Không có cho bọn hắn một chút thời gian chuẩn bị nào, sáu người đã được mang lên chiến hạm.
Thẳng đến sau khi xóc nảy do cất cánh hoàn toàn ngừng lại, bọn họ mới phản ứng lại đây, huấn luyện đã bắt đầu.
“Đây là một con thuyền chiến hạm cấp C, không cùng kích cỡ với Coroa, nhưng thao tác phần lớn là noi theo Coroa.”
“Bản vẽ khống chế hoả lực, khoang vũ khí, khoang trang bị…… đã được truyền tới trí não các ngươi.”
“Các ngươi có thể ở trong phòng khống chế quan sát, thay phiên quen thuộc các khu thao tác, có gì thắc mắc không?” Quan quân hỏi.
“Không có”, sáu người trả lời.
“Tốt lắm, nơi này gần vũ trụ, chúng ta dừng ở chỗ này một đoạn thời gian…… Đi thôi”.
Khi chân chính nhìn thấy cái đài thao tác hai mét vuông kia, mới càng cảm nhận sâu sắc sự gian nan của việc khởi động lại chiến hạm.
Mấy ngàn cái nút cùng chốt mở, rậm rạp sắp hàng ở trên mặt bàn.
Thoạt nhìn, hệ thống dùng để khảo hạch bọn họ trước đó, chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Vì để cho bọn hắn thời gian thực hành, hàng hạm đã ở lại khu vực phi hành này thật lâu.
Sinh hoạt trên chiến hạm thập phần buồn tẻ, mỗi ngày ngoại trừ học tập chính là luyện tập, nhưng sáu người lại từ sơ giao trở nên quen thuộc hơn.
Ở chỗ này, ăn cơm thành khoảng thời gian thả lỏng khó được nhất.
Vân Mạt ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đôi tay chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại cấu tạo bên trong Coroa.
Mấy ngày nay, nàng đã suy đoán vô số con đường tối ưu. Từ ban đầu tay chân luống cuống, đến mặt sau bình tĩnh thong dong.
Hôm nay, nàng thậm chí còn định đem trận pháp dung nhập vào trình tự khởi động, lợi dụng trận pháp tới gắn bó làm ổn định hệ thống……
Nhưng hiệu quả, còn phải quan sát đã.
Vân Mạt suy nghĩ, tay trái ở trên mặt bàn vô thức điểm nhẹ, thẳng đến khi trong tầm nhìn đâm nhập thân ảnh một người nam nhân.
Đôi mắt nàng mị lên:…… Khâu Tì Lâm!
Sáu người đều đã giới thiệu lý lịch cho nhau.
Khâu Tì Lâm 28 tuổi, ở quân 37 nhậm chức thiếu tá, thí nghiệm tỷ lệ đồng bộ đứng đầu bảng, “Được vào phát triển tiềm lực”.
Vân Mạt trầm ngâm, quân 37, cũng chính là người của Văn Đằng Huy.
Lúc này sắc mặt hắn tối tăm, mang theo hơi thở cự người ở ngoài xa ngàn dặm, ngồi xuống góc cửa sổ phía trước Vân Mạt.
Phòng Viện Viện cùng Mai Trạch Lộ ngồi cùng nhau, nhìn nhìn về bên này, cúi đầu tiếp tục khe khẽ nói chuyện.
Trí não trên cổ tay Khâu Tì Lâm sáng một hồi lâu, hắn không để ý, vùi đầu ăn cái gì đó.
“Tích tích tích……”
Một lát sau, trí não lại một lần nữa chấp nhất lóe lên.
Ánh mắt Khâu Tì Lâm lộ ra không kiên nhẫn, nhìn tên ở mặt trên, trực tiếp cắt đứt.
“Tích tích tích……”
Đối phương thay đổi cái tên khác tiếp tục gọi.
Ánh mắt Khâu Tì Lâm nhìn chằm chằm ở trên cái tên ước chừng mười giây, rốt cuộc tiếp nhận cuộc gọi.
Hắn hít sâu một hơi, hòa hoãn một chút căng chặt, biểu tình miễn cưỡng cười nói: “Chu Xử Trường, chào ngài?”
“Tiểu Khâu, các ngươi vận chuyển quân nhu như thế nào rồi? Đã xuất phát chưa?”
“A, Chu Xử, ngài cũng biết, ta đang chấp hành nhiệm vụ, một tháng không thể quay về, ngài nếu sốt ruột, tìm người khác thử xem?” Khâu Tì Lâm nhỏ giọng nói.
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, Tiểu Khâu, ta nói cho ngươi biết, bọn họ đều đã đi tìm Văn thượng tướng, việc hộ tống chỗ vật tư quân nhu kia thực gấp gáp, cần làm tốt.”
Khâu Tì Lâm thở dài một hơi, “Chu Xử, nơi này nguy hiểm, ngài biết đấy, đây là gần tinh cầu……”
“Chuyện này ai cũng biết, bọn họ đã đi tìm bên trên, không có biện pháp, mau chóng xử lý đi.” Đối phương nói xong, cắt đứt liên lạc.
Khâu Tì Lâm “Phanh” một tiếng đặt ly nước lên trên bàn, nước đã uống hết một nửa sóng sánh, thiếu chút nữa bắn ra mặt bàn.
“Không ngại chứ?”
Vân Mạt bưng đĩa đựng trái cây, đi đến đối diện Khâu Tì Lâm.
