Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288. Không Được Ngừng Nghỉ

Chương 288. Không được ngừng nghỉ Chương 288. Không được ngừng nghỉ

Lưu Dược ra tay, chén và đĩa nhanh chóng chất cao trên bàn.

Cánh gà nướng vàng ươm, đấy là nếu bốn cái cánh của loài động vật kia bây giờ được gọi là gà. Gan ngỗng tản ra mùi thơm mê người. Thịt cá trắng nõn, mềm mịn. Trong không khí lượn lờ mùi thơm của cà ri, hòa quyện với mùi tỏi và các loại gia vị không rõ tên……

Tiêu chuẩn này, tuyệt đối có thể ném nhà hàng Phỉ Tư xa vài con phố.

“Thơm quá! Thơm quá!”, Mấy nam sinh đều không nhịn được, đũa bay tứ tung.

Vân Mạt ngồi ở bên sườn, tìm người phục vụ bưng món cá hầm ớt lại đây, phía dưới nồi có đặt lửa, dầu ăn ở bên trên phát ra tiếng kêu xèo xèo tỏa hương thơm.

Nàng cầm khăn giấy lau bộ đồ ăn, dưới sự phụ trợ của mấy nam sinh đang ăn ngấu nghiến càng lộ ra vẻ thong dong.

Đôi mắt của Mai Địch Phán âm trầm nhìn chằm chằm cái góc này, hung hăng nhai đầu lọc thuốc trong miệng một chút, “Phi” một cái phun vào trong chiếc chén bên cạnh.

Chén canh đang trong như ngọc liền bay lên một làn khói kinh tởm.

Mễ Duy Tư phun ra một vòng khói, nhìn vị trí đám người Vân Mạt, trào phúng nói, “Đó chính là nàng sao?”

Mai Địch Phán là biểu đệ của Mai Căn, Mai Căn đại chiến thất bại, dẫn tới chi của bọn họ ở bên trong gia tộc càng không dám ngẩng đầu. Sinh ý lại bị Hoắc gia cướp đoạt không ít, năm nay tựa hồ vẫn luôn không gặp may.

Hôm nay, thừa dịp hội đấu giá mở ra, hắn liền đến đây giải sầu, không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, lại đụng phải người quen.

Mai Sa Na là một nữ nhân có địa vị cao ở Liên Bang, ngoại trừ năng lực của bản thân, gia thế khổng lồ cùng với hệ rễ cắm sâu cũng là một trong những lợi thế quan trọng hạng nhất của nàng.

Mai Địch Phán thân là hậu nhân của Mai gia, cũng tranh được chức trưởng phòng quân nhu. Hắn ỷ vào bối cảnh quân đội, hơn nữa thủ đoạn rất đen tối, không ít tài nguyên dân dụng đều bị hắn chuyển thành quân dụng, sau đó, khi quân đội dùng qua lại chuyển thành dân dụng, mượn chiêu trò này kiếm không ít tài phú.

Mai Địch Phán đứng lên, cánh tay đáp ở trên người Hồ Nhu Tang bên cạnh, “Đi, chào hỏi một chút.”

Hồ Nhu Tang tuổi còn rất nhỏ đã nổi danh là hoa khôi trong vòng giao tế này. Nàng dùng danh hiệu du tẩu bên trong các đại gia tộc, trẻ tuổi, thủy linh lại còn thoải mái, trước nay cũng không dây dưa, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi đều thích dẫn nàng theo.

Hồ Nhu Tang được Mai Địch Phán ôm, đi về phía Hoắc Xuyên bên kia.

“A, không phải cậu ba nhà họ Hoắc sao? Sao lại ở chỗ này thế?” Mai Địch Phán híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười.

Hoắc Xuyên buông ly đồ uống xuống, tựa lưng về phía sau, khóe mắt dư quang thấy nữ sinh mà hắn đang ôm, ánh mắt tức khắc lạnh xuống.

Hắn chỉ vào Hồ Nhu Tang, lạnh lùng nói, “Ngươi, về nhà đi!”

Mai Địch Phán cố ý ôm chặt Hồ Nhu Tang vào trong lòng ngực, lỗ mũi hếch lên, cười lạnh nói, “Nhu Tang tự nói đi, em phải đi sao?”

Hồ Nhu Tang cười tủm tỉm nhìn Hoắc Xuyên, thanh âm ngọt ngào, “Anh Hoắc Xuyên, nhà em hiện tại cũng không phải là người làm công cho Hoắc thị nữa nha, ba của em đã sớm từ chức rồi……”

Ba Hồ Nhu Tang đã từng đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Hoắc thị, cùng ba Hoắc cũng coi như có chút giao tình. Vị Hồ Nhu Tang này và hắn còn tính là bạn học chung thời trung học, hiện tại không ngờ lại đi trên con đường này.

Hoắc Xuyên hừ lạnh một tiếng, “Vậy tùy ngươi!”

Hồ Nhu Tang muốn xuất đạo, tự nhiên muốn ôm đùi Mai Địch Phán, địch ý lớn nhất của Mai Địch Phán hướng về phía ai, nàng thập phần rõ ràng.

Hồ Nhu Tang hướng về phía Hoắc Xuyên tiếp đón, bộ lễ phục cổ chữ V khoét sâu, theo động tác của nàng mà rêu rao, “Anh Hoắc Xuyên, đây đều là bạn học của anh sao?”

Hoắc Xuyên không để ý đến nàng, nàng lại tự quay đầu giới thiệu, “Đồ ăn hôm nay là kiệt tác của đại sư Mễ Thương, hương vị không tồi chứ?”

