Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 291 - Chương 291. Trời Muốn Trời Mưa

Chương 291. Trời muốn trời mưa Chương 291. Trời muốn trời mưa

Đái Thu Lâm khó có được cơ hội cùng một nữ sinh chấp hành nhiệm vụ, liền tiếp tục lải nhải tìm kiếm đề tài mới,

“Uy, ngươi có tin huyền học không? Ta đang theo dõi một tài khoản tên @ gọi ta là ba ba, rất lợi hại.”

Trịnh Manh Manh quả nhiên nghiêng đầu lắng nghe, @ gọi ta là ba ba cũng là người mà nàng theo dõi.

Lư Chấn Ân cùng Vân Mạt đi đầu, Trần Bình ở bên cạnh hắn, cách Đái Thu Lâm khoảng chừng mười mấy bước, đội ngũ bị phân chia thành hai.

“Huyền học là cái gì? Căn bản chính là gạt người”, Trần Bình sau khi nghe được liền nói chen vào.

“Không gạt người, ta đã từng chuyển phát Văn Xương phù, nhờ đó mà ta đã qua tất cả các môn khảo thí!” Đái Thu Lâm không phục.

Hắn tiếp theo lại nói ra tên tài khoản WB của mấy chục vị đại sư, thuộc như lòng bàn tay sở trường của những người này.

Trần Bình định quấy rối, nhưng biết người biết ta mới dễ phân hoá đối phương. Hắn thấy Trịnh Manh Manh không nói tiếp, liền cùng Đái Thu Lâm hàn huyên, “Đây đều là mê tín”.

“Không phải mê tín, là việc có căn cứ thật.”

“Căn cứ thật? Toàn nói lung tung, cái kia gọi là ám thị tâm biết không hả? Là một loại tự thôi miên chính mình”, Trần Bình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“Chân lý luôn làm người khó có thể tiếp thu, nhưng ta đã từng thấy một sự thật, một người hô , tức khắc đèn ven đường liền sáng lên”, Đái Thu Lâm nóng nảy, thanh âm lớn hơn.

“Đó là lúc trời vừa tối, hoặc là loại đèn điều khiển bằng âm thanh”, Trần Bình miệng tiện tiếp tục tranh luận.

“Ta đánh ngươi……” Đái Thu Lâm vén tay áo, cảm thấy người này quả thực đang khiêu khích hắn. Hôm nay cần phải nói cho hắn chừa.

“Ta còn gặp qua một người đang đi ở trên đường, tự dưng người nọ ngẩng đầu nói “Trời mưa”, kết quả trời liền mưa……” Đái Thu Lâm tiếp tục nêu ví dụ.

“Vô nghĩa, hắn xem thời tiết dự báo đi. Có loại ngươi nào khác làm ta kiến thức một chút không? Mắt thấy mới là thật……”

Đái Thu Lâm đỏ mặt tía tai, đứng yên chỉ vào hắn, môi run run không biết nên nói cái gì.

Tức chết hắn! Người này quả thực chính là tới phá đám!

Trần Bình nghiêng đến một bên, không hề sám hối cho hành vi của chính mình.

Đúng lúc này, hai người phía trước ngừng lại.

Vân Mạt cùng Lư Chấn Ân đồng thời ngẩng đầu, “Trời muốn mưa!”

Theo những lời này của bọn họ, trên bầu trời sấm sét ầm ầm, “Bùm bùm” hạt mưa rơi xuống.

Đái Thu Lâm:……

Trần Bình:……

Trịnh Manh Manh:……

Bên trong rừng cây trời mưa không đáng sợ, nhưng bọn họ tới gần bờ sông, trời mưa lớn nước sẽ dâng cao, đến lúc đó liền không dễ dàng.

Năm người lấy đồ che mưa ra, đem chính mình bao vây kín mít sau, nhanh chóng đi về phía địa phương có thể tránh mưa.