“Bên kia không phải còn chỗ trống sao?”
Trên mặt Khâu Tì Lâm rõ ràng là cự tuyệt, tâm tình không tốt, hắn không tính toán nói chuyện cùng bất luận kẻ nào.
Vân Mạt coi như không nghe thấy, lập tức ngồi xuống.
Mai Trạch Lộ ngó ngó nhìn về phía bên này, sau khi cảm nhận được lạnh lẽo trong ánh mắt Khâu Tì Lâm, lại xoay trở về, thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ mạn tàu, quan sát phản ứng của hai người bọn họ.
“Có tâm sự sao?” Vân Mạt hỏi.
“Ngươi thực nhàn sao?”
Khâu Tì Lâm dù gì cũng là một thiếu tá, đã dẫn không ít quân, phát ra khí thế bức người, áp bách mười phần.
Chẳng qua, Vân Mạt bị Trương Qua ngược đã quen, lại còn gặp gỡ Nhiếp Câu Sanh, tố chất tâm lý đã sớm được ma luyện đến nâng cao một bước.
Chút tức giận của Khâu Tì Lâm, ở trong mắt Vân Mạt, thật sự không là cái gì.
Vân Mạt từ trong túi móc ra một bộ bài, “Chơi không?”
Ánh mắt Khâu Tì Lâm lạnh băng, trên mặt giống như kết băng sương, “Ta không có tâm tư bồi ngươi chơi.”
Vân Mạt nghe đến đó, thình lình toát ra một câu, “Nhân sinh trên đời, tổng khó tránh khỏi sẽ gặp một ít sự tình mà chính mình không muốn làm.”
Khâu Tì Lâm hừ lạnh một tiếng, xem ra là hắn biểu hiện quá rõ ràng.
Cô gái này thập phần trắng trẻo, tóc ngắn vén đến sau tai, môi hồng răng trắng bộ dáng không hề có lực uy hiếp. Muốn nói có cái gì không, chỉ sợ là cặp mắt phá lệ thanh triệt kia.
Định mượn sức hắn? Ôm đoàn? Hay là muốn hắn chỉ điểm?
Chỉ là, hắn cũng không có thói quen bồi người trẻ tuổi nói chuyện phiếm, đặc biệt là dưới tình huống tâm tình hắn còn không tốt.
Huống hồ, một cô gái nhỏ, dùng loại phương thức ra vẻ ông cụ non này đến gần, có chút buồn cười.
Khâu Tì Lâm đã đứng lên, chuẩn bị bưng đĩa rời đi.
Vân Mạt không có để ý đến thái độ của hắn, tay quẹt trên bàn, 52 quân bài ngay sau đó mở ra.
Ngón tay nàng linh hoạt xáo vài lần, một bộ bài nắm ở trong tay.
Những lá bài chỉ toàn quân bích, J, Q, 9, 8……thị vệ cùng vương hậu trên mặt bài đường cong lưu chuyển, lại có thể khiến Khâu Tì Lâm cảm thấy kỳ quái, giống như tâm thần đều bị bộ bài kia tác động.
Vân Mạt không chút hoang mang xáo bài, lại rút ra mấy lá, vẫn là quân bích……
Ngón tay tinh tế trắng trẻo của nàng phất qua mặt bài, thanh âm mang theo một loại gió mát đầy nhịp điệu, “Ta nói cho ngươi cách tránh, đổi lại một điều kiện, như thế nào?”
Khâu Tì Lâm ghé mắt, Vân Mạt gõ mặt bàn, quân bài bị chấn đến đứng lên, nàng bắn ra một quân J bích bay tới vị trí ngồi ban đầu của Khâu Tì Lâm.
Khóe miệng Khâu Tì Lâm kéo nhẹ, bước nhanh rời đi.
Hai phút sau, hắn lại cầm một đĩa đựng trái cây trở lại chỗ ngồi.
“Nói thử xem, ngươi biết cái gì?”
Khâu Tì Lâm ngồi ở đối diện, trên mặt lộ ra biểu tình tìm tòi nghiên cứu. Hắn có đôi mắt một mí thon dài, tướng mạo hơi chút văn nhã, vừa nhìn không thấy giống một binh lính mà lại giống như một văn chức
“Ta cái gì cũng biết”, Vân Mạt dõng dạc, nhưng đã đem bài thu lại.
Khâu Tì Lâm:…… Nếu không phải bộ bài vừa rồi khiến cho hắn chú ý, hắn nhất định sẽ không trở về.
“Nga?” Khâu Tì Lâm kéo kéo khóe miệng.
Những người khác đã rời đi, toàn bộ nhà ăn chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Để cho ta tới đoán một chút nhé?” Vân Mạt nhìn hắn.
“Mời……”
Khâu Tì Lâm dựa người về phía sau, khoanh tay trước ngực, cằm hơi thu lại, điển hình của tư thế phòng bị.
“Mặt ngươi mang đen đủi, đôi mắt vô thần, gian môn xuất hiện đường nét hỗn loạn, hẳn là đang hãm sâu vào một việc thân bất do kỷ. Tiến thoái lưỡng nan”, Vân Mạt nói.
Khâu Tì Lâm nhẹ ‘a’ một tiếng, “Khả năng biểu diễn của ngươi cũng không tồi.”
“Nga, cảm ơn đã khích lệ, còn muốn nghe tiếp không?” Vân Mạt hỏi.
“Mời……”