Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 317 - Chương 317. Diễn Trò Làm Nguyên Bộ

Chương 317. Diễn trò làm nguyên bộ Chương 317. Diễn trò làm nguyên bộ

Hàng hạm chạy thực vững vàng, đôi tay Vân Mạt giấu ở trong chiếc chăn đơn, cùng bọn họ nói nói cười cười.

Ngủ một giấc dài, lúc sau tỉnh dậy lại là mệt mỏi.

Muốn ăn cái gì đó, ăn thật nhiều.

Cảm giác đói khát từ bên trong xương cốt lộ ra tới, làm đôi tay nàng có chút không khống chế được mà phát run.

Nhưng nàng hiểu, đây chỉ là một loại ảo giác.

Kim quang công đức vốn dĩ trải rộng toàn thân, bây giờ một tia cũng không còn dư lại, nguyên thần lực bị đào rỗng, hiện tại cả người đều có chút lơ mơ.

Mấu chốt nhất chính là, một loại nghiệp chướng quay cuồng va chạm ở trong tinh thần thức hải, nếu không áp được, việc nàng nổ tan xác mà chết là chuyện sớm hay muộn.

Tục mệnh cùng mượn thọ, đều phải trả đại giới.

Ở trong nhận thức của Vân Mạt, ông lão đã từng mượn tuổi thọ cho một đôi vợ chồng.

Người vợ vì để chồng có thêm nhiều thời gian bồi đứa nhỏ, liền tự nguyện cho chồng mượn 5 năm tuổi thọ, nhưng trả giá đại giới là 5 năm đổi một năm. Nàng đã từng nghe ông lão hỏi người phụ nữ kia, đáng giá sao? Nàng ấy trả lời: đáng giá!

Còn có pháp thuật Bắc Đẩu thất tinh mượn thọ cùng với sinh cơ, yêu cầu nghi thức phức tạp, mượn tuổi thọ từ bên ngoài hoặc của chính mình ở kiếp sau.

Nhưng người mượn thọ quyết không thể tạo sát nghiệt, cho nên không thể dùng cho những người trong quân lữ luôn dính đầy máu tươi như bọn họ.

Tự nhiên cũng có một ít đường ngang ngõ tắt, lấy thọ mệnh của người khác bù lại thọ mệnh của chính mình, tội do mình gánh, mệnh từ hắn……

Lúc trước, Thiên Đạo muốn Hoắc Xuyên chết, Vân Mạt lấy toàn bộ công đức của chính mình làm tế phẩm, lấy nguyên thần lực phụ trợ, mạnh mẽ tiếp tục sinh mệnh cho Hoắc Xuyên.

Vân Mạt nghịch thiên mà đi, ấn tình huống bình thường, khẳng định sẽ phải trả giá đại giới cực lớn, sống ít đi mấy năm là nhẹ, nặng thì phỏng chừng đương trường sẽ bị Ngũ Lôi oanh đỉnh.

Mà hiện tại, xem trạng thái Hoắc Xuyên, bộ dáng tung tăng nhảy nhót, không giống như là chỉ có mấy năm thọ mệnh.

Về phần chính nàng, giống như ngoại trừ công đức tiêu hao quá mức, tinh thần lực bạo động, cùng với cảm giác đói khát như ma, không còn bất luận phản ứng tiêu cực gì khác.

Tình huống này có chút vượt qua hiểu biết của nàng.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng sống lại một đời? Nên bản thân nàng được bug?

Thiên Đạo muốn thu đại giới, nhưng thân thể này đã sớm hết thọ mệnh, nên không có biện pháp thu?

Hoặc là, như tổ huấn của Vân gia. Đại đạo 50, thiên diễn 49, Thiên Đạo thiếu một, độc để lại một đường sinh cơ?

Mặc kệ nói như thế nào, với nàng, với Hoắc Xuyên mà nói, đều là chuyện tốt.

Không biết vết thương của Liên Nghệ như thế nào, nhưng bề ngoài hắn đã giống như không có việc gì, còn có thời gian lại đây thăm bọn họ.

