Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 305 - Chương 305. Xuất Phát Du Lịch

Chương 305. Xuất phát du lịch Chương 305. Xuất phát du lịch

Vân Mạt búng tay một cái, ở trán hắn bắn một chút.

Ánh mắt Lâm Phàm Thành một lần nữa trở lại bình thường, run giọng hỏi, “Đó là cái gì?!”

“Cái gì là cái gì? Ngươi đến tột cùng đã nhìn thấy cái gì?”

Lưu Dược cùng Mạc Mặc hoang mang.

Chỉ có Hoắc Xuyên trề môi đem đầu quay sang một bên, đại kinh tiểu quái!

(*) Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé to, chẳng có gì lạ

“Khí là cái gì?” Lâm Phàm Thành nuốt nước miếng.

Vân Mạt cười cười, ở trong thanh âm thúc giục của Lưu Dược cùng Mạc Mặc, cũng mở mắt cho bọn hắn trong thời gian ngắn ngủi.

“Đó chính là khí của ngũ hành, màu sắc không giống nhau đại biểu thuộc tính không giống nhau, màu và độ dày của khí phản ánh khí vận của người.” Vân Mạt giải thích ngắn gọn một chút.

Bốn người đã toàn bộ hoàn hồn, lúc này ánh mắt sáng ngời nhìn tay nàng.

“Cho nên, ngươi biết tính, là bởi vì ngươi có thể nhìn thấy khí?” Lưu Dược hỏi.

“Vậy có thể làm ta luôn luôn nhìn được không?”

“Khụ…… Ngươi không phải người trong Huyền môn, nhìn nhiều không tốt”, Vân Mạt giải thích một chút.

“Vân Mạt, ta cảm thấy ta có linh căn hỗn độn, chỉ là còn chưa có thức tỉnh, ta nhất định có thể cứu vớt được”.

Lâm Phàm Thành nhớ lại cảm giác vừa rồi, lải nhải.

“Trước đó không phải ta đã dạy qua các ngươi sao? Các ngươi chính mình không chịu học a……”

“Ngươi nói là vẽ bùa quỷ kia?” Lâm Phàm Thành hỏi.

“Phi, cái kia gọi là sáu hào!” Vân Mạt lời lẽ chính đáng.

Lâm Phàm Thành nhớ tới tổ hợp giống như thiên thư kia,…

Nếu phải học cái này mà nói, vẫn là thôi đi, hắn thật sự không phải người của thế giới này.

“Đã thực minh xác, từ tình huống vừa rồi tới xem, có thể loại trừ thành cổ, vị trí của bọn họ ở gần phía nam hơn, vô cùng có khả năng là tiếp cận khu giao chiến. Tốt nhất nên mau chóng truyền tin tức đi.” Vân Mạt nói.

“Kiều trung úy nói, nếu nằm vùng không có xuất hiện, chúng ta chỉ có thể bị động chờ.

Mà nếu tới gần khu giao chiến, khó khăn của chúng ta sẽ cực lớn.” Lưu Dược nhăn chặt mày.

Vân Mạt gõ gõ cái bàn, “Hiện tại chúng ta tới phân công một chút.”

“Diễn trò phải làm nguyên bộ, để tránh tai mắt của người, chúng ta cần hướng dẫn viên du lịch, Lâm Phàm Thành, ngươi tới phụ trách liên lạc với hướng dẫn viên du lịch và xe đi.”

“Được”, Lâm Phàm Thành đã đem thông tin của công ty du lịch bản địa ghi vào trí não.

“Lưu Dược, lộ tuyến ngươi tới an bài, sau hừng đông, chúng ta cần ở thành cổ……”

“Được”, Lưu Dược gật đầu.

“Mạc Mặc, tuy rằng hiện tại không có trang bị, nhưng vẫn cứ giao cho ngươi, cản phía sau cùng tiếp viện, có thể làm được không?” Vân Mạt hỏi.

“Có thể”, Mạc Mặc tin tưởng mười phần.

Lại công đạo sự tình một chút, không sai biệt lắm mọi người đều hiểu rõ.

Lưu Dược mở lớn miệng, không chút nào rụt rè ngáp một cái.

“Được rồi, đi ngủ thôi, bốn giờ sau gặp mặt!”

Vân Mạt nói xong, dẫn đầu đẩy cửa một gian phòng ngủ.

“Từ từ”, Hoắc Xuyên chống tay ở trên cửa, “Ngươi có phải đã quên cái gì không?”

“Cái gì?” Vân Mạt giả ngu, “Ngươi muốn chen vào phòng ta? không tốt lắm đi?”

Hoắc Xuyên:……

“Đừng cản đường, Hoắc Xuyên, ngươi định làm gì?!” Vân Mạt hạ giọng nói.

Ba người khác đang xem náo nhiệt, “Hoắc Xuyên……đợi mệnh!”

Hoắc Xuyên:……

“Hoắc thiếu, trời sắp giáng sứ mệnh cho ngươi. Đợi mệnh có nghĩa là ngươi sẽ có tác dụng lớn hơn nữa. Trong số chúng ta, luận năng lực đơn binh tác chiến, ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất, không phải sao? Các anh em còn phải trông cậy vào ngươi... Đi ngủ đi!”

Hoắc Xuyên tức giận đến đau đầu, bị Lưu Dược kéo trở về phòng.

9 giờ sáng, mặt trời của hành tinh Sana đã lên cao, xuyên thấu qua bầu không khí xám xịt, tựa bao phủ một tầng vầng sáng.