Phía dưới một chiếc lá cây to, đôi mắt nhỏ của Trần Bình lấp lánh, nhấp nháy, trong chốc lát xem cái này, trong chốc lát xem cái kia.

Mưa vẫn còn tích táp rớt xuống, Trần Bình rốt cuộc không nhịn được nữa, nhìn chằm chằm Lư Chấn Ân hỏi, “sao ngươi biết trời sắp mưa?”

“Ta nhìn”, Lư Chấn Ân nói.

“Nhìn cái gì?” Trần Bình hỏi.

Lư Chấn Ân ngẩng đầu, chỉ vào một góc không trung lộ ra giữa những cành lá, “Vừa rồi mây trắng bay đi, bầu trời màu vẩy cá, không mưa to thì cũng gió lớn.”

Trần Bình khoanh tay trước ngực, cuối cùng cũng có chút thoải mái, lại không cam lòng chuyển hướng Vân Mạt, “Ngươi cũng là nhìn ra tới sao?”

Vân Mạt đang khom lưng xắn ống quần, chậm rì rì nói, “Ta tính ra!”

“Tính cái gì?” Trần Bình hỏi.

Vân Mạt mở bàn tay ra, giơ ba đồng tiền xu lên, “Càn ở dưới, Khảm ở trên, quẻ Thủy Thiên Cần, dần là mộc, động thành tam hợp hỏa cục, ngày ngọ thay đổi sơ hào là thủy. Cha mẹ vượng tương hữu lực. Nghĩa là trời mưa.”

Trần Bình cắn chặt răng, biểu tình và ngữ khí của nàng rất chắc chắn, không biết là nói ngôn ngữ của tinh cầu nào. Hơn nữa, mưa thật sự đã xảy ra trước mặt, lại có thể thiếu chút nữa dao động tín niệm của hắn.

Không được! Giữ vững niềm tin! Hắn là người kiên định chủ nghĩa duy vật của tinh tế!

Đặc biệt là, hắn còn gánh vác trọng trách quấy rối thế kỷ!

Lư Chấn Ân nhìn Vân Mạt, “Tính? Là phép tính như thế nào?”

“Bấm tay tính toán, ngươi muốn hỏi sao?” Vân Mạt sờ sờ cái nồi trong balo phía sau, nghĩ có lẽ có thể đổi một góc độ khai trương.

Lư Chấn Ân tâm tính kiên định, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, lắc lắc đầu.

Hỏi tiền đồ? Hỏi vận mệnh? Hỏi xong là có thể nằm thắng sao? Nếu không thể, hà tất đi hỏi, đường nằm ngay dưới chân mình.

Trần Bình thấy Lư Chấn Ân không nói lời nào, liền tiếp nhận đề tài, “Nếu không, hay là ngươi tính cho ta đi?”

“Ngươi muốn hỏi sao?” Vân Mạt nói.

“Không được sao?” Trần Bình bị nàng nhìn có chút dựng đứng lông, cảm thấy có lẽ chính mình đã làm một việc ngốc nghếch.

“Được, vừa hỏi 800 tinh tệ”, Vân Mạt thực nhanh chóng điều ra giao diện tài khoản, “Ta đã sớm nói, chúng ta có duyên, ta chỉ tính cho người có duyên.”

Trần Bình:…… Ngô Kim cho hắn 800 tinh tệ kinh phí hoạt động.

Một bên là mưa to tầm tã cộng thêm chán đến chết, một bên là Đái Thu Lâm như hổ rình mồi bức thiết muốn cắm đội, đầu óc Trần Bình nóng lên, liền chuyển 800 tinh tệ cho Vân Mạt.

“Vậy ngươi tính cho ta đi.”

“Tùy tiện nói sao?” Vân Mạt hỏi.

Trần Bình thiếu chút nữa phát ngốc, “Vậy ngươi liền tùy tiện nói một chút đi.”

