Dòng người chen chúc xô đẩy bên ngoài căn cứ, ai cũng muốn đến nhìn một chút vị đã khởi động lại Coroa kia.
Chẳng qua đương sự đã từ thông đạo chuyên dụng rời đi.
Bên ngoài là xe của Nhiếp Duẫn Ninh, tài xế đang đợi chờ.
Trên ghế sau của xe, hai người một trái một phải, trung gian dường như cách một dải ngân hà.
Liên Nghệ tựa hồ vĩnh viễn có công tác không làm hết, ngay cả khi ở trên xe, cũng là ngón trỏ như bay.
Vân Mạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mạnh mẽ áp xuống ý tưởng bức thiết liên hệ với ông nội.
Nàng không ngừng nói cho chính mình, đã có biện pháp, ổn định ổn định, không vội trong chốc lát.
Một đường này, trí não Vân Mạt tích tích vang không ngừng, tùy tay lật, chính là 999+ tin tức.
Cái tên Hoắc Xuyên xếp hạng nhất, cách ba bốn giây lại có một cái, cảm giác tồn tại đặc biệt xông ra.
Xuống chút nữa là Tiêu Nam, Tần Mộc, Vương Minh Đào cùng ba hắn…… Tất cả đều tỏ vẻ quan tâm cùng chúc phúc.
Vân Mạt ý cười doanh doanh, trả lời từng người một.
Đám người Hoắc Xuyên không chờ nàng trả lời xong, đã trực tiếp mở một nhóm chát video, không biết đã nói những lời vô nghĩa gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Vân Mạt nghiêng đầu, phát hiện trong con ngươi đen nhánh của Liên Nghệ có chút tìm tòi, nghiên cứu.
“Liên giáo quan, làm sao vậy?” Nàng không nhịn được móc cái gương ra, dáng vẻ sạch sẽ, không thành vấn đề nha.
Vân Mạt cúi đầu, ở trong nhóm chát bận việc.
“Các ngươi đều nhàn như vậy sao?”
Ngón tay Liên Nghệ dừng lại ở trên quang não, đã có một đoạn thời gian không có biện pháp đánh đi xuống.
Hắn có chút bực bội khó nói, người này đâu ra nhiều sự tình lông gà, vỏ tỏi như vậy, dây dưa mãi không xong?
Nhớ rõ chính mình lúc đi học, cũng không nhiều thông tin đánh mãi không xong như vậy.
Vân Mạt:……
Nàng nhìn nhìn khoảng cách giữa hai người, dịch lại gần Liên Nghệ một chút, nhỏ giọng dò hỏi, “Liên giáo quan, ngài không phải là không tán gẫu, không giải trí chứ?”
Loại người như Liên Nghệ, khí thế ngoại phóng, ý thức lãnh địa cực mạnh.
Lúc này, hương vị thiếu nữ tươi mát truyền đến, có một loại cảm giác không gian bị vật phẩm xa lạ xâm phạm, nhưng lại ngoài ý muốn không có phản cảm, hắn nhíu nhíu mày: “Dịch ra xa chút đi……”
Vân Mạt nhìn khoảng cách tầm nửa chiều dài cánh tay: “Sách, Liên giáo quan, năm 1162……”
Liên Nghệ:……Nghĩ là hắn nghe không hiểu lời ám chỉ ngầm sao?
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm của nàng, hình như là mở cái trò chơi “Sát chi mê” gì đó.
Liên Nghệ chưa từng chơi trò chơi này, lúc này, hắn cố nén bực bội, liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái.
Vân Mạt thấy hắn có hứng thú, lại thấu thấu lại gần, một bên tìm manh mối, một bên phổ cập cho hắn, “Đây là trò chơi trinh thám, trinh thám là trung tâm, logic cùng diễn xuất là mấu chốt để thắng, rất thú vị, đặc biệt thích hợp chơi đoàn đội. Cần phải che giấu chính mình đồng thời tìm ra hung thủ.”
Liên Nghệ híp mắt, xem từng câu đối thoại ngu ngốc trong nhóm, có chút không nỡ nhìn thẳng.
“Ngươi không nhìn ra được sao? Ngươi không phải biết tính sao?” Liên Nghệ hỏi.
“Sách, cái gì cũng dùng tính thì còn gì lạc thú nữa?”
Hoắc Xuyên đã liệt kê ra toàn bộ những manh mối mà chính mình tìm ra được, bao gồm cả quá trình trinh thám có chút gượng ép.
Liên Nghệ chỉ nhìn lướt qua, liền dịch khai tầm mắt, “Hung thủ chính là hắn.”
Vân Mạt:…… “Chúng ta vừa mới bắt đầu chơi”
Liên Nghệ phản hồi, thanh âm bằng phẳng, “Nhìn là mật thất, trên thực tế không phải, lợi dụng con đường riêng để gây án, manh mối thực rõ ràng……”
Khả năng logic của hắn cực mạnh, tiếng nói khàn khàn, không ngờ lại có lúc nói nhiều những lời không liên quan đến nhiệm vụ.
Áo choàng mà Hoắc Xuyên tỉ mỉ che giấu bị chảy máu đầm đìa, trí não tự động phân biệt giọng nói, phát ra kết quả.
Hoắc Xuyên:……??
Lưu Dược:……??