Xe của công ty du lịch đã dừng ở dưới lầu, hướng dẫn viên du lịch cao gầy đầy mặt ý cười đi lên tiếp đón.

“Khách nhân tôn kính, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”

“Không tốt”, Hoắc Xuyên một bụng khí, sắc mặt cũng khó coi.

“Vì sao vậy? Nơi này là nội thành an bình nhất hành tinh Sana”, hướng dẫn viên du lịch nghi hoặc hỏi.

“Ta bị lạ giường”, Hoắc Xuyên ngạnh cổ, cố ý không nhìn Vân Mạt.

“Tiên sinh Faisal, đừng nghe hắn, hắn ngủ ngon lắm.” Lưu Dược cười ha hả hoà giải.

Đêm qua đừng nói lạ giường, cho hắn một cái ghế dựa rách nát, hắn cũng có thể ngủ được.

“Giận dỗi……” Lưu Dược cố ý chỉ vào phương hướng Vân Mạt, cùng hướng dẫn viên du lịch làm mặt quỷ.

“Nga nga, thì ra là thế, người trẻ tuổi sao”, hướng dẫn viên du lịch Faisal hiểu rõ, không hề nói nhiều.

“Tiên sinh Faisal, muốn ăn một chút không?”

Khách sạn này không hổ là khách sạn cao cấp, ở trong hoàn cảnh thiếu thốn vật tư như thế, lại vẫn có thể nấu ra một bữa sáng không tồi.

Mạc Mặc cầm bánh mì ra, đưa cho Faisal cùng với binh lính bên cạnh chuẩn bị hộ tống hai người bọn họ.

Faisal liên tục lắc đầu, “Không không, cảm ơn.”

Mạc Mặc khó hiểu, Lâm Phàm Thành kéo kéo hắn, chỉ vào mầy chữ to ở nơi xa, “Ta tuy rằng không biết, nhưng ta vừa mới dùng ngàn độ phiên dịch một chút, hôm nay là ngày Ramadan, bọn họ đến khi mặt trời xuống núi mới có thể ăn.”

Mạc Mặc nói: “Thực xin lỗi”, vội vàng thu hồi bánh mì, kỹ thuật diễn rất có tiến bộ.

Không nghĩ tới tinh cầu hỗn loạn như vậy, dân chúng còn rất có tín ngưỡng.

Vân Mạt tỏ vẻ có chút tiếc hận, lực tín ngưỡng thập phần nồng đậm. Đáng tiếc hệ thống tương ứng không giống nhau, nàng không thể thu thập được.

Không giống với xe huyền phù ở Liên Bang, xe ở nơi này toàn bộ đều chạy trên mặt đất.

Hai binh lính vẫn cứ phân ra canh gác đầu xe và đuôi xe, khổ người cường tráng, dọa lui không ít người muốn tìm phiền toái cho bọn họ.

Đoạn lộ trình này cảnh vật không nhiều lắm, hướng dẫn viên du lịch không có nhiều lời để nói, mà căn cứ theo bản đồ lộ tuyến của Lưu Dược, viết viết vẽ vẽ chuẩn bị.

“Ta có loại ảo giác ta rất có tiền”, Vân Mạt cảm thán.

“Ân, để ta nói cho ngươi, đó thật sự chỉ là một loại ảo giác”, Lâm Phàm Thành nghiêng đầu nói.

“Một đồng liên bang đổi được mười riel, ta cảm thấy ta có thể mua luôn cả siêu thị”, Vân Mạt nói tiếp.

“Ngươi chưa thấy qua giá cả sao?” Lưu Dược không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm nàng.

“Giá cả làm sao vậy?” Vân Mạt hỏi.

“Chiến loạn dẫn tới giá cả tăng cao, ngươi cảm thấy mười riel có thể mua được cái gì?” Lâm Phàm Thành lẩm bẩm một câu.

Một cái bánh mì cần tiêu ba trăm riel, tương đương với 30 đồng liên bang, hắn ở Trung Ương tinh có thể mua ba cái.

“Sao không ăn thịt băm”, Hoắc Xuyên hầm hừ nói.

Vân Mạt:…… Ngươi đây đã học bao nhiêu văn hóa cổ?

“Ai, khoai lát thật ngon, hôm nay máy bán hàng tự động chỉ có một túi này, không biết địa phương chúng ta trụ buổi tối có thể có đồ mới hay không”, Lưu Dược ăn vô cùng vui vẻ.

“Muốn sao?” Hắn không quên chia sẻ cho người khác.

“Ba ta nếu mà biết ta tới nơi này, chắc chắn sẽ bắt ta đổi chuyên ngành học”, Hoắc Xuyên đoạt khoai lát, cảm thán nói.

“A, Hoắc thiếu, cai sữa chưa? Ngài không phải thích đi tìm kích thích sao?” Vân Mạt nói.

“Đừng nói chuyện cùng ta!” Hoắc Xuyên không nghĩ trả lời nàng.

“Ta còn có cánh gà này, ai muốn không?” Lưu Dược đào đào túi nói.

“Cho ta đi”, Vân Mạt duỗi tay.

Hoắc Xuyên đã đoạt lấy, chẳng qua khi rút tay trở về, lại bị Vân Mạt nửa đường cướp được.

“Đoạt đồ của nữ sinh sao?”

“Ngươi là nữ sinh sao?”

Hai người ai cũng không nhường ai, những người khác đi theo ồn ào, cánh gà ném ở trong xe, đùa giỡn thành một đoàn.

Hướng dẫn viên du lịch từ kính chiếu hậu nhìn nhìn, ý vị thâm trường cười.

Bình Luận (0)
Comment