“Lần này các ngươi làm rất tốt”.

Lưu Dược nhảy xuống giường, ân cần dọn cái ghế cho hắn.

“Ta đã xin một chút cho các ngươi, các ngươi đều sẽ nhận được khen ngợi, nhưng bởi vì thuộc tính nhiệm vụ, cho nên khen ngợi này không thể công khai.” Liên Nghệ nói.

“Lý giải, lý giải”, khóe miệng Lưu Dược đều mau nhếch đến tận trời.

Khen ngợi nha, chưa tốt nghiệp đã nhận được khen ngợi của quân đội!

Liên Nghệ nói, “Bởi vì các ngươi còn chưa có tốt nghiệp, cho nên sẽ không đạt được khen thưởng trên phương diện quân công. Đương nhiên, hết thảy đều sẽ ký lục trong hồ sơ, sau khi tòng quân sẽ là bậc thềm……”

“Liên giáo quan, trước không nói đến cái này”, Vân Mạt giơ tay lên.

Đuôi lông mày Liên Nghệ hơi nhọn lên, chờ nàng nói.

Vân Mạt từ trong ba lô sau lưng móc ra một chồng phiếu, đưa qua cho hắn, “Trước đó Ngô huấn luyện viên đã đáp ứng, sẽ hoàn trả phí tổn.”

Liên Nghệ:……

Vân Mạt ở trên giường trong chốc lát, trước sau không quá thoải mái, quyết định xuống đi một chút.

“Ngươi đi đâu?” Hoắc Xuyên ghé vào trên giường, trường kỳ duy trì tư thế này, khiến hắn cũng rất bực bội.

“Tìm chút đồ ăn”, Vân Mạt nói.

“Tiện thể mang đến cho ta một ít, ta muốn ăn cá đao, khoai tây xào thịt bò, ruột già xào cay……” Hoắc Xuyên vừa nghĩ vừa nói.

“Ta cũng muốn, hành tinh Sana nơi nơi đều là Butchart, để tránh bị nghiện, ta mỗi ngày đều ăn đồ ở máy bán hàng tự động, đã sắp bốc hoả rồi”, Lâm Phàm Thành cũng nói.

Vân Mạt đã đi tới cửa, lãnh đạm quay lại, “Ta nghe nói, trên hàng hạm có dịch dinh dưỡng vị cá đao, nga, nếu các ngươi một hai phải là vị ruột già, ta sẽ đi hỏi thăm một chút xem bọn họ có hay không.”

“Ọe……”

Vừa nghe nàng nói chuyện, bốn người khác liền không chịu nổi, “Câm miệng! Đừng nói nữa! Ta từ bỏ!”

Lúc tới trên hàng hạm, bọn họ đã uống một vại cái gọi là dịch dinh dưỡng hương vị cá đao.

Trời mới biết nó là tác phẩm của vị đại sư nào, hương vị quả thực kỳ lạ đến táng tận thiên lương, bọn họ thiếu chút nữa bá chiếm WC của hàng hạm.

Sau đó, bốn người sâu sắc cảm giác được, dịch dinh dưỡng vô sắc vô vị, mới là ẩm thực của người bình thường.

Vân Mạt đưa lưng về phía bọn họ, cười cười, xoay người đi đến chỗ ngoặt của phòng.

“Đô đô……”

“Tiến vào đi!”

“Liên giáo quan”.

Vân Mạt tùy tay đóng cửa lại, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, cười đến mi mắt cong cong.

“Có việc gì?” Liên Nghệ khép quang não lại, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Cái chip kia……”

Liên Nghệ đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi, chỉ lắc lắc đầu, “Thực xin lỗi, chuyện này quan hệ trọng đại, suy xét cho an toàn của ngươi, ngươi không biết sẽ tốt hơn.”

“Cái khác ta có thể không hỏi, nhưng thân phận của người đàn ông kia…… Ta đã đáp ứng với hắn một việc, phải làm được.” Vân Mạt vuốt ve ngón tay, nói.

