Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290. Manh Mối Xuất Hiện

Chương 290. Manh mối xuất hiện Chương 290. Manh mối xuất hiện

Đây là một chỗ bên cạnh rừng cây.

Cây cối cao to che trời, càng xem càng thấy u ám yên tĩnh.

Đã có không ít người nhảy xuống đỡ đầu gối nôn mửa, khi nhìn thấy huấn luyện viên lấy quang não ra ghi chép lại, liền cố nén mà đứng thẳng.

Ai cũng không nghĩ, còn chưa có bắt đầu chạy đã thua.

“Địa điểm khảo hạch ở ngay chỗ này. Ta có mấy việc cần lưu ý, vì mạng nhỏ của các ngươi, đều nghe cẩn thận cho ta!” Huấn luyện viên lạnh mặt, bắt đầu nói chuyện.

“Thứ nhất, giữa các đoàn đội không thể hợp tác.”

“Thứ hai, phá giải được mật mã chính là thông qua khảo thí."

“Thứ ba, không cần có ý đồ làm mấy động tác nhỏ, đủ để các ngươi phải ra toà án quân sự.”

“Thứ tư, bên trong rừng cây có chướng ngại, huấn luyện viên sẽ cản trở các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ta lại cường điệu thêm một lần nữa, khảo hạch không phải trăm phần trăm an toàn, đừng có tự mình tìm đường chết.”

Sau khi nói xong, huấn luyện viên liền đi bố trí hiện trường.

Đám học sinh nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bắt đầu mềm cả chân, không nhịn được giao lưu với nhau.

“Ta đã nghe được cái gì? Hắn nói đừng tự tìm chết?”

“Hắn nói rằng các giáo quan sẽ cản trở chúng ta, cản trở như thế nào?”

“Đừng hoảng hốt, chúng ta nhiều người như vậy, huấn luyện viên chỉ có mấy chục người, căn bản không cố hết được.”

“Không hoảng hốt? Có thể không hoảng hốt sao? Một huấn luyện viên có thể đánh chết ba ban chúng ta, lần này còn cho phép có thương vong xảy ra.”

“Đừng tự hù dọa chính mình. Toàn bộ hành trình đều được theo dõi, thương vong chỉ xảy ra dưới tình huống bất đắc dĩ mà thôi. Hơn nữa, không phải còn có thể bỏ quyền thi đấu và cầu cứu sao?”

“Vẫn nên đi xem trang bị thì hơn”

Nói đến trang bị, đám học sinh càng thiếu chút nữa thì khóc!

Mẹ kiếp, là muốn bọn họ tay không bắt giặc!

Ngoại trừ đồ trong balo của chính mình, cũng không cho bọn hắn bất luận vũ khí gì.

Rốt cuộc, muốn bọn hắn quậy kiểu gì?

Nếu đụng phải dã thú hung mãnh thì biết làm sao?

Không ít người hướng tầm mắt về phía Vân Mạt.

Tuy rằng thể năng của Vân tổng không tốt, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy.

Quan trọng nhất là, nàng đại biểu cho vận khí.

Lưu Dược mang theo đội ngũ dịch gần lại đây.

Khóe miệng Hoắc Xuyên run rẩy, hắn chỉ do dự trong chốc lát, vị trí tốt nhất đã không còn.

Không cho phép hợp tác?

Vân Mạt sờ sờ chiếc nồi mang theo trong ba lô, tức khắc nghĩ tới giang sơn của Lưu Bị. Nàng muốn khóc…… Sinh ý rất khó khai trương.

Các đội đã chờ ở những lối vào không giống nhau.

Có mấy đồng học vẫn còn xếp hàng, ý đồ tìm kiếm thêm chút thông tin từ chỗ huấn luyện viên nhưng đều nhanh chóng bị đuổi đi.

Năm người Vân Mạt dựa theo phương hướng được chỉ định đi về trước.

Giải mã và làm như thế nào để giải mã, hoàn toàn không có manh mối.

Thứ duy nhất có giá trị, chính là thiết bị giải mã trong tay Vân Mạt.

“Không nghĩ tới, ta lại có thể cùng một đội với ngươi.”

Trần Bình chào hỏi Vân Mạt, nhưng cũng chỉ mang tính tượng trưng.

Trong lòng hắn vẫn giữ đủ khoảng cách an toàn với nàng.

“Đúng là duyên phận.” Vân Mạt mỉm cười nhìn hắn.

“Đối với nhiệm vụ lần này, ngươi có ý tưởng gì không?” Trần Bình hỏi.

“Tạm thời còn chưa có, ngươi thì sao?” Vân Mạt lễ phép hỏi lại.

Ánh mắt Trần Bình lập loè, phản ứng của người này không giống với những thảo luận bên trong xã đoàn Cửu Tiêu, nhìn qua không có bảo thủ như vậy, chẳng lẽ là diễn trò?

“Uy, Vân tổng, chúng ta đi nơi nào?” Đái Thu Lâm từ dưới đuôi đuổi lên, thực tự nhiên đặt câu hỏi.

Dù đội ngũ này không có phân phối chức vụ, nhưng Mạc Mặc khẳng định nghe theo Vân Mạt, Đái Thu Lâm và Trịnh Manh Manh tự nhiên cũng nghe theo nàng.

Dư lại hai người, một là Trần Bình lòng dạ khó lường.

Một kẻ khác là Lư Chấn Ân. Người này rất kỳ quái, gần như bất hòa với bất kỳ người nào, cũng không tham gia xã đoàn. Chỉ có thời điểm tham gia chiến trường Thanh Đồng Bảo là cùng một đội ngũ với Vân Mạt, cho nên giữa hai người đã từng có chút tiếp xúc.

