Theo thời gian trôi qua, cảm xúc hơi khẩn trương cùng phấn khởi của năm người, rốt cuộc cũng thả xuống dưới.
Lưu Dược tay chân lanh lẹ làm tốt kế hoạch, đem màn hình quang não chuyển qua cho bọn họ xem.
“Ngày mai đi theo hướng dẫn viên du lịch theo lộ tuyến này, trước tiên tham quan thành cổ, sau đó lại đi Thanh Bình Hiệp, trải qua cổ mộ Sa Già…… Cuối cùng đến cảng Mura.”
Lâm Phàm Thành click mở bản đồ của từng khu vực, phân rõ địa phương khả năng sẽ có dị thường.
Hoắc Xuyên uống đồ uống mua từ máy bán hàng tự động, cắn ống hút.
“Ngoại trừ việc hố tiền của ta, thì hàng hóa ở nơi này khá ngon lại rẻ, rất không tồi.”
Theo những lời này của hắn, trên màn hình lớn ở phòng khách, truyền phát tin tức.
“Thành Witt, ngày 30 ngày tháng 11, trong 2 tiếng đồng hồ trước, quân chính phủ cùng lực lượng vũ trang Yểu Lạc ở khu Newville phát sinh giao hỏa. Trước mắt đã khiến 50 người tử vong, cùng mấy trăm thường dân bị thương……”
“Quân đội chính phủ tử vong hơn 30 người, lực lượng vũ trang Yểu Lạc tổn thất hơn 20 người……”
“Hai bên ở cứ điểm Đinh Hồ Á triển khai chiến tranh cơ giáp……”
Lâm Phàm Thành quay đầu nhìn về phía Hoắc Xuyên, sâu kín hỏi, “Người anh em, ngươi hiện tại còn cảm thấy nơi này rất không tồi không?”
Hoắc Xuyên ho khan một tiếng, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Khu Newville có phải ở phương nam của chúng ta hay không?”
Mạc Mặc rùng mình một cái, mấy đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm Vân Mạt.
Đúng lúc này, “Đương…… Đương…… Đương……”
Tiếng chuông ở trung ương thành cổ Brazil vang lên, khóe miệng đi theo Vân Mạt nhếch lên.
Canh giờ tới.
“Muốn xem phim không?” Vân Mạt quay đầu hỏi.
Hoắc Xuyên chấn động, giống như tiếp thu được cái gì, run lập cập không nói chuyện.
“Nữ sinh có thể có phim gì đáng xem?” Lâm Phàm Thành cười đê tiện.
“Bộ phim bom tấn của thế kỷ, mạo hiểm, khẩn trương, kích thích, không xem sẽ hối hận, bỏ lỡ liền sẽ không còn cơ hội”, Vân Mạt tiếp tục hướng dẫn bọn họ.
“Ngươi nói như vậy, ta sao đột nhiên lại thấy không muốn xem”.
Mạc Mặc ôm cánh tay của mình, không lý do mà rét run.
“Bọn họ không xem ta xem”, Lâm Phàm Thành thập phần hào khí vỗ vỗ ngực, “Vân tổng đã nói ra, dù sao cũng phải có người cổ động, đúng không?”
“Lưu Dược, mở quang não ra, nhìn xem Vân Mạt đã có tấm ảnh đẹp nào để lồng khung chưa”.
“Không cần, ngươi lại đây là được”.
Vân Mạt nói xong, liền đi đến rương hành lý của nàng.
Hoắc Xuyên thoáng nhìn nàng lấy ra một nắm tóc, lập tức lui lại phía sau nửa bước, hắn cảm thấy chính mình đã nhận ra chân tướng.
“Không phải chứ? Ngươi đây là có cái đam mê gì? Bên trong rương hành lý còn để tóc làm gì?”
Lưu Dược lại đây nhìn, cảm thấy tuyệt không giống với phong cách của Vân Mạt!
“Ngươi tránh sang một bên đi, chờ lát nữa sẽ thấy nó hữu dụng”, Vân Mạt đẩy hắn ra bên ngoài.
Hoắc Xuyên nghĩ đến có lẽ năm phút sau, ba người khả năng sẽ kêu cha gọi mẹ, bỗng nhiên có loại thoải mái quỷ dị, khóe miệng đều không nhịn được muốn hướng lên trên.
Vân Mạt vê một nắm tóc, lâm vào tưởng tượng trong ngắn ngủi……
Trước khi xuất phát, nàng từng hỏi qua Kiều Tiểu Thất, “Chúng ta cần phải tìm ai? Trương Giáo quan? Hay là nhà vật lý học?”
“Toàn bộ.” Kiều Tiểu Thất thần thái kiên định.
Vân Mạt chỉ chỉ chính mình, “Chỉ bằng…… Chúng ta? Ta có thể biết, tín nhiệm của đồng chí đến từ nơi nào không?”
Kiều Tiểu Thất: “Áp lực thích hợp càng có lợi cho việc phát huy, tin tưởng chính mình. Ngươi chỉ cần ổn định, giúp chúng ta kiểm tra các địa điểm khả nghi, giảm bớt thời gian tìm kiếm không cần thiết, là được.”
“Ngươi tin bọn họ có thể chống được đến khi……” Vân Mạt nói một nửa.
Sắc mặt Kiều Tiểu Thất tối sầm xuống, “Chỉ có thể tin tưởng bọn họ!”
