Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 293 - Chương 293. Lần Đầu Tiên Đắc Thủ

Chương 293. Lần đầu tiên đắc thủ Chương 293. Lần đầu tiên đắc thủ

Trước có sói, sau có hổ. So sánh một chút vẫn là hổ càng đáng sợ hơn.

Trần Bình đã bò ở chỗ này một hồi lâu, quần áo trên người đã ướt sũng, trong lòng yên lặng mắng mấy kẻ táng tận thiên lương phía sau.

“Tốt nhất là đội ngũ có nữ sinh, nếu không có nữ sinh, vậy tốt nhất là người có thể năng tương đối kém……”

Trần Bình quỳ rạp trên mặt đất, bứt cọng cỏ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Đã có vài nhóm người đi qua, trạm canh gác bị bọn họ đào bới vài lần, tựa hồ đều không có thu hoạch gì, người cũng không có ở lâu liền rời đi.

Mai phục, là tương đương với khảo nghiệm sự nhẫn nại của một người. Trần Bình cuối cùng không bò được nữa, hắn không nhịn được quay đầu rống lên một câu, “Uy, các ngươi không thể đổi người khác lại đây sao?”

Phía sau, Vân Mạt lưng dựa vào một thân cây đại thụ, tay phải cầm gậy, ngón trỏ tay trái véo động vài cái, bình tĩnh đáp lại, “Có người tới.”

“A? Ở đâu?” Trần Bình từ sau tảng đá ngẩng đầu lên, rốt cuộc có hơi chút tinh thần, lại nằm sấp xuống.

Quả nhiên, ba phút sau, trên con đường nhỏ thật sự có người tới. Hơn nữa còn thuộc về đội có thực lực tương đối yếu, chính là như bọn họ nói bắt nạt kẻ chân yếu tay mềm.

“Bang!” Một túi chất lỏng mang theo mùi lạ nổ tung trên đầu Giang Diêu Chu.

Giang Diêu Chu không kịp phản ứng lại đây, còn tưởng rằng là giọt mưa trên cây bị gió mạnh thổi bay.

Thẳng đến khi túi nilon thứ hai, thứ ba nổ tung ở trên người bọn họ, một hàng năm người mặt đều mau tái.

“Đệch! Ai mẹ nó thiếu đạo đức như vậy!”

Giang Diêu Chu ngửi thấy mùi nước tiểu trên quần áo, nhìn thứ màu vàng nâu trên cánh tay, tức khắc có cảm giác không ổn. Hắn không nhịn nổi, giơ tay định bịt mũi, lần này lại thiếu chút nữa đem tay áo sát tới trên mũi.

“Con bà nó, tức chết ta, chính là tên phía trước kia, đánh chết hắn cho ta!”

Giang Diêu Chu cùng Bạch Qua Bình thực muốn đào thi thể tổ tiên Trần Bình lên để đánh.

Con bà nó, tên kia quả là quá âm hiểm.

Trần Bình đã từ trên mặt đất bò dậy, lâu không cử động, hắn thiếu chút nữa đứng không vững. Thừa dịp đối phương còn cách mấy chục mét, hắn quay đầu chạy vội vào bên trong đám cây cối.

“Đứng lại cho ta!”

Giang Diêu Chu cầm gậy lên, mặt tức đến đỏ bừng, nếu để hắn tóm được thì……

Con đường trơn trượt, còn có cục đá gập ghềnh, Trịnh Manh Manh và Vân Mạt lặng yên kéo thẳng dây đằng.

Thể chất của Trần Bình không tồi, còn có chút thông minh, rất nhanh liền vọt vào trong chỗ mai phục, lộn nhào một cái trốn vào bụi cỏ.

Hắn vuốt trái tim đang đập sắp vỡ ra, thở dài một hơi.

Giang Diêu Chu chạy nhanh như bay, thình lình từ trong bụi cỏ bắn lên một đoạn dây đằng, hắn chạy quá nhanh, trực tiếp vướng vào.

Xong rồi!

Hắn theo bản năng phản ứng lại. Đây là một lần mai phục có tổ chức, có kỷ luật!

Thân thể Giang Diêu Chu lảo đảo ngã về phía trước.

Vân Mạt cầm gậy đi ra từ phía sau hắn.

Đái Thu Lâm cầm áo sơ mi, chụp lên đầu hắn.

“Các ngươi làm gì?”

Giang Diêu Chu giơ tay lên, ý định kéo mảnh vải đang che đậy đôi mắt của hắn xuống.

“Mau!” Vân Mạt quét ngang chân hắn một cái, Giang Diêu Chu lại 'thình thịch' ngã nhào xuống mặt đất.

Hắn lăn trên mặt đất một cái, muốn bò dậy rời đi khỏi nơi này.

Đái Thu Lâm nhảy lên, tóm lấy cổ chân hăn, kéo về sau.

“Mẹ kiếp!” Giang Diêu Chu lại bị ngã dập mặt, hàm răng thiếu chút nữa cắm xuống mặt đất.

“Ngươi làm gì? Buông ta ra!”

Không đợi hắn kịp làm ra phản ứng gì, Vân Mạt đã đè cổ tay phải của hắn lại, Trịnh Manh Manh dùng sức chọc nút “Cầu cứu”.

“Mẹ kiếp! Còn có kiểu chơi như các ngươi vậy sao?”

Ba người sau khi đắc thủ nhanh chóng rút lui.

Giang Diêu Chu nghe trong tai truyền đến thanh âm, “Học sinh đã xuống sân khấu hãy nằm yên tại chỗ.”