“Đại sư Mễ Thương không hổ là đầu bếp đẳng cấp năm sao, có thể sử dụng tinh thần lực phụ tá chế biến đồ ăn, lại gia nhập thêm gia vị đã thất truyền từ lâu, dinh dưỡng và hương vị của đồ ăn đều có thể làm được đến cực hạn.”

“Nhưng các ngươi khả năng là lần đầu tiên được ăn cho nên không rõ lắm. Lần đầu tiên ăn đồ do đại sư Mễ Thượng nấu, thực không dễ dàng khống chế được. Đến lúc đó bổ quá, rối loạn tiêu hóa sẽ không tốt.”

Hồ Nhu Tang tinh tế mềm mại, trong bông có kim, quả nhiên là kịch bản trà xanh âm thầm tâm cơ, lời trong lời ngoài đều là quan tâm, nhưng cẩn thận nghe liền cảm thấy không đúng lắm.

Đặc biệt là ánh mắt nàng còn nhìn chằm chằm núi đồ ăn trước mặt Lưu Dược, nếu đổi lại là người da mặt mỏng thì đã sớm bị nàng làm cho xấu hổ muốn chết.

Vân Mạt quay đầu nhìn Hoắc Xuyên, “Nàng ta não tàn sao?”

Hoắc Xuyên:…… ngươi quả thực lỗ mãng, không thấy nàng ta đang đi theo ai sao?

Mai Địch Phán nắm chặt cánh tay, Hồ Nhu Tang được cổ vũ, lại quay đầu nhìn về phía Vân Mạt, khẩu khí thập phần thiên chân,

“Chị gái này, chị có phải chưa từng được tham gia yến hội hay không? Tới loại địa phương này, sao có thể mặc áo thun chứ? Nhà ta có rất nhiều lễ phục, hay là ta mang chị đi chọn vài món nhé?”

Theo giọng nói của nàng rơi xuống, có mấy ánh mắt cố ý vô tình quét lại đây.

Vân Mạt dùng cái muỗng đảo đảo món cá hầm ớt, mùi hương xộc lên mũi, “Tới đây tới đây, đều nếm thử đi. Nhìn ngươi khi còn sống thật là vũ mị, ăn mặc chỉn chu, vẩy cá đều là kim sắc, cuối cùng còn không phải là thả vào chảo dầu sao.”

Hồ Nhu Tang cắn cắn môi dưới, nhìn bộ lễ phục kim sắc của chính mình, ngữ điệu có chút nghẹn ngào, “Chị gái, sao ngươi có thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy chứ?”

Vân Mạt giả ngu: “A? Ta nói cá nha, ngươi muốn ăn sao?”

Mai Địch Phán vô tâm tư xem bọn họ nói qua nói lại, âm hiểm cười nói, “Cậu ba nhà họ Hoắc, ngươi cũng thật có tiền đồ, hiện tại lại thích loại người canh suông quả thủy này sao? Chơi bốn người sao?”

“Ta có quen ngươi sao?” Hoắc Xuyên trừng hắn một cái, đây là một con chó điên.

“Hoắc thiếu gia đây là quý nhân hay quên, tài khoản kia của ngươi đã tan tuyết chưa?”

“Là ngươi làm?!” sắc mặt Hoắc Xuyên âm trầm.

Mai Địch Phán giống như thị uy mà đáp lại, “Nhớ kỹ, trên đường có quy củ, đừng đoạt chén cơm của người khác, nếu không, sau này ngươi sẽ phải khó chịu.”

Hắn xoay mặt lại không có hảo ý nhìn Vân Mạt, “Còn có a, liền cái mặt hàng muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông này mà ngươi cũng nhìn trúng sao? Còn mang ra ngoài ăn cơm? Loại rửa sạch, tặng không đều mạnh hơn so với nàng ta.”

Tính tình của Vân Mạt từ trước đến nay đều không phải tốt, Lưu Dược đã điều ra bản tóm tắt của người này cho nàng nhìn, họ Mai, xem ra là hướng về phía hai người bọn họ mà tới.

“Ngươi cũng thật tự cho chính mình dài mặt đi, chẳng nhẽ chưa bao giờ soi gương sao, xem mấy cái khe rãnh tầng tầng lớp lớp trên mặt kia, đừng nói là người chướng mắt, ngay cả muỗi phỏng chừng cũng phải cân nhắc, sợ khi cắn ngươi sẽ bị kẹp chết.” Vân Mạt trực tiếp dỗi lại một câu.

Mai Địch Phán buông Hồ Nhu Tang ra, xắn tay áo lên, thanh âm không lớn nhưng tràn ngập ác ý, “Ngươi từ Lam Tinh tới? Sao bò ra được vậy? Hiện tại ông nội ngươi vẫn còn ở bên kia đào hang đi? Nga, linh phụ tùng thay thế trên người còn hoàn chỉnh không?”

Vân Mạt chậm rãi đứng lên, thu lại tươi cười, tay phải nắm chặt cái muỗng.

Lưu Dược kéo góc áo nàng một chút, đi theo đứng lên, “Các ngươi rốt cuộc là tới đây làm gì? Muốn tìm việc, vậy chúng ta đi ra ngoài luyện!”

Không khí đông lạnh xuống dưới, mấy nam sinh đều căm tức nhìn Mai Địch Phán.

Mai Địch Phán đập mạnh một cái xuống bàn, đĩa đựng đồ ăn đều đi theo chấn động một chút. Ngay lúc này, Vân Mạt “Bang” một cái, bật lửa nồi cá hầm ớt lớn lên, dầu trong nồi nháy mắt quay cuồng.

“Cẩn thận”, Vân Mạt hô một tiếng, “Bắn lên tay”.

Theo những lời này của nàng, một muỗng dầu nóng bỏng từ trong nồi bay ra ngoài, bay về phía mặt của Mai Địch Phán.

Bình Luận (0)
Comment