“Liên Nghệ, trước đừng vội đi, chốc lát nữa ta có việc tìm ngươi”, Nhiếp Duẫn Ninh bổ sung.
Liên Nghệ rũ mắt, nhân tiện lúc đi đổ nước, không dấu vết dịch xa vị trí của Nhiếp phu nhân một chút.
Đồ ăn thực ngon miệng, nhưng có Nhiếp thượng tướng đại nhân vật như vậy ở đây, người bình thường sẽ không dám chân chính mồm to cắn ăn.
Nhưng, Vân Mạt cùng Liên Nghệ đều không phải là người bình thường, chỉ cần Nhiếp phu nhân không nói lời nào, bọn họ vẫn ăn thực tùy ý.
Cơm nước xong, Nhiếp thượng tướng nhận được một hội nghị khẩn cấp, bèn đi lên phòng sách trên lầu.
Dư lại ba người ngồi trên sô pha uống trà nói chuyện phiếm.
Nhiếp phu nhân nhìn nhìn Liên Nghệ, lại nhìn nhìn Vân Mạt, trong ánh mắt đều là vừa lòng.
Nhiếp phu nhân hỏi: “Vân Mạt, ngươi có bạn trai chưa?”
Vân Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu:……??
Nhiếp phu nhân bị biểu tình của nàng chọc cho vui vẻ, “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi vừa mới thành niên, còn sớm, còn sớm.”
Nàng lại hướng Liên Nghệ: “Liên Nghệ, mẹ ngươi tìm ta rất nhiều lần, ngươi nhìn xem bao giờ lại đi gặp mặt Lâm Đạt?”
Liên Nghệ một miệng trà đột nhiên khụ ra tới, xấu hổ che miệng tìm khăn giấy.
“Liên Nghệ, ngươi già đầu rồi, nên suy xét đến chuyện kết hôn đi.”
Phía sau lưng Liên Nghệ căng chặt, cảm thấy chính mình sắp tiến vào một cái đề tài muốn mệnh.
Hắn dùng đại não chuyên xử lý quân vụ một cách sát phạt quyết đoán, nhanh chóng phân tích tình hình của địch. Rốt cuộc, ở trước khi Nhiếp phu nhân lần thứ hai mở miệng, tìm được một lý do hoàn mỹ.
“Khụ, Nhiếp phu nhân, Câu Sanh vẫn còn độc thân……”
“Sách”, Nhiếp phu nhân trừng hắn một cái, miệng chu chu về phía phòng sách, ý tứ thực rõ ràng, lời này đừng nói trước mặt Nhiếp thượng tướng.
Liên Nghệ hít sâu một hơi, liền biết cái đề tài gây mất hứng này thập phần hữu hiệu.
“Ai……”
Nhiếp phu nhân an tĩnh ba giây, thở dài, “Ngươi nói một chút xem, một đám các ngươi đều có chủ kiến. Câu Sanh đã hơn một năm không về nhà, gọi điện một lần liền cãi nhau một lần, không thể nhường nhau một chút sao?”
Liên Nghệ đối với đề tài này cũng không biết nên đáp tiếp như thế nào, đành phải pha trò: “Hắn thật sự khá tốt, chỉ là tính tình hơi lớn chút.”
Vân Mạt âm thầm bẹp miệng:…… Che lại lương tâm nói dối, có thể bị trời đánh ngũ lôi hay không?
Nghĩ đến con trai, Nhiếp phu nhân đầy mình oán hận, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, “Nhắc tới hắn ta liền một bụng hỏa, người đã bao lớn không một khắc chính tề, nhìn bộ dáng hút thuốc kia, ta xem một lần sinh khí một lần!”
“Theo ta, trong đội ngũ phải thực hiện lệnh cấm hút thuốc!”
Vân Mạt nghe gật đầu liên tục, đi theo phụ họa, “Nhiếp phu nhân, ta có trung dược loại tốt nhất, có thể phụ trợ cai thuốc, tuyệt đối không có tác dụng phụ.”
Liên Nghệ không ủng hộ lặng lẽ đá chân nàng, trong thâm tâm nói thầm ngươi đừng có lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhiếp phu nhân cầm chén trà, không biết nghĩ đến đâu? Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, “Liên Nghệ, Liên Châu đâu?”
Liên Nghệ mang theo điểm hồ nghi cùng chần chờ nhìn nàng, “Đang trong kỳ nghỉ nên đi theo anh cả ta chạy khắp nơi.”
Nhiếp phu nhân gật đầu, “Đã lâu không gặp nàng, nàng đã thành niên đi? Ta nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng rất thích đi theo phía sau Câu Sanh, ta thấy Câu Sanh đối với nàng cũng có thể khách khí một chút, ngươi cảm thấy hai người bọn họ có thể thích hợp hay không?”
Liên Nghệ nháy mắt ra đầy mồ hôi trán, hắn nên nói cái gì?
Anh em tốt đúng thật sự là anh em tốt, nhưng đó là em gái ruột……
Vân Mạt cảm thấy hôm nay thật là được mở mang kiến thức, mạch não của Nhiếp phu nhân người thường thật vô pháp với tới.
Dù cho thế giới này chỉ còn một con chó độc thân duy nhất, con trai bà cũng sẽ dùng sinh mệnh thuyết minh giá trị tồn tại của chính mình.
“Liên Nghệ, ngươi tới một chút”, Nhiếp Duẫn Ninh mở cửa phòng sách, hướng về phía hắn hô một tiếng.
Liên Nghệ như được đại xá, nhanh chóng đứng lên, “Nhiếp phu nhân, ta đi lên trước.”
“Đi thôi đi thôi”, Nhiếp phu nhân nhu hòa xua tay.