Liên Nghệ trầm tư một chút, cúi đầu, từ ngăn kéo lấy ra một thiết bị lưu trữ, ném cho Vân Mạt.

“Nơi này có hồ sơ của hắn, hắn ở Trung Ương tinh có một cái két tư nhân sử dụng mật mã, ngươi đi xem đi.”

Liên Nghệ nói chuyện, ánh mắt chuyển về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, ánh nắng tươi sáng, nhưng lại luôn có người sống ở trong âm u, thậm chí sau khi chết, trên bia mộ cũng không thể lưu lại tên. Nhưng những người này, là anh hùng, Liên Bang hẳn sẽ nhớ kỹ bọn họ.

Hàng hạm trở lại Trung Ương tinh phải mất vài tiếng đồng hồ, Lưu Dược ở trong khoảng thời gian ngắn này, đã lập xong kế hoạch cho kỳ nghỉ sắp tới.

Nhưng mà, vừa mở cửa khoang ra, ập vào trước mặt chính là một ngọn núi, nơi nơi đều là thân ảnh quân trang màu xanh lá mạ.

Lưu Dược gắt gao mà bắt lấy cửa khoang, nhắm mắt lại, “Không, ta nhất định là đang nằm mơ, ta còn chưa tỉnh ngủ, ta phải đi về ngủ tiếp!”

“Ta mẹ nó vẫn còn là người bệnh!” Hoắc Xuyên gian nan đỡ tường, trong mắt tràn ngập bi phẫn.

Lâm Phàm Thành đáp ở đầu vai hắn, hướng ra ngoài xem, miệng cũng mở to, “073!”

Bọn họ lại có thể trực tiếp bị ném tới căn cứ 073.

Tầm mắt bốn người đồng thời bắn về phía Vân Mạt.

Một giờ trước, nàng đã nói gì? Nàng nói nếu nàng là huấn luyện viên, khẳng định sẽ diễn trò diễn nguyên bộ.

Một câu thành sấm!!

“Đi thôi”, đã sớm có binh lính lại đây đón bọn họ.

“Đã an bài cho các ngươi tại hậu cần, giúp việc bếp núc, việc rất tốt, chúng ta muốn đoạt cũng không đoạt được.” Binh lính vừa đi vừa hâm mộ nói chuyện.

Năm người sau khi cất hành lý xong, ủ rũ cụp đuôi ngồi xổm trên cỏ, tất cả đều ở đàng kia vẽ xoắn ốc.

“Nha, có nữ binh tới?” Một thanh âm cà lơ phất phơ từ nơi xa truyền đến.

Trên đường nhỏ có một người nam nhân đi tới, cúc áo tùy tiện mở ra, một thân quân trang lại bị hắn mặc không giống một nhân vật chính phái nào.

“Cô em, đứng lên, để anh đây nhận thức chút coi”, nam binh đi đến đây, nhẹ nói.

“Nhiếp Cẩu Thặng, đi với ta tới đây!”

Liên Nghệ từ bên cạnh đi ngang qua, tay trái đáp lên bờ vai của hắn, kéo hắn đi đến một bên.

“Liên Nghệ! Ngươi kêu ta làm gì?”

Nam binh họ Nhiếp theo sát ở phía sau, hùng hùng hổ hổ đẩy hắn, hai người ngươi tới ta đi, nam binh kia rốt cuộc bị hắn kéo tới một tòa nhà văn phòng.

“Kia là ai vậy?” Hoắc Xuyên ngồi xổm dậy, xoay người nhìn, “Rất kiêu ngạo.”

“Không biết”, Lưu Dược cũng tiếp tục ngồi xổm.

Lâm Phàm Thành nhìn Vân Mạt, “Vân tổng, tính thử xem hắn giữ vị trí gì?”

“Cái này mà cũng phải tính sao? Một lát liền sẽ biết, các ngươi có thấy mệt hay không hả? Chân ta đã tê rần rồi đây”, Vân Mạt nói.

Bốn người:……

Bình Luận (0)
Comment