Vân Mạt giơ tay nhìn bản đồ.

Theo hiển thị trên quang não, bọn họ đã đến điểm khởi đầu của khảo hạch.

Lư Chấn Ân hơi cong lưng, vạch bụi cỏ, cánh mũi mấp máy, đôi mắt cũng quét qua địa phương ẩn nấp.

“Ngươi đang tìm cái gì vậy?” Trần Bình đi theo hắn, có chút tò mò.

“Tìm manh mối”, Lư Chấn Ân trả lời ngắn gọn một câu.

“Sẽ có manh mối sao? Manh mối ở trong cỏ sao?” Trần Bình không quá tin tưởng.

“Chỗ đó!”

Lư Chấn Ân đi nhanh vượt qua, đến bên dưới một thân cây, mũi chân Vân Mạt cũng vừa lúc dẫm lên.

Tầm mắt của hai người chạm vào nhau.

Lư Chấn Ân híp mắt, nữ sinh này thật không đơn giản.

Hắn có thể tìm được, là bởi vì hắn đến từ hành tinh Hamo, hành tinh Rác Rưởi. Bồi dưỡng ra năng lực nhờ hàng năm đều tìm kiếm trong đống rác.

Nhưng nữ sinh này lại cũng có thể tìm ra được?

Quả nhiên là như lời đồn bên ngoài, khí vận ngập trời sao?

Trước mắt là một đoạn văn tự, “Gió giật cấp 3 lúc 9 giờ, độ ẩm 40%, có sương mù, đạn ống hư hao, cơ giáp Minh Hà mang UPM điều ra số liệu, đánh trúng mục tiêu cách xa hàng nghìn cây số……”

Trịnh Manh Manh vuốt ngực lui về phía sau, “Đây là manh mối sao? Cấp cái manh mối còn chơi trò cân não sao?”

Bọn họ đều đã từng dùng cơ giáp Minh Hà, nhưng xạ kích toàn dựa vào kinh nghiệm. Đây rõ ràng là ra một đề khảo hạch lý luận cơ giáp cho bọn họ.

Vân Mạt không nói chuyện, sau khi nhìn trong chốc lát, liền xoay người đi đến một góc khác để điều tra.

Lư Chấn Ân mở quang não ra, ngồi xổm xuống tính toán, nửa giờ sau thở dài một hơi, “Phương hướng DB25 độ”

Trần Bình nhìn Vân Mạt ở nơi xa, tiếp đón một tiếng, “Vân Mạt, Lư Chấn Ân đã tính ra tới, ngươi có thu hoạch gì không?”

Lư Chấn Ân sau khi nghe được lời hắn nói, ngực liền nhảy lên một chút.

Vân Mạt đi trở về, “phương hướng DB25”.

Sắc mặt Lư Chấn Ân có chút khó coi, cũng có chút không thoải mái.

Thân phận người hành tinh Rác Rưởi là điều hắn ẩn giấu sâu bên trong.

Dưới biểu tình lạnh lùng của hắn che giấu tự tôn và tự ti, hai loại cảm xúc thập phần mâu thuẫn.

Hắn thực xuất sắc, nhưng phần mẫn cảm kia làm hắn tổng hội theo bản năng đem chính mình đối lập với người khác.

Chính mình bận hơn nửa giờ, kỳ thật người ta đã sớm biết. Vậy sao một hai phải nhìn hắn biểu diễn? Nàng muốn xem hắn biểu diễn xiếc khỉ sao?

Khóe miệng Trần Bình kéo ra một nụ cười, “A, Vân Mạt, ngươi tính ra từ lúc nào vậy? Đáp án giống hệt của Lư Chấn Ân?”

“Nga? Đáp án của các ngươi cũng vậy sao? Vậy xem ra là đúng rồi”, Vân Mạt đã sớm nhìn ra ý tưởng châm ngòi của hắn.

Đái Thu Lâm có chút sốt ruột, Vân tổng chỉ huy chẳng lẽ không nhìn thấy khuôn mặt của Lư Chấn Ân đều đã lạnh sao?

Nàng đã sớm tính ra tới thì nên sớm nói ra, nếu đổi lại là ai thì đều sẽ không cao hứng.

Còn không đợi hắn nói chuyện, Vân Mạt chỉ vào vị trí mà nàng vừa đi trở về, “Lư Chấn Ân, ngươi có muốn đi kiểm tra một chút hay không? Theo ta, bước đầu tiên chúng ta tốt nhất nên cẩn thận một ít, chúng ta cùng nghiệm chứng cho nhau đi?”

Lư Chấn Ân ngây ngẩn cả người, nàng có ý gì?

“Bên kia cũng có một đoạn văn bản, giống như là một mật mã. Đáp án mà ta tính ra là DB25 độ, nhìn dáng vẻ thì hình như huấn luyện viên không định quá khó xử chúng ta.”

Lư Chấn Ân rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bên kia quả nhiên là……

“Chúng ta đi thôi! Phương hướng này nhìn dáng vẻ thì là đi theo con sông”, Vân Mạt nói chuyện, tiếp tục đeo ba lô đi về phía trước.

Trải qua một khúc nhạc đệm nhỏ này, năm người lại có thể bắt đầu nói chuyện.

Đái Thu Lâm có hơi chút lảm nhảm, đi bên cạnh Trịnh Manh Manh, “Thật lợi hại! Nếu đổi lại là ta, thì đến ngày mai cũng không tìm ra phương hướng……”

Trịnh Manh Manh không nói lời nào, hiển nhiên đối với đề tài này không có hứng thú.

Bình Luận (0)
Comment