Suy xét bọn họ là học sinh, Hoắc Xuyên còn bị thương tương đối nghiêm trọng, căn cứ không an bài nhiệm vụ huấn luyện cho bọn họ, bọn họ thật sự chỉ giúp việc bếp núc.
Đa số công tác đều có người máy gánh vác, bọn họ chủ yếu làm trợ thủ.
Mỗi ngày qua giờ nấu cơm, bọn họ cũng có thể tự do đi lại ở căn cứ.
Nhật tử thực bình tĩnh, Vân Mạt đi bộ trên đất trồng rau bên cạnh ao nhỏ.
Lưu Dược nhìn bóng dáng Vân Mạt, thọc thọc Hoắc Xuyên, “Tổng cảm thấy thiếu cái gì đó.”
Ngón cái Hoắc Xuyên chống cằm, “Có chút không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào không đúng.”
“Là tiền xu!” Lâm Phàm Thành vỗ trán một cái, “Nàng đã vài ngày không lấy tiền xu ra.”
“Bảo sao, ngươi không nói ta cũng không nghĩ ra”, Mạc Mặc đi theo gật đầu.
Hoắc Xuyên bừng tỉnh đại ngộ, “Ta đã nói vì sao gần đây cứ cảm thấy có chút tịch mịch, nhân sinh không hoàn chỉnh!”
“Không đúng, nàng đã bỏ tiền xu đi sao?” Lưu Dược khó hiểu.
Không cho Vân tổng chơi tiền xu, cũng giống như làm một người nghiện thuốc lá không được hút thuốc, thực là chuyện huyền huyễn.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhìn bóng dáng nàng đến xuất thần……
Lúc này, trí não Vân Mạt sáng lên.
Hậu cần được coi như là bộ phận bên ngoài, căn cứ cho bọn họ một đoạn kênh liên lạc với bên ngoài.
“Tần Mộc?” Vân Mạt ngồi bên hồ nước trên tảng đá, ấn nhận cuộc gọi video.
“Em gái, nghe nói ngươi đang đi thực tập? Thế nào?” Trên màn hình, Tần Mộc cười, lúm đồng tiền trên má trái như ẩn như hiện.
“Tàm tạm”, Vân Mạt ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi.
Tần Mộc phụt cười vui vẻ, “Ta giới thiệu cho ngươi một sinh ý.”
Vân Mạt: “Gần đây ta bế quan, không tiếp đơn.”
Tần Mộc nhướng mày trái, khẩu khí khoa trương: “Một trăm vạn.”
Vân Mạt: “Không cần dùng tiền tài dụ hoặc ta, ta là người nông cạn như vậy sao?”
Tần Mộc:……Đúng vậy!
“Vậy ngươi khi nào xuất quan? Ngươi không tới được có thể gọi video mà? Ngươi không phải có tài khoản WB sao? Dùng cái kia nhận đơn đi”, Tần Mộc tiếp tục mê hoặc.
“Thật sự rất đơn giản, chỉ hỗ trợ tìm người.” Tần Mộc nói.
“Ta đang đến kỳ sinh lý, tính không chuẩn”.
Vân Mạt chậm rì rì đáp lời, tay phải nàng cắm vào túi quần, ba đồng tiền xu an tĩnh nằm trong đó, nhưng lại không thể đụng vào.
Tay run lợi hại, hiệu quả phản phệ bắt đầu xuất hiện, tinh thần bạo động càng thêm rõ ràng.
Cảm giác đói khát, giống như nghiện ma túy, tế bào toàn thân đều kêu gào đòi nguyên thần lực, nhưng mà không có, khô kiệt.
Tần Mộc ở đầu bên kia ho khan một tiếng, “Vậy kỳ sinh lý của ngươi khi nào thì kết thúc? Người bạn này của ta thật sự rất sốt ruột.”
“Ta cũng không biết”, Vân Mạt cưỡng chế cỗ khó chịu kia.
