Một bộ động tác này nước chảy mây trôi, đúng lúc nương theo hành động Mai Địch Phán đập bàn tiến hành trong nháy mắt, vô luận từ ánh mắt của người bên trong hay người bên ngoài tới xem, nàng đều là bị dọa nên mới thất thủ, huống hồ nàng còn hô “Cẩn thận”.
Mai Địch Phán vội vàng lui về phía sau, thuận tiện kéo cái mâm qua che lại.
Tuy rằng không có văng lên mặt, nhưng từ tay áo đến trên quần, đều dính không ít dầu, trên chiếc mâm còn tích táp rơi xuống, ngón tay cũng bị bỏng một chút.
“Con bà nó! Ngươi tìm chết!” Mai Địch Phán quát.
“A, thật thực xin lỗi, ta không cẩn thận, ngươi nếu không làm ta kinh sợ, cũng sẽ không……”, Vân Mạt thập phần thành khẩn xin lỗi.
Mai Địch Phán: “Không cẩn thận? Con mẹ ngươi mắt mù không cẩn thận!”
Mai Địch Phán “Bang” một cái ném chiếc mâm về phía mặt nàng, Vân Mạt thuận thế ngồi xổm xuống, chiếc mâm rớt trên mặt đất lăn ục ục vài cái.
Hoắc Xuyên đứng lên, một quyền xô đẩy ngực Mai Địch Phán, “Ngươi làm gì?”
Lam Tinh là chiếc vảy ngược trong lòng Vân Mạt, không thể đề cập, hôm nay nếu dám lấy Lam Tinh tới để nhục nhã nàng, vậy nàng sẽ khiến cho hắn biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Ngón trỏ và ngón giữa của Vân Mạt kẹp bùa chú, lặng yên không một tiếng động chui vào ống quần hắn.
Lưu Dược muốn xông lên, nhưng Vân Mạt cản lại, “Đừng nhúc nhích”.
Mai Địch Phán đi lên phía trước, định tóm lấy nàng.
“Dừng tay!”
Akbar một thân y phục màu trắng, chậm rì rì đi tới, “Địa bàn của gia tộc Kossa ta, không phải để cho các ngươi đánh nhau ẩu đả”.
Một hồi phong ba ở dưới uy quyền của Akbar bình ổn đi xuống.
Mễ Duy Tư ngồi ở một bên lắc đầu xem diễn, “Người chi thứ Mai gia, quả thật là bùn nhão không trét nổi lên tường. Ta còn tưởng rằng hắn muốn làm cái gì.”
Yến hội đã tiếp cận kết thúc, chỉ còn lại người có tâm tư khác vẫn ở lại giao tế.
Vân Mạt mang theo đồ vật mua được, chuẩn bị rời đi.
Khi đi về phía trước, nàng quay đầu lại nhìn phòng khiêu vũ ở vị trí trung ương phía sau, lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
Mai Địch Phán đang uống rượu, hắn đã uống không ít.
Cánh tay Vân Mạt bất động thanh sắc rũ xuống, tay trái niết quyết, tay phải di động một cách quỷ dị.
Theo động tác của nàng, trong đầu Mai Địch Phán một trận chỗ trống. Thân thể hắn không chịu khống chế lắc lư trái phải, áo khoác ngoài, áo trong, quần dài từng cái ném ra, múa một đoạn thoát y.
Sao lại thế này?
Hồ Tang Nhu đi lên kéo hắn, lại bị hắn đẩy đến bên cạnh.
“A!” Các phu nhân hào môn đại tộc phát ra một trận kinh hách, vội vàng che mặt đi.
Hình ảnh Mai Địch Phán sau khi uống rượu thất thố nhanh chóng lên đầu trang báo mạng.
Mai gia ở trong xã hội thượng lưu để lại một đoạn gièm pha.
Lúc này, Vân Mạt đã ngồi trên xe huyền phù trở về, không ai đem chuyện này liên hệ đến nàng.
Con rối phù, sản phẩm thí nghiệm đầu tiên sau khi nguyên thần hồi phục, xem ra hiệu quả cũng không đến nỗi nào.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trận khảo thí thứ hai thế tới rào rạt.
Sau khi ném hộp đen cho Tiêu Nam, Vân Mạt làm một ít chuẩn bị đơn giản.
Ba lô quân dụng chỉ cho phép mang một cái, nhưng huấn luyện viên không hạn chế vật phẩm và chủng loại mang theo, ngoại trừ quần áo tất yếu, Vân Mạt còn đem theo không ít chai lọ vại bình, thậm chí còn mang cả một cái nồi.
Lần này khả năng cao là dã ngoại, nàng thiếu tiền, nói không chừng có thể nhân cơ hội kiếm một chút.
Tuy rằng có mấy ngày nghỉ ngơi, nhưng bởi vì lại sắp khảo thí, cảm xúc của mọi người đều không thể nói là tốt.
Ở trường quân đội, sinh hoạt của bọn họ đại khái có thể chia ra thành huấn luyện quân sự, học tập lý luận, giáo dục tư tưởng. Trong đó, huấn luyện quân sự tuyệt đối thuộc về bộ phận mà tất cả mọi người đều không thích.
Cường độ khảo thí, so với cường độ huấn luyện chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi qua đi, với bọn học sinh mà nói, chỉ là củ cà rốt trước mặt con lừa, cũng là động lực lớn nhất trước mặt bọn họ.
