Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 294 - Chương 294. Đều Là Diễn Tinh

Chương 294. Đều là diễn tinh Chương 294. Đều là diễn tinh

Sắc trời dần tối, trong bụi cỏ truyền đến tiếng côn trùng thì thầm hoà quyện cùng tiếng chim kêu vang.

Sau khi thành công phục kích thêm một nhóm người, Trần Bình đã không nghĩ động nữa.

Hắn không hề hình tượng nằm ngã xuống trên mặt đất, cũng không rảnh lo có nước hay không, “Ta nói, vì sao mỗi lần đều phải thả mấy người chạy vậy?”

Vân Mạt chống thân cây, móc ra một cái túi nilon, để nó bay múa theo gió, “Ngươi không nghĩ tới vạn nhất bị lộ tẩy sao? Đi ra ngoài còn sống như thế nào?”

Trần Bình cứng họng, đôi tay che lại mặt chính mình, mẹ nó ra mặt đều là hắn.

Kỳ thật, không khí bên trong toàn bộ rừng cây đã sớm bắt đầu thay đổi. Hành động của tiểu đội bọn họ, chỉ là châm ngòi cho ngọn lửa.

Mọi người đều có chung nhiệm vụ mục tiêu, sau vài lần thử rất nhanh đã hiểu. Ý đồ của các giáo quan chính là để cho bọn họ tranh đoạt lẫn nhau.

Tiểu đội tranh đoạt, đoàn đội hỗn chiến……Ở nơi xa nhìn không tới, mơ hồ có thể nghe được tiếng tức giận mắng chửi cùng tiếng gào rống, nhân số cũng thẳng tắp giảm xuống.

Khi mặt trời bắt đầu lặn về tây, trạm canh gác lại lần nữa trở thành đối tượng tranh đoạt của mọi người.

“Lại phục kích một đợt nữa sao?”

Đái Thu Lâm uống vại dịch dinh dưỡng, nhìn thân ảnh của bốn người sau lưng, mạc danh cảm thấy thực an tâm.

“Từ phản ứng của nhóm người lần trước xem ra, tin tức đã truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ không có người mắc mưu nữa”, Vân Mạt trầm tư.

“Vậy bây giờ nên làm sao? Chúng ta tổng cộng đã phục kích bốn đám người, thật là kỳ quái, tất cả mọi người đều là thiết bị giải mã”, Trịnh Manh Manh cầm một thiết bị giải mã quan sát.

“Thấy thế nào cũng giống nhau.”

“Các ngươi nói, có khả năng nào manh mối chỉ ở trên một ít người. Hoặc là nói, manh mối căn bản không ở trên tay học sinh. Trên tay học sinh tất cả đều là thiết bị giải mã?” Lư Chấn Ân có loại cảm giác không quá thích hợp.

“Không phải không có khả năng này”, Vân Mạt gật đầu tán đồng.

Cho nên, nhiệm vụ này, mặt ngoài là giải mã, nhưng trên thực tế khảo hạch chính là cái gì, sợ rằng chỉ có huấn luyện viên biết.

“Uy, ngươi không phải biết tính sao? Ngươi nói thử xem”, Trần Bình cố ý khiêu khích.

“Ngươi muốn hỏi sao?” Vân Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sung sướng.

“Làm gì?” Trần Bình không nhịn được nắm chặt áo trước ngực, lui ra phía sau hai bước.

Sao cứ cảm thấy, chính mình trong mắt người này, như là miếng thịt ba chỉ.

“Một lần hỏi 800 tinh tệ”, Vân Mạt thập phần nhanh chóng vén tay áo lên, đưa giao diện tài khoản tới trước mặt hắn.

Xem ở trên phân lượng của tiền, đứa nhỏ này còn có thể cứu chữa.

Ngữ khí của Trần Bình hung tợn, lời lẽ chính đáng, “Ta phi, ngươi đừng lừa ta, ta sẽ không mắc mưu lần thứ hai!”