Theo những lời này của nàng, đầu bên kia video truyền đến tiếng nói uể oải gần như không thể nghe thấy, “A Mộc, được rồi, ta lại nghĩ biện pháp khác, anh trai ta……chắc chắn sẽ tìm được, ta như thế nào cũng sẽ tìm được anh ấy……”
“Ngươi……được rồi, ta sẽ nói cùng ngươi sau”, Tần Mộc vội vàng ngắt cuộc gọi video.
Lúc sau, lại là tin nhắn của Nhiếp Duẫn Ninh, báo cho nàng khảo hạch khởi động lại chiến hạm Coroa sắp bắt đầu.
Vân Mạt nhặt một cục đá lên, ném đi ra ngoài rất xa, “Thình thịch” một tiếng, bọt nước bắn lên.
Ba ngày này, mỗi khi tiến vào giờ Tý, nghiệp chướng bị cưỡng chế không ngừng quay cuồng tới, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại phản phệ này càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng nhìn không khí, quẻ tượng ban đầu rõ ràng, hiện tại cũng mơ hồ bất kham, thậm chí, tay run đến vô pháp chạm vào tiền xu.
Nàng biết vì sao. Đây là phản phệ của tục mệnh, cũng là vấn đề tâm cảnh khi giết chóc ở Sana tinh dẫn tới.
Có đôi khi, nàng sẽ có một loại xúc động, một loại cảm xúc khó có thể khống chế, muốn phát tiết.
Nàng rất rõ ràng chính mình đã đụng chạm tới bình cảnh, loại bình cảnh này không giống với dĩ vãng, hoàn toàn không có kinh nghiệm nào để tham khảo.
Đạo gia chú ý thuận theo tự nhiên, chú ý vô ngã không có gì. Nhưng nàng hiển nhiên đã không làm được, nàng có trách nhiệm, có chấp niệm, có vướng bận, có rất nhiều thứ không thể bỏ xuống được.
Nếu là bình thường cũng liền thôi, nhưng khảo hạch khởi động lại chiến hạm Coroa, nàng cần thiết phải tham gia.
Mà lấy trạng thái trước mặt của nàng, gần như là không có cơ hội.
Vân Mạt ngồi xếp bằng trên tảng đá, đôi tay mở ra đặt ở trên đầu gối, hai mắt hơi khép lại, hít vào thở ra, thân ảnh gần như xen lẫn vào trong bùn đất phía sau lưng.
Nơi này thực an tĩnh, thời gian này cũng không có ai đến đây.
Tinh thần lực tản mát ra ngoài, cảm thụ được hết thảy chung quanh, sinh mệnh mạch lạc, hướng đi của dòng sông, núi đồi mênh mông……
Nghĩ đến ông lão, nghĩ đến Lam Tinh, nghĩ đến vô số ràng buộc, ban đầu Vân Mạt còn có thể bảo trì được bình tĩnh, lúc này lại có chút bực bội lên.
Nghiệp chướng trong cơ thể bắt đầu quay cuồng, Vân Mạt gần như rút cạn tinh thần lực tiến hành áp chế, trên trán đều là mồ hôi.
Hắc, tựa hồ đột nhiên lâm vào vô tận hắc ám.
Nàng cảm thấy chính mình chạm vào cái gì đó, đáp án tựa hồ đã ở ngay bên miệng, lại trước sau cách một tầng sương mù.
Trước mặt là muôn vàn con đường, vạn vạn lựa chọn.
Có người lấy giết chóc nhập đạo, có người lấy từ bi ngộ đạo, có người vứt bỏ thất tình ngộ đạo……Còn nàng thì sao?
Vân Mạt nhớ tới kiếp trước kiếp này, trước mắt hiện lên từng khuôn mặt, có già nua, mỉm cười, khiêu khích, tràn ngập chờ mong……
Đoạn xá ly (*). Nàng có thể vứt bỏ, chỉ lo thân mình, nhưng lựa chọn trước đó của nàng, cũng đã xác định, nàng không vứt bỏ được.
Ông nội, em trai, bạn, Lam Tinh…… Mặc kệ là chính mình hay là thân thể này, hiện tại đều có ràng buộc sâu đậm.
Con đường phía trước nhấp nhô, nguy cơ tứ phía!