“Nga, ngươi là nằm vùng, ngươi hôm nay là tới quấy rối.”

Vân Mạt sau khi nói xong, bình tĩnh buông tay áo xuống, tiền trao cháo múc, giao dịch kết thúc.

Trần Bình:……Đau trứng!

Quả nhiên vẫn nên kiên định chủ nghĩa duy vật! Vừa dao động một cái đã bị người ta lừa mất 800 tinh tệ!

Trịnh Manh Manh ở phía sau đã cười đến sắp liệt cả miệng, liên tiếp chọc Đái Thu Lâm.

“Khụ”, Trần Bình có chút xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, không biết nên nói gì.

Vân Mạt nâng tay phải lên, đáp ở trên đầu vai hắn, “Ngươi biết chính sách Liên Bang đối đãi với tù binh đi, thẳng thắn sẽ được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Thiếu niên, nghe ta, nếu chúng ta không thành công, ta bảo đảm người đầu tiên không đạt tiêu chuẩn sẽ là ngươi.”

Vân Mạt nói một chút cũng không tàn nhẫn, nhưng Trần Bình lại ra một thân mồ hôi. Hóa ra, người ngốc nhất chính là hắn, người ta đã sớm quăng lưới.

“Ta đã biết.” Trần Bình bất đắc dĩ gật đầu. Hắn còn có lựa chọn sao? Quấy rối là quấy rối, nhưng hắn vẫn rất coi trọng điểm của chính mình.

“Đi thôi”, mưa đã tạnh, nên đi tiếp.

Bốn người vừa nói vừa cười, Trần Bình xám xịt theo sau.

Tựa hồ đi một đoạn rất xa, phía trước liền xuất hiện trạm gác. Các giáo quan vì lần khảo hạch trong rừng cây này đã làm khá nhiều công tác chuẩn bị.

Đi như thế nào trở thành một vấn đề.

“Hiện tại có hai con đường.

Thứ nhất, đi đường vòng, trên đường hẳn sẽ không gặp nhiều học sinh, nhưng khả năng sẽ gặp phải dã thú gì đó.

Thứ hai, đi đường thẳng, nhưng như vậy, khả năng gặp được học sinh là tám phần trở lên, ưu điểm là tiết kiệm sức lực và thời gian.”

Lư Chấn Ân hôm nay nói khá nhiều, rất nhanh liền đem tình thế phân tích một lần.

“Ý các ngươi như thế nào?” Vân Mạt hiểu rõ, nhưng dù sao cũng là một đoàn đội, không thể để người đi theo nàng đánh mất năng lực tự hỏi.

“Đi đường thẳng đi”, Đái Thu Lâm nghĩ nghĩ, gãi đầu kiến nghị.

“Vì sao?” Trịnh Manh Manh nhìn hắn, nàng thật sự không hiểu.

“Là bởi vì tin tức đi”, Lư Chấn Ân nâng mắt lên, cùng những người này ở bên nhau, tổng cảm thấy thực tùy ý, tựa hồ nói cái gì cũng được.

“A?” Trịnh Manh Manh chờ hắn giải thích.

Trần Bình cũng nghĩ đến, nhưng hắn không nói lời nào, phỏng chừng nói cũng không có lực độ gì.

“Chúng ta chỉ có một thiết bị giải mã, đi đến hiện tại manh mối gì cũng không có. Huấn luyện viên còn nói sẽ cản trở chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đến bây giờ cũng không có bất luận lực cản gì.

Nói cách khác, chúng ta còn chưa có đụng chạm đến biên giới đủ để cho bọn họ xuất hiện.

Huấn luyện viên cường điệu hai lần không thể hợp tác, nhưng không hợp tác không đại biểu không thể thấy mặt.”

“Ven đường đều không có manh mối mới, ta suy đoán, manh mối khả năng cao là ở trên người những học sinh khác.”

“Không sai”, Vân Mạt tán thành.

Bình Luận (0)
Comment