Dư lại Vân Mạt, đề tài liền tùy ý hơn nhiều, Nhiếp phu nhân cười tủm tỉm, “Ngươi nhìn bộ dáng hắn sốt ruột đi, tưởng ta không biết hắn nghĩ cái gì sao?”
Vân Mạt cũng đi theo cười, thuận tiện tách đề tài ra, “Trà trong nhà này thật thơm, cùng một mùi hương với hoa trong sân.”
Nhiếp phu nhân cao hứng lên, “Cô bé này, người thực sự có mắt nhìn, chính là dùng cái kia phơi, ta chiếu một phương thuốc cổ truyền làm ra, nếu ngươi thích, khi trở về hãy mang một chút.”
Nhiếp phu nhân càng nhìn Vân Mạt càng thuận mắt, sau khi hàn huyên trong chốc lát, lại có thể đứng dậy cầm quang não, đem ảnh chụp trong nhà chiếu ra cho nàng xem.
“Đây là Câu Sanh khi còn nhỏ, lúc ấy còn chưa có phản nghịch như vậy……”
“Đây là hắn khi lớn lên một chút, một hai đòi phải ra nhập quân 72……”
“Đây là……”
Vân Mạt nhìn gương mặt non nớt trước mắt, cảm thán nhân sinh trên đời, có thể đến mười tám tuổi biến thân cũng không nhất định chỉ có con gái.
“Ai, cái khác ta cũng không lo lắng. Ta chỉ mong hắn có thể thường xuyên về nhà”.
Nhiếp phu nhân sau khi lật ảnh chụp nửa ngày, ngồi yên ở trên sô pha nhỏ giọng cảm thán.
Vân Mạt cười cười, nghĩ chiếc đùi Nhiếp gia này vẫn còn khá thô, tuy rằng Nhiếp thượng tướng hứa hẹn huấn luyện viên tương lai không phải Cẩu Thặng, nhưng khó mà nói có thể có chuyện gì ngoài ý muốn hay không, vì tương lai, nàng tính toán trước kéo Nhiếp phu nhân đến trận doanh của chính mình.
“Về vấn đề hắn về nhà, ta có lẽ có thể giúp”, Vân Mạt nói.
“Nga? Giúp như thế nào?” Nhiếp phu nhân chưa hồi phục lại tinh thần, thuận miệng nói tiếp.
“Ta biết tính, phu nhân có muốn hỏi không? Chẳng qua ta sẽ thu tiền, hơn nữa tâm thành tắc linh”.
Vân Mạt nói chuyện, móc tiền xu ra, đẩy qua mặt bàn bên kia.
Nhiếp phu nhân nhìn Vân Mạt, lại nhìn tiền xu, không hiểu ra sao.
Nhưng vẫn làm theo chỉ thị của nàng ngưng thần tĩnh khí, nghĩ về việc mà chính mình muốn hỏi, ném sáu lần, được quẻ Lý.
Trò chơi này rất mới lạ, Nhiếp phu nhân rất có hứng thú hỏi, “Cái này có ý gì?”
Vân Mạt chậm rì rì thu hồi tiền xu, “quẻ Lí, dẫm lên đuôi cọp mà cọp không cắn, hanh thông. Để tính ngày về, khẩu quyết là: Dùng thần khắc thế hào, sắp tới về nhà. Hôm nay chính là ngọ hỏa, vì phụ mẫu, khắc thế, cho nên hắn hôm nay tất về.”
Nhiếp phu nhân bị khẩu khí nghiêm trang này của nàng làm cho tức cười, “Ha ha, Vân Mạt, ta sao bây giờ mới phát hiện ra, ngươi con bé này có ý tứ như vậy.”
Vân Mạt:……
Nhiếp phu nhân nói tiếp, “Ngươi không phải nói, Câu Sanh hôm nay sẽ trở về sao?”
Vân Mạt: “Đúng vậy……Hắn đã nhích người, hôm nay chắc chắn sẽ về.”
Nhiếp phu nhân cười khổ một chút, “Không có khả năng.”
Vân Mạt lắc đầu, “Không có gì không có khả năng. Đừng nhìn mặt ngoài Nhiếp đại tá không giống người tốt, nhưng từ tướng mạo xem, hắn là……”
Lời còn chưa nói xong, cửa lớn đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, “Con đã về.”
Nhiếp phu nhân:……Thật thần kỳ!
Vân Mạt:…… Sau lưng không nên nói người, nói người không có chuyện gì tốt.
“Nhìn cái gì, không thấy soái ca đã về nhà sao?”
Nhiếp Câu Sanh nói chuyện, còn thuận tay sờ sờ mặt chính mình.
“Ngươi còn có mặt mũi trở về sao, ba ngươi ở trên lầu……” Nhiếp phu nhân cười mắng, đôi mắt hơi ngậm nước.
Vân Mạt không biết những lời vừa mới nói hắn có nghe thấy hay không, chỉ mong không có. Câu khen trái lương tâm còn chưa ra khỏi miệng, nói ra không thế nào dễ nghe.
Nàng nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại, thừa dịp Nhiếp phu nhân đang lôi kéo người nói liên miên, liền đứng dậy đi đến góc phòng khách, thuận tiện lấy chút điểm tâm ngọt.
“Nha……” Thanh âm từ sau lưng truyền đến.
Tay cầm đĩa của Vân Mạt hơi cứng lại.
Một đạo hắc ảnh chắn bên cạnh, chân Nhiếp Câu Sanh rung rung chỉa xuống đất, hai cái cúc chỗ cổ áo mở ra, tay áo cũng tùy tiện xắn lên một nửa, lộ ra làn da màu lúa mạch.