Đây là con đường khi Vân Mạt vừa tới tinh tế nhìn thấy từ trên khuôn mặt của chính mình.
Nhưng Thiên Đạo thiếu một, lưu một đường sinh cơ!
Nàng muốn đạt được một đường sinh cơ!
Về phần chặn đường, kệ cha hắn đi, Thiên Đạo cũng không phải vĩnh viễn đúng.
Nghĩ thông suốt điểm này, nguyên thần của Vân Mạt bỗng nhiên ngưng đọng, một loại cảm giác thoải mái xưa nay chưa từng có từ trong lan tràn ra ngoài.
‘Rầm rầm’, nàng giống như nghe được thanh âm bức tường bị phá vỡ.
Vân Mạt mở mắt ra, bàn tay xúm lại, dòng khí không tiếng động hội tụ trong lòng bàn tay, đã không thấy rõ được là màu xám hay là màu trắng.
Thăng cấp!
Nhờ họa được phúc!
Sau khi tiêu hao quá mức cộng với sự nghiền áp của nghiệp chướng, ngược lại đã khiến nàng suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề mà bao lâu nay chưa hiểu ra.
Nàng không thích giết chóc, nàng không thích chiến tranh, nhưng lại muốn ở dưới chiến loạn, bảo vệ người mà chính mình muốn bảo vệ, có vướng bận mới có thể không sợ.
Nguyên thần lực cấp bốn, gần như là tiêu chuẩn ở kiếp trước.
Có thể rõ ràng cảm thấy độ rộng của não vực cũng được mở thêm ra, cấp bậc tinh thần lực ít nhất cũng đã lên đến cấp S.
Về phần thể năng? Emmm, chậm rãi luyện đi.
“Bang”, phía đối diện ném một miếng vỏ cây lại đây.
Vân Mạt giương mắt, vẫn là cái tên quan quân họ Nhiếp kia.
“Uy, đang nghĩ cái gì vậy? Ngồi tư thế này là muốn tu tiên sao?”
Nhiếp Câu Sanh cà lơ phất phơ đi đến phía trước, vừa đi vừa đem quả dại trong tay ném đến trên đầu nàng, quả thực đê tiện.
“Nhiếp Cẩu Thặng?” Vân Mạt ngước mắt.
“Cốp”, Nhiếp Câu Sanh ném trái cây lại đây, gõ tới đỉnh đầu nàng.
“Tê……”
Vân Mạt thở dốc vì kinh ngạc, đứng lên, thấy quân hàm đại tá của hắn, lại cúi đầu nhìn bả vai trụi lủi của chính mình, được rồi, không cùng chó so đo.
Vân Mạt xoay người rời đi.
“Ta cho ngươi rời đi sao?” Nhiếp Câu Sanh hăng hái, lại ném một quả đến, “Cốp” trúng đầu Vân Mạt.
Vân Mạt đưa lưng về phía hắn, cắn chặt răng, mẹ kiếp, ông đây đã nhịn lâu lắm rồi đấy.
Cánh tay phải của nàng vung ra bên ngoài, đi nhanh vượt mức quy định.
Nhiếp Câu Sanh còn định ném nàng, dưới chân trượt một cái, “Lộc cộc lộc cộc”, “Tõm”, ngã vào trong hồ nước kia.
“Ta, đệch……”
Vân Mạt làm bộ cái gì cũng không biết, bĩu môi nhìn trời, dậm chân.
“Xôn xao”……Mặt ao không gió mà dậy sóng, Nhiếp Câu Sanh vừa mới đứng thẳng, đã bị khuôn mặt của nàng làm cho tức đến cả người phát run.
“Đệch! Ta đánh chết ngươi!”
—---
(*) Đoạn Xả Ly:
“Đoạn” – không mua, không thu, không lấy những thứ không cần thiết, tránh dung nạp quá nhiều.
“Xả” – vứt bỏ những thứ không có giá trị và vô dụng trong nhà, tránh việc tích lũy quá nhiều.
“Ly” – vứt bỏ sự lệ thuộc của bạn vào vật chất, để ngôi nhà có một không gian rộng rãi, thoải mái, và tự do tự tại.
—--------------