Ghế lô lớn nhất hội đấu giá.
Hướng Hoàng cúi đầu nhìn đồ vật đấu giá.
Vương gia và Hướng gia đều tham gia tổ chức hội đấu giá lần này. Người đại diện của gia tộc Kossa tự mình đến đây, là con trai độc nhất của Hướng gia, hơn nữa trước đó đã từng tiếp xúc qua, nên hắn đã được phái tới đi cùng Akbar.
Đừng thấy bộ dáng Hướng Hoàng lưu manh mà coi thường, khí chất của hào môn đại tộc thấm vào người, nội tâm cũng không thiếu.
Akbar người này rất thần bí, Hướng Hoàng chỉ biết hắn cực chú ý sinh hoạt, nếu không phải cực phẩm thì liền không cần, nếu không phải vật phẩm sang quý thì không mua.
Dù hắn coi trọng một kiện đồ vật giá trị chỉ có mười đồng, thì cũng muốn nghĩ cách nâng lên đến một ngàn tinh tệ mới bằng lòng mua.
“Akbar, cái hắc hộp này thực đặc biệt sao?” Bên trong ghế lô quá an tĩnh, Hướng Hoàng căng da đầu đánh vỡ đoạn tẻ ngắt này.
Akbar uống thuốc, trong miệng đắng chát, đáy mắt có chút màu xanh lá, màu tóc nâu quăn buông xuống trán, râu quai nón đã được cạo sạch sẽ.
Hắn phiền chán đáp lại, “Quá rẻ, nhìn thật chướng mắt.”
Hướng Hoàng:…….
Những người khác trong khu ghế lô……
“Vân Mạt, chiếu theo tư thế này, đối diện có vẻ nhất định phải mua được”, Lâm Phàm Thành có chút sốt ruột.
Lưu Dược cũng nói: “Theo ta quan sát, người kêu giá chính là ghế lô số 8. Hắn từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tổng cộng đã mua mười mấy kiện. Chỉ cần là hắn tham dự, cuối cùng đều không có thất bại, người này quá có tiền, chúng ta không đọ nổi.”
Vân Mạt ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Lưu Dược, “Ngươi giúp một chút đi?”
“Giúp cái gì?” Lưu Dược sững sờ.
“Ta vừa mới nhìn thấy Hướng Hoàng, chính là người anh em của Vương Minh Đào ấy. Hắn không phải đang ở ghế lô số 8 sao? Ngươi đi tìm hắn tâm sự đi. Đúng rồi, trang sức đang đeo trên cổ, trước đưa ta giữ hộ cho.” Vân Mạt duỗi tay.
Lưu Dược:…… Cảm giác ngực bị chọc máu chảy đầm đìa.
Quang minh chính đại lợi dụng khuyết tật của người khác như vậy, thật sự tốt sao?
Đây là đem hắn coi như vật xui xẻo để sử dụng! Hay là đồ có thể liên lụy người khác!
“Nhanh lên, tốc độ kêu giá rất nhanh……” Vân Mạt thúc giục hắn.
“Không phải chứ, ta không quen biết tên Hướng Hoàng kia”, Lưu Dược gãi đầu cười khổ.
“Tâm sự một chút là sẽ nhận thức thôi. Mới nửa năm, cả trường quân sự đã không có người mà ngươi không quen biết, ta tin tưởng năng lực kết giao của ngươi”.
Vân Mạt đầu cũng chưa nâng, cẩn thận quan sát hộp đen cơ giáp, tiếp tục thúc giục hắn, “Mau đi đi, mau đi đi, lại kêu giá rồi.”
Lâm Phàm Thành cũng đi theo ồn ào: “Mau đi đi, mau đi đi, ta sắp báo giá rồi.”
“Ta bồi ngươi đi”.
Mạc Mặc xung phong nhận việc, đứng lên, hắn kỳ thật muốn đi tham quan bộ dáng của thổ hào.
Mở cửa, trên trán Hướng Hoàng treo một cái dấu chấm hỏi cực lớn, “Các ngươi là…?”
“Chúng ta vừa mới gặp qua, chúng ta là bạn của Vương Minh Đào, có thể đi vào nói không?”.
Lưu Dược híp mắt cười, tướng mạo hơi hiện lên sự thành thục, lớn lên lại béo, khí chất ôn hòa không có tính công kích, thực dễ dàng làm người ta dỡ xuống phòng bị.
Duỗi tay không đánh người có gương mặt tươi cười, Hướng Hoàng hướng trong phòng nhìn nhìn.
Thấy Akbar không có phản đối, hắn mang theo người đi tới một góc, cách một đoạn bình phong ngăn giữa phòng khách, sẽ không làm người ta có cảm giác không gian riêng tư bị xâm lấn.
“Có việc gì?” Hướng Hoàng không hiểu, bạn của Vương Minh Đào tới tìm hắn? Muốn làm gì?
Lưu Dược nhìn Mạc Mặc, Mạc Mặc nhìn Lưu Dược……
Ba người hoàn toàn không có đề tài chung, ràng buộc duy nhất là Vương Minh Đào, nhưng cũng chỉ là bạn của Vân Mạt không phải của bọn họ. Dù cho Lưu Dược am hiểu biến từ không thành có, nhưng lúc này cũng có chút khó nói.
Sửng sốt trong chốc lát không nói chuyện, bọn họ chuẩn bị kéo dài thử xem.
Hướng Hoàng rung chân, chờ bọn họ mở miệng.