Vân Mạt tiếc nuối lắc lắc đầu, đem tiền xu trong lòng bàn tay thả lại túi quần.

Nàng vừa mới lấy quẻ. Được Đoái ở dưới, Tốn ở trên, quẻ phong trạch trung phu. Heo cá cát, lợi thiệp đại xuyên, lợi trinh. Lấy canh giờ cụ thể, là cha mẹ tị hỏa lâm vượng, sinh đỡ thế hào.

Nói cách khác, ở bên trong trạm canh gác này, có thể nhìn thấy văn kiện mà bọn họ cần.

“Chúng ta thử dò xét một lần đi”, Vân Mạt nói.

“Thử như thế nào?” Trịnh Manh Manh cũng uống một vại dịch dinh dưỡng, ghé vào bên cạnh Vân Mạt ợ lên, cảm giác vị trí này tương đối an toàn.

“Có người tới!” Lư Chấn Ân căng thẳng thân thể, nấp sau thân cây.

“Hỏng rồi, mẹ kiếp, sáu đội!” Đái Thu Lâm thiếu chút nữa kêu phá cả giọng.

Trần Bình thậm chí theo bản năng đi sâu vào bên trong, sáu đội không đáng sợ, đáng sợ chính là, trong đó có bốn đội đều đã từng bị bọn họ thu thập quá. Nếu như bị nhận ra tới, không bị đánh thành đầu heo mới là lạ.

“Cởi quần áo ra!” Vân Mạt hướng về phía Trần Bình kêu khẽ, “Nhanh lên!”

“Làm gì?”

Còn không đợi Trần Bình kịp phản ứng lại đây, Vân Mạt đã tự đổ nước trong hồ lên đỉnh đầu chính mình, đem áo khoác cởi ra treo lên trên cây, nhân tiện cũng tưới đầy nước lên tay áo và vạt áo sơmi.

Đái Thu Lâm sửng sốt một cái, chớp mắt hiểu được, cũng theo sát thao tác.

“Ngươi định lừa bọn họ?” Trịnh Manh Manh luống cuống tay chân ngụy trang, một bên nhảy qua tới dò hỏi.

“Ta không nói dối”, Vân Mạt bình tĩnh trả lời.

Trịnh Manh Manh:……

Sáu đội ngũ bên kia tới cực nhanh.

“Có người!” Đường Tử Đồng hô lên một tiếng, “Ai đó? Ra đây!”

Đoàn người Vân Mạt không lên tiếng, rũ đầu dựa ở trên thân cây, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Đường Tử Đồng đến gần, nhìn thấy hai nữ sinh, lại nhìn thấy quần áo treo ở trên cây, cảm thấy đã hiểu cái gì……

“Vân Mạt? Các ngươi cũng gặp được bọn họ ư?” Đường Tử Đồng cả kinh nói.

Vân Mạt không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, biểu tình ảm đạm kia đã làm mọi người tự động bổ não rất nhiều.

(*) Bổ não: tự suy diễn

Nam sinh đối diện lập tức bốc hoả, “Bọn họ chạy về phía nào?! Nếu để ta bắt được bọn họ, ta không đem bọn họ ấn chết ở trong bồn cầu không được!”

Hắn vừa nói xong, Trần Bình đang ngồi xổm rùng mình một cái, Đái Thu Lâm cũng không dám lên tiếng, Lư Chấn Ân biệt nữu quay đầu, có hơi chút chột dạ.

Biểu tình của mấy người, rất giống như vừa bị tổn thương.

“Các ngươi nhìn thấy bọn họ chạy về hướng nào không?”, Đường Tử Đồng hỏi.

Vân Mạt muốn nói lại thôi, ở trong tiếng thúc giục của Đường Tử Đồng nói một câu, “Ta không nghĩ nói chuyện.”

Trịnh Manh Manh khiếp sợ ngẩng đầu, đầy mặt bội phục, mẹ nó, chính là ứng với câu nói vừa rồi của nàng 'ta không nói dối'? Thật là thành thật.