Bạch Qua Bình xông vào cảm thấy tình huống không đúng, nơi này quá mức an tĩnh. Chỗ Giang Diêu Chu nằm giãy giụa trước đó, hiện tại cũng đã an tĩnh xuống.

“Giang Diêu Chu, ta tới giúp ngươi”, Bạch Qua Bình hô một câu.

Không có hồi âm.

Hắn đi về phía thân ảnh nằm gục xuống ở kia, lại quay đầu nhìn về phía đường nhỏ, nơi có ba người khác đang đi tới từ trạm canh gác cách đó không xa, quyết định lui lại hai bước trước, chờ hội hợp với họ.

Lư Chấn Ân không có cho hắn thời gian kịp phản ứng đã vọt đi lên.

Trần Bình đã sớm bị kéo lên thuyền hải tặc, vì điểm của chính mình, cũng chỉ có thể phối hợp theo.

Không qua bao lâu, nút cầu cứu của Bạch Qua Bình cũng bị ấn vang.

Ba người đến sau rõ ràng thể năng yếu hơn. Sau khi vọt tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cùng với năm hắc ảnh nam nữ không rõ lắm phía sau đại thụ, bước chân không tự giác lui lại.

Vân Mạt đưa mắt ra hiệu cho Đái Thu Lâm, trong đội ngũ, khả năng phân biệt ra nữ sinh quá mạnh. Vẫn nên để hắn ra mặt giao thiệp sẽ tốt hơn.

Đái Thu Lâm bóp mũi kêu, “Đem manh mối của các ngươi giao ra đây.”

Đường Tử Đồng lui lại, bọn họ còn thừa hai nam một nữ, hiển nhiên không phải đối thủ, nàng rất không cao hứng, “Chúng ta không chơi với các ngươi.”

Đái Thu Lâm cúi đầu đọc lại mấy dòng tin nhắn mà Vân Mạt gửi qua cho hắn, rất giống ác bá chiếm núi làm vua,

“Đem manh mối của các ngươi giao ra đây, ba người các ngươi còn có thể rời đi. Đoàn đội vẫn có cơ hội giải được mã và thông qua.”

“Không giao ra, sẽ loại trừ tất cả các ngươi, các ngươi hãy nghĩ cho kỹ”

Đôi mắt phượng của Đường Tử Đồng ục ục chuyển động, lông mày gắt gao nhăn lại.

Hiện tại xác thật không có lựa chọn, ở lại mới có cơ hội thông qua, Đường Tử Đồng ném manh mối xuống xoay người liền chạy.

Đái Thu Lâm tiến lên, xách theo chiến lợi phẩm trở lại chỗ tập trung, “Bọn họ cũng là máy giải mã!”

Vân Mạt gật gật đầu, biểu tình thập phần bình tĩnh.

Trần Bình nhìn bộ dáng của nàng liền tức giận, người không biết còn tưởng rằng nàng đã tu luyện qua môn võ công Thiên Sơn Đồng mỗ Bát Hoang Lục Hợp duy ngã độc tôn.

(*) Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công: là võ công thượng thừa vô cùng bá đạo của Tiêu Dao Phái do Tiêu Dao Tử sáng tạo ra.

“Cho nên mới nói, mọi việc đều có phương pháp, quy tắc chính là dùng để đánh vỡ……” Vân Mạt nói.

“Ta không thể không thừa nhận, luận vô sỉ, ai cũng kém ngươi”.

Trần Bình cũng ngồi xuống, thở hổn hển, lăn lộn lâu như vậy, hắn đã sớm mệt.

“Ta cho rằng ngươi là đang ca ngợi ta”, Vân Mạt gõ gõ chân, đôi mắt nhìn chung quanh.

Lư Chấn Ân đứng ở bên cạnh không nói lời nào, hắn kỳ thật cũng rất khiếp sợ.

Hắn cho rằng, lần khảo hạch này đua chính là năng lực điều tra và thể năng, nhưng hóa ra không phải.

Trận chiến đầu tiên thắng lợi, mọi người rốt cuộc đã biết chính xác phương thức mở ra khảo hạch lần này.

“Uy, ‘đạn dược’ của chúng ta không đủ, không phải còn có sông sao? Thêm nước vào được không?” Trần Bình cảm thấy năng lực của thận hắn đã được khảo nghiệm đủ rồi.

Đường Tử Đồng phá vây đi ra ngoài gặp gỡ người quen, đám học sinh sau khi giao lưu với nhau mới ý thức được, nơi này lại có năm kẻ cùng hung cực ác như vậy, sao chơi được?

Mấy đội ngũ tụ tập lên, rất có tư thế thảo phạt “Bất Dạ Thiên”, huyết chiến ác bá.

“Chúng ta cần phải đi”, hoàng hôn đã bắt đầu rơi xuống, bên trong rừng cây lờ mờ.

“Ngươi sợ bọn họ tìm người ư?” Lư Chấn Ân hỏi.

“Tìm người là tất nhiên”, Vân Mạt trả lời, “Tin tức khẳng định sẽ truyền ra ngoài”

“Vậy còn không mau đi đi?” Trần Bình lộc cộc bò lên, thập phần bức thiết.

Hắn ở trong mắt đối phương nhất định là đầu sỏ gây tội, khánh trúc nan thư.

(*) khánh trúc nan thư: Ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết cho hết.

Sau khi ánh mắt năm người giao hội, theo chỉ thị của Vân Mạt đi về phía trước.

Trần Bình một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hắn muốn đi lên phía trước để kiến nghị, nhưng thấy những người khác tin tưởng tràn đầy, cũng buông xuống, không bằng trước cứ đi theo nàng, đi một chút rồi lại nhìn xem.

Bình Luận (0)
Comment