Nàng xoay mặt lại nhìn Vân Mạt, thử hỏi, “Ngươi không phải biết tính sao? Vậy ngươi có thể tính ra bọn họ đang ở đâu không?”
Vân Mạt không có trả lời, mà hỏi ngược lại, “Có phần nào đó từ trên cơ thể của bọn họ không? Thí dụ như tóc, móng tay, máu gì đó, nếu không có, thì quần áo bên người cũng được.”
“Là được?” Kiều Tiểu Thất có chút giật mình.
“Không xác định, dù sao cũng phải thử xem”, Vân Mạt nói.
“Ngươi chờ chút.”
Trương Qua cư trú ở Trung Ương tinh, Sân Tây Á rất nhanh liền đưa tóc lại đây.
Những người khác, bởi vì có người cư trú ở tinh vực khá xa, dù công tác hậu cần có thông thuận, cũng không có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn như vậy đưa đến được……
“Uy, Vân Mạt, ngươi đang làm gì vậy?”
Lưu Dược thấy nàng vẫn luôn giơ tóc đến phát ngốc, bàn tay ở trước mắt nàng xua xua vài cái, thuận tiện đẩy nàng một chút.
“Nga, không có việc gì”.
“Ta nói, đây rốt cuộc là tóc của ai?” Mạc Mặc hỏi, “Xem chất tóc, không giống của nữ sinh các ngươi.”
“Trương Giáo quan”, Vân Mạt đáp lại.
Nàng lấy chu sa và giấy vàng ra, ngọn bút du tẩu long xà, vẽ trương phù tìm người.
Lâm Phàm Thành túm tóc, học bộ dáng Vân Mạt đặt ở dưới mũi, cẩn thận suy nghĩ nguyên cớ.
“Ngươi muốn dùng tóc để tìm người?” Hắn chớp cặp mắt nhỏ, bộ dáng thập phần tò mò.
“Ngẩng……” Vân Mạt nói.
Lâm Phàm Thành giống như nhìn ra bí mật gì, khiếp sợ chỉ vào nàng,
“Ngươi có phải mới mở khóa kỹ năng Hao Thiên Khuyển không? Có thể dựa vào mùi hương để tìm người?”
“Sao có thể chứ”, Vân Mạt thiếu chút nữa bị hắn chọc cho cười, sức tưởng tượng của thiếu niên thật phong phú.
“Vậy ngươi tìm bằng cách nào?” Lâm Phàm Thành hỏi.
“Muốn biết sao?” Vân Mạt cười.
“Ngẩng……” Lâm Phàm Thành học ngôn ngữ của nàng, trả lời.
“Ngươi lại đây!”
Lâm Phàm Thành đi đến phía trước một bước, ngón trỏ Vân Mạt dính một giọt nước, điểm lên trán hắn.
“Hoan nghênh đi vào thế giới ma huyễn!”
Lâm Phàm Thành chỉ cảm thấy cái trán trở nên thực lạnh, đôi mắt bị thứ gì che đi.
Hắn nỗ lực chớp đôi mắt, mọi người trong phòng chỉ còn dư lại bóng dáng mơ hồ, thay thế vào đó là vô số khí, mông lung, khí lưu chuyển, tựa như sương mù lại không phải sương mù.
“A!”
Lâm Phàm Thành hô lên một tiếng, ngã bệt mông xuống mặt đất.
“Con bà nó, ta đây đang ở đâu?”
Nơi nơi đều là khí, tựa như sương mù quấn quanh hắn, như thế nào cũng không xua tan được.
Trong phòng này, khí màu trắng chiếm đa số, nhìn ra ngoài cửa sổ, có đen có trắng, nơi xa còn có màu đỏ đậm.
Mà quanh thân Vân Mạt, lại là kim sắc nhàn nhạt, tro đen quay cuồng cách nàng 1 mét liền không có đến gần.
Lâm Phàm Thành nghe được âm thanh đổ gãy của cây cờ chủ nghĩa duy vật trong lòng mình. Nếu không phải những người khác vẫn đang ở bên cạnh, hắn còn hoài nghi chính hắn đã đi tới một vũ trụ song song.
Tuy rằng thế giới quan của hắn đã sớm ngập trong nguy cơ. Nhưng lúc này lại không hề phòng bị mà bị đánh tan, Lâm Phàm Thành quả thực khóc không ra nước mắt.
Vân Mạt đã dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay phải kẹp lấy tóc, ở trong chiếc chậu trên bàn xoay vài vòng có quy luật. Tay trái bấm đốt ngón tay, trong miệng lẩm bẩm niệm thần chú:
“Thiên lệnh nỗi nhớ nhà, cửu thiên truy người, lấy mà vì đèn, tinh đấu chỉ dẫn, chưởng luân ba tháng mùa xuân, tìm phát chi chủ, ngàn thần vạn thánh, thỉnh dư ta chỉ dẫn, cấp tốc nghe lệnh!”
Sợi tóc rơi xuống trong chậu……
Vân Mạt bật lửa đốt lá bùa, cũng ném vào trong chậu……
Trong mắt Lâm Phàm Thành xuất hiện hình ảnh sợi tơ hồng quỷ dị theo dòng khí quay cuồng trong chậu inox.
Sợi tơ kia uốn lượn bò sát, xông thẳng về phía cửa sổ.
Hắn lảo đảo đẩy cửa sổ ra, ánh mắt đuổi theo đạo hồng quang kia, thấy nó biến mất trong rừng đá nơi xa.