Nhưng, nếu bọn họ biết kỳ nghỉ còn có nhiệm vụ đứng gác và các nhiệm vụ khác, thì sẽ nghĩ khác.
Huấn luyện viên nhìn bộ dáng học sinh, tỏ vẻ thực vừa lòng.
Xem ra tạo áp lực vừa phải là đúng, nhìn thấy bọn họ nôn nóng, mạc danh liền sẽ thực vui vẻ.
Lần khảo hạch này ấn tiểu đội tiến hành, các đội ngũ khác nhau thì cấm hợp tác. Mỗi một đội sẽ có năm người, đối ứng với tiểu đội năm người trong quân doanh. Mà nội dung khảo thí, còn là tác chiến trong rừng cây.
Tin tức gửi đi đến thiết bị trí não cá nhân, mọi người cúi đầu nghiên cứu, cảm giác có chút choáng váng.
“Đây rốt cuộc là muốn chơi cái kịch bản gì?”
“Ngươi có phải ngốc hay không? Môn phân tích tình báo của ngươi học vô dụng sao? Đây cũng không phải là mã số, sao lại xem không hiểu?” Người bên cạnh vẻ mặt ghét bỏ.
“Cái này ta hiểu. Nhưng ta không biết ta lý giải có đúng hay không. Thông tin ban đầu mà chúng ta nhận được là, sẽ phát cho chúng ta một phần văn kiện mã hoá đúng không?”
Một nam sinh bất đắc dĩ nói, vốn đang định giải thích, không nghĩ tới lại bị người xem thường.
“Đúng vậy! Nhưng cũng không nhất định là văn kiện, còn có thể là máy giải mã di động.” Có người lập tức nói tiếp.
“Cho nên? Đây có phải là yêu cầu chúng ta giải mã. Giải mã thành công thì sẽ đủ tư cách?” Nam sinh kia lầm bầm lầu bầu.
“Đúng vậy”, người đầu tiên có chút không kiên nhẫn, nói xong liền quay đầu rời đi.
Sao lại có người trì độn như vậy, thật sự là lười cùng hắn nói, chính mình đi tìm tổ đội đi.
Vân Mạt rũ mắt suy tư. Bọn họ nói không sai, xác thật là cái dạng này.
Nhưng còn có một điều rất quan trọng, đó là điểm sẽ do huấn luyện viên đánh giá căn cứ vào biểu hiện trong lúc khảo hạch.
Phá giải mật mã mà nói, nàng vẫn có năng lực cùng tin tưởng.
Tiểu đội năm người, hoạt động đoàn thể, hẳn là còn nhân tiện khảo hạch năng lực hợp tác.
Vân Mạt thở phào một hơi, lần đầu cảm thấy khảo hạch vươn cánh tay hữu nghị về phía nàng.
Có thể đem số điểm bị thể năng liên lụy kéo lên hay không, có lẽ liền dựa vào lần khảo hạch này.
Không có cho bọn hắn nhiều thời gian chuẩn bị, danh sách thành viên lại truyền đến đây.
Vân Mạt cúi đầu nhìn phân tổ một chút, giống như là tổ đội được lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng lại thực chú ý, đem những người ngày thường có quan hệ tương đối gần toàn bộ đều tách ra.
Rốt cuộc, tương lai đi vào quân bộ, không có khả năng chỉ cùng những người chính mình biết rõ cùng ý hợp tâm đầu ở bên nhau. Việc giao thác phía sau lưng cho chiến hữu tùy thời đều sẽ xuất hiện, thích ứng với bọn họ, nhanh chóng tìm được tiết tấu của chính mình, mới là kết quả mà các giáo quan muốn.
Từ phần danh sách này là có thể nhìn ra, hiểu biết của huấn luyện viên đối với bọn học sinh cực xa so với những gì mà chính bọn họ biết.
Nhưng, đội ngũ này của Vân Mạt xem như cũng khá ổn.
Ngoại trừ Trần Bình của xã đoàn Cửu Tiêu, còn lại đều là người quen. Mạc Mặc cũng ở trong tổ này.
Khi thân ảnh huấn luyện viên xuất hiện ở đầu đội ngũ, âm thanh ríu rít thảo luận liền ngừng lại.
“Đã chuẩn bị tốt chưa”
Ống quần của huấn luyện viên nhét trong quân ủng, thần sắc trên mặt lạnh lùng, không có một tia ý cười, không ít người cảm thấy thót tim.
“Huấn luyện viên, có thể tiết lộ một chút là sắp đi đâu không?” Có học sinh lớn mật hỏi.
“Chết sớm hay chết muộn có khác nhau sao?” Huấn luyện viên kéo kéo khóe miệng.
Đám học sinh:……khác nhau khá lớn.
Nhân sinh trăm thái, hưng phấn, đau khổ, đa mưu túc trí……
Những gương mặt mang xao động, theo xe huyền phù khởi động, cùng với thời gian chuyển dời, chậm rãi yên lặng xuống.
Bọn học sinh phân tán ở trên những chiếc xe không giống nhau, vốn tưởng rằng chỉ một lúc liền đến, không nghĩ tới ngồi xuống chính là một ngày.
Xóc nảy, đột nhiên chuyển hướng, qua đường giao cắt……, bọn họ đang ở trong chiếc xe bị bịt kín, cũng có thể cảm giác ra được.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Muốn làm cái gì?”
Khi nhẫn nại dần dần biến mất, xe huyền phù rốt cuộc cũng ngừng lại.