“Các ngươi cùng đi với chúng ta đi”, Đường Tử Đồng nhìn những người khác trong đội ngũ, phát ra lời mời thân thiện.

Đái Thu Lâm theo bản năng muốn cự tuyệt, ở lâu bên nhau hắn sợ lòi.

“Huấn luyện viên không cho phép hợp tác”, hắn nhỏ giọng nói.

“Ai? Vị đồng học này, thanh âm của ngươi có chút quen tai”, Đường Tử Đồng ngẩng đầu, mắt to nhấp nháy, nhấp nháy nhìn hắn.

Đái Thu Lâm căng thẳng, đùi banh thẳng tắp, nháy mắt liền làm tốt chuẩn nhảy đi ra ngoài.

“Trời tối, nơi này không an toàn, đi trạm canh gác đi”, Vân Mạt đứng lên, đánh gãy đối thoại của bọn họ.

Đường Tử Đồng vuốt cằm trầm tư, tổng vẫn cảm thấy thanh âm kia như là đã nghe qua ở nơi nào đó.

Trịnh Manh Manh đi theo bên cạnh Vân Mạt, nhỏ giọng hỏi, “Huấn luyện viên không phải không cho hợp tác sao?”

“Không hợp tác, chỉ là đi cùng nhau mà thôi, không có giao lưu liên quan đến nhiệm vụ, nhiều lắm chỉ có chung địch nhân”, Vân Mạt thập phần bình tĩnh nói.

Trịnh Manh Manh:……địch nhân chung kia là ngươi.

Trần Bình tiến đến bên cạnh Đái Thu Lâm, cũng dùng thanh âm cực nhỏ đặt câu hỏi, “Các ngươi nói, có phải dê vào miệng cọp hay không?”

“Yên tâm, chúng ta bây giờ đã không phải là chúng ta vừa rồi”, Vân Mạt bình tĩnh nói.

Trần Bình:…… Nói rất đúng, có triết lý, vậy vạn nhất lòi thì sao?

Tựa hồ biết hắn nghĩ cái gì, Vân Mạt nói tiếp, “Chỉ cần chính ngươi kiên trì đừng nói ra, sẽ không ai có thể bắt được ngươi”.

Trần Bình suy sụp bả vai, thập phần buồn bực, “Nhưng ta chưa học qua bộ môn diễn xuất bao giờ.”

Hắn theo sát lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đánh khẳng định đánh không lại, chạy ta phỏng chừng cũng có chút khó. Trước khi đối địch dù sao cũng phải chú ý nhận rõ tình thế địch, hiện tại xem ra, tổng cảm thấy tiền đồ xa vời.”

Đái Thu Lâm vỗ vỗ Trần Bình, cõi lòng đầy phiền muộn, “Ta cẩn thận nhớ lại một chút, kỳ thật người dễ bị phát hiện nhất không phải ngươi, mà là ta……”

Trịnh Manh Manh đợi bọn họ một chút, cũng nhỏ giọng thảo luận, “Cứ bình thường, đừng lo lắng. Dù một đại sóng cương thi lao đến, ít nhất thì chúng ta cũng đã trồng hoa hướng dương.”

(*) Game zombies vs plants: trồng hoa hướng dương thu hoạch mặt trời, dùng mặt trời mua cây đậu bắn zombies.

“Trồng ở chỗ nào vậy?” Trần Bình vẻ mặt đưa đám, “Sao ta không nhìn thấy.”

Lư Chấn Ân nhìn bộ dáng của bọn họ, khóe miệng giật giật, “Ngươi phải tin tưởng chỉ huy của ngươi.”

“Chỉ huy? Ai phong? Ở nơi nào?” Trần Bình cố ý quay đầu đi xem.

Đái Thu Lâm vỗ đầu một cái, “Đi nhanh đi.”

Bình Luận (0)
Comment