“A, hội đấu giá này thật không tồi. Nghe nói ngài cũng là nhà tài trợ đúng không”, Lưu Dược nói lời dạo đầu.
“Có việc cứ nói thẳng đi”, Hướng Hoàng nhìn thoáng qua về phía phòng khách, người muốn gặp hắn rất nhiều, đa số những kẻ ấp úng đều là tìm cách leo lên.
Lưu Dược vừa muốn há mồm.
“90 vạn!” Âm thanh mang theo kích động của người bán đấu giá truyền tới.
“Uy, công lực của ngươi đã bị giảm”, Mạc Mặc nhìn Lưu Dược, nói một câu không liên quan.
Lưu Dược:……
Hướng Hoàng:……
“Một trăm vạn!”
“Vân tổng tính sai rồi……”
Hướng Hoàng đã không còn nhẫn nại, đang chuẩn bị nói chính mình còn có việc, về sau lại nói chuyện.
“Khụ”.
Lưu Dược EQ rất cao, vừa thấy động tác này của hắn liền hiểu hắn đang muốn tiễn khách.
Vì thế, hắn giơ tay lên miệng, ho khan một tiếng, dẫn đầu đánh gãy lời Hướng Hoàng định nói, “Ta biết tính, ngươi muốn hỏi không?”
Hướng Hoàng:…… Cái lung tung rối loạn gì vậy?
Mạc Mặc:…… Ngươi bị thứ gì nhập vậy?
Không đợi Hướng Hoàng nói chuyện, Lưu Dược từ trong túi nặn ra ba đồng tiền xu, “Ngươi có tin huyền học không?”
Hướng Hoàng:……
Thông tin của Hướng Hoàng có trên bách khoa ngàn độ.
Trên đường đi đến đây Lưu Dược đã xem qua.
Lưu Dược nhớ lại lời Vân Mạt hay nói, “Ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, e rằng sắp tới sẽ có tai họa.”
Về phần có tai họa gì ư? Emmm, cứ kéo được năm phút, chờ bọn họ bán đấu giá xong thì để Vân Mạt tới xử lý đi.
“Vùng nguyệt trên trán ngươi…… Ách, góc nhật nguyệt màu đỏ và có mụn……đã cãi nhau với người trong nhà đi?” Lưu Dược nghĩ đến lúc ấy, Vân Mạt phán định trên đầu hắn có mụn, hình như là đã nói như vậy.
Người trẻ tuổi không có khả năng không mâu thuẫn với người trong nhà, nói như vậy cũng không có sơ hở.
……
Ngữ điệu Lưu Dược thong thả, người Liên Bang không nghe hiểu cổ ngôn, vậy cứ mông lung lừa gạt cộng thêm xem mặt đoán ý, hẳn là cũng có thể nói một chút.
Hướng Hoàng đã sớm nhìn ra là hắn đang nói bừa. Chỉ thắc mắc là tại sao Vương Minh Đào lại có thể đem người như vậy ngồi vào ghê lô VIP. Hắn quyết định lại nhìn thêm một chút, nói không chừng về sau còn có cơ hội cười nhạo tên kia.
Bọn họ bên này nói đến náo nhiệt, Akbar bắt đầu cảm giác không được thoải mái, thể chất của hắn khiến hắn đối với hoàn cảnh thập phần mẫn cảm.
Bán đấu giá vẫn đang diễn ra, Akbar tâm phiền ý loạn, có loại cảm giác làm cái gì đều không thích hợp.
Hắn mở cúc cổ áo, dựa vào sô pha, thuận tiện ném thiết bị báo giá cho bảo tiêu, “Tiếp tục báo đi, mỗi lần tăng mười vạn.”
“Bang” một tiếng, thiết bị báo giá rớt xuống mặt bàn.
Căn phòng này, vì thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khách nhân, có thiết trí tự động chuyển thành bàn đánh bài.
Thiết bị báo giá trùng hợp chạm trúng nút bấm, khiến mặt bàn mở ra, thiết bị báo giá rơi xuống, bị coi như một con bài xáo trộn lên.
Lưu Dược và Mạc Mặc thành công rút lui.
Không có vị cường giả này gây rối, Vân Mạt dùng 120 vạn tinh tệ, thành công mua được hộp đen.
Nàng cảm thấy mỹ mãn, đồng thời cũng có chút đói bụng.
Đi xuống cầu thang tròn mang phong cách cổ điển, bên này của phòng đấu giá là một gian mỹ thực đặc sắc. Ngay cả Vân Mạt có kiến thức rộng rãi, cũng bị khung cảnh xa hoa trước mặt chấn trụ.
Mặt đất là loại thảm lông tự động giặt sạch, theo từng bước chân đi qua, có cuộn sóng rất nhỏ đong đưa, một xíu bụi bặm dính đến trong nháy mắt đã bị rửa sạch sẽ. Trên đỉnh đầu là đèn chùm, không thể nói rõ chất liệu, nhưng ánh ra năm màu rực rỡ.
Có vẻ như, ngay cả thùng rác ở góc tường cũng được trạm khắc tinh xảo bằng đá thanh kim loại tốt nhất, tạo thành cảnh sắc độc đáo.
Một chiếc bàn lớn được đặt ở chính giữa đại sảnh, khách nhân mặc đồ sang trọng bưng chén rượu ăn uống linh đình.
Nơi này có rất nhiều người đều ôm mục đích.
Nghiêm túc ăn cơm như bọn họ thì thập phần hiếm thấy.
Mấy người chiếm cứ một góc của phòng khách, vừa ăn vừa náo nhiệt nói chuyện với nhau.