Lâm Phàm Thành:……Vân đại ca, thỉnh ngươi cất tiền xu đi!
Tay phải Vân Mạt che trí não, rốt cuộc dịch trở về phía bên phải, vừa mới khai cục không đến năm phút, bị một người ngoài nghề cường thế kéo đến chung kết…… Mẹ kiếp, thế này còn có cái lạc thú gì nữa.
Vân Mạt không nhịn được than nhẹ, “Liên giáo quan, đã ai nói với ngươi việc này chưa?”
Liên Nghệ: “Chuyện gì?”
Vân Mạt: “Chó độc thân đều là đua thực lực.”
Liên Nghệ:……
Trong xe lâm vào an tĩnh, Vân Mạt đã hủy bỏ chức năng tự động phân biệt giọng nói, một lần nữa chơi ván mới.
Vừa mới phân phối nhân vật xong, trí não Liên Nghệ liền thu được tin tức, hắn sau khi click mở liền nói: “Lần này khởi động lại Coroa, khen thưởng chỉ sợ không nhỏ”.
“Khen thưởng gì?” Vân Mạt trừu trúng nhân vật “Sát thủ”, đang biên soạn chuyện xưa, thuận miệng hỏi.
“Còn không rõ ràng lắm, hơn phân nửa là phương diện tiền tài.”
“Nha……”
Nói đến tiền, cả người Vân Mạt đều bắt đầu phấn khởi.
Người phát thưởng này là một nhân tài nha, vừa lúc động đến tâm khảm của nàng.
Liên Nghệ đối với sự thiển cận của nàng có chút vô ngữ, nói tiếp: “Khen thưởng vụ hành tinh Sana, cũng đã đi xong lưu trình, đã chuyển đến tài khoản của ngươi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, trí não của Vân Mạt liền sáng lên, là nhắc nhở tiền khen thưởng đến tài khoản.
“Sách”, Vân Mạt cũng không rảnh lo tung hỏa mù “Sát thủ”, cúi đầu liền bắt đầu nhìn con số.
“1, 2, 3……5 số, mười vạn tinh tệ!”
Ánh mắt nàng có chút rối rắm, quay đầu, “Liên giáo quan, quân bộ thực nghèo sao?”
Liên Nghệ:…… “Có ý gì?”
Vân Mạt cúi đầu lại đếm một lần nữa, xác nhận chính mình không có đếm sai, “Ngài không phải nói, khen thưởng vụ Sana tinh rất phong phú sao?”
Liên Nghệ nói: “Đúng vậy, mười vạn tinh tệ, tương đương thu nhập một năm của một công nhân viên chức.”
Vân Mạt:…… Xem bói đã hạn chế khả năng tưởng tượng của ta, hay là nhà Hoắc thiếu gia tương đối hào phóng?
“Vậy khởi động lại Coroa ước chừng là cấp bậc khen thưởng gì?” Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
“Hẳn là sẽ cao hơn một ít so với Sana tinh, nhưng quân công đối ứng khen thưởng đều có quy định, cũng sẽ không cao hơn quá nhiều. Nhưng, sẽ có huy hiệu cùng hồ sơ ký lục, tài phú vô hình, là tài nguyên tốt nhất để ngươi phát triển ở trong quân trong tương lai.” Liên Nghệ nói.
“Được rồi”, có tiền luôn là chuyện tốt, tuy rằng hơi thiếu một chút.
“Đã tới!”
Vân Mạt gửi tin nhắn cho Tiêu Nam, sau đó liền nhảy xuống xe.
Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Liên Nghệ, ngũ quan ngạnh lãng của hắn bị ánh mặt trời nhàn nhạt làm suy yếu đi vài phần, làm nhạt đi cảm giác khó gần.
“Các ngươi đã tới rồi? Mau vào đi!”.
Nhiếp phu nhân đang đứng ở cửa tu bổ hoa cỏ, cười nhu hòa, sau khi nhìn thấy bọn họ liền nhiệt tình đưa vào trong phòng.
Nhiếp Duẫn Ninh ngồi trên sô pha, tâm tình cực tốt, hướng về phía Vân Mạt cười tủm tỉm nói chuyện: “Ta không có nhìn lầm, ngươi thật là một đứa nhỏ không tồi. Ta đã tìm được khen thưởng cho ngươi. Nhưng cần thời gian đưa lại đây.”
“Đúng, ta cũng cảm thấy ta rất không tồi”, Vân Mạt cười nói tiếp.
“Khen thưởng của Nhiếp thượng tướng, ta đang rất chờ mong”.
Thời điểm Vân Mạt làm chỉ huy là có thể nhìn ra tới một ít, chỉ cần nàng muốn, có thể nói thao thao bất tuyệt mấy giờ không trùng lặp, mà hôm nay, đúng lúc tâm tình của nàng tốt.
Có nàng ở đây, bầu không khí nói chuyện phiếm cực tốt, phòng khách tràn ngập hơi thở vui vẻ.
Nhiếp phu nhân đứng lên, nâng cổ tay nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, cơm chiều đã sắp nấu xong, các ngươi ở lại đây ăn đi.”
“Không cần, ta còn có việc”.
Liên Nghệ vội vàng đứng lên, lễ phép cự tuyệt. Kinh nghiệm lần trước nói cho hắn, tuyệt không thể để Nhiếp phu nhân có quá nhiều không gian phát huy, nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.