng tải, chèn Vân Mạt đi ra ngoài.

Vân Mạt:……

Lưu Dược:……Ai bảo ngươi dám hù dọa ba ngươi này.

Bình Luận (0)
Comment