Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 349 - Chương 349. Hạn Chế Hoắc Thiếu Cao Tiêu Phí

Chương 349. Hạn chế Hoắc thiếu cao tiêu phí Chương 349. Hạn chế Hoắc thiếu cao tiêu phí

Đêm hôm nay biến đổi liên tục, vô số phản ứng dây chuyền.

Vân Mạt sau khi nhấc lên gió lốc ở phòng phát sóng trực tiếp, vẫn cảm thấy không đủ.

Nàng ngồi vào trước bàn, bỗng nhiên nghĩ đến thao tác khách hàng tổ chức thành đoàn thể đánh giá không tốt cho “Tứ Cửu Dịch Học Đường” của nàng.

Tròng mắt Vân Mạt vừa chuyển, dứt khoát trông mèo vẽ hổ.

Nàng thiết trí một cái phòng nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp, đặt bùa chú dùng cho rèn luyện tinh thần lực trong đó.

Phương pháp tiến vào rất đơn giản, ở trên Tinh Võng đóng vai trò bà mai truyền bá năng lượng chính nghĩa của Lam Tinh, phát được 10+ thiếp hữu hiệu trở lên, có thể chụp lại màn hình để lấy mật mã vào cửa.

Này khoản thao tác có hơi chút phô trương, phản ứng của các võng hữu càng phô trương hơn.

Chỉ trong chốc lát, vô số người cầm ảnh chụp màn hình vọt lại đây.

Hơn một tháng không có được vào phòng phát sóng trực tiếp rèn luyện tinh thần lực, chỉ có người đã từng trải qua mới có thể hiểu được sự bức thiết trong lòng bọn họ.

Mọi người theo khuôn phép cũ chính thức tuyên bố tin tức, vì Lam Tinh thổi phồng các loại cầu vồng.

Nhưng rất nhanh họ liền phát hiện, đây không phải kế lâu dài, linh cảm thực dễ dàng khô kiệt, tổng không thể mỗi ngày đều phát tin tức giống nhau đi?

Vì thế, xuất hiện người tự mở ra một con đường mới, có người cầm thiệp chửi Đường Kiến Ma tới thử, phát hiện lại cũng có thể mở được cửa.

Các võng hữu giống như ngộ đạo, khen người không dễ, mắng chửi người lại dễ hơn nhiều a.

“Đánh chửi, đánh chửi, nhanh nhanh nhanh!”

“Kiến Ma thật đáng đánh, ta đã nghĩ được rất nhiều từ……”

“Really fuck you? You MtF? SB? Đưa hắn từ nào thì tốt hơn một chút?”

Thuỷ quân do Đường Kiến Ma mua thật vất vả mới ấn được tin tức xuống lại bắt đầu xôn xao, thả có tư thế càng diễn càng hăng hái.

Ban đầu nhằm vào hắn, bây giờ đã bay lên đến công kích nhân thân, thậm chí lan đến gần vòng thân thuộc năm đời.

Đường Kiến Ma nhìn chằm chằm cái phòng phát sóng trực tiếp kia, sắc mặt xanh mét, đêm đó liền đập nát vài cái ly.

Nhưng nhân gia cái gì quá mức cũng chưa nói, nhân gia chỉ yêu cầu truyền bá năng lượng chính nghĩa, theo khuôn phép cũ không có đụng vào bất luận điểm mấu chốt pháp luật gì, ngươi có thể yêu cầu Đông Tấn khoá nó sao?

Đông Tấn muốn khoá, nhưng Nhiếp Duẫn Ninh không cho, Văn Đằng Huy không đồng ý.

Một buổi tối này, phong cách của đoàn đội Đường Kiến Ma bắt đầu hòa hoãn hơn.

Bọn họ rất rõ ràng, nếu không thay đổi, mỗi ngày đều sẽ có người đi đến chỗ Đường Kiến Ma chửi.

Hiệu ứng cùng tâm lý đám đông, tuyệt đối sẽ làm hắn còn chưa có bắt đầu tranh cử đã bị đào thải.

Để Liên Bang giảm bớt chế tài đối với Lam Tinh khả năng còn cần không ít thời gian, rốt cuộc, việc kia giúp nhóm chính khách yêu cầu một lần nữa cân bằng ích lợi.

Nhưng tình thế Lam Tinh lại ở trong lặng yên biến hóa.

Akbar là người thứ nhất ngửi được cái gì, hắn có thành ý hạ thấp lợi thế.

Chủ động cùng Lam Tinh giao hảo, cũng nguyện ý gia tăng số lượng hàng hạm từ Lam Tinh đi thẳng tới tinh vực hỗn loạn. Thậm chí ở trên phương diện một ít hợp đồng trang bị, cũng dùng hợp đồng đại khách hàng cấp S, thay thế hợp đồng cấp D ban đầu.

Thế lực quân đội trên Lam Tinh ban đầu, tuy rằng còn chưa có dấu hiệu rút quân, nhưng đã không còn hùng hổ doạ người như vậy.

Lam Tinh, rốt cuộc được nghênh đón một đoạn thời gian bình yên.

Vân Mạt nhìn đoạn số liệu điều tra dân ý về Đường Kiến Ma, rốt cuộc vừa lòng, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tới.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu tiến vào, Vân Mạt vẫn chưa tỉnh.

Điều này cùng tác phong làm việc và nghỉ ngơi như lão cán bộ về hưu thường ngày của nàng dường như có chút không quá tương xứng.

Nhưng ngày hôm qua đi ngủ quá muộn, từ Sana tinh đến Coroa, lại liên tục căng chặt vô số ngày, nàng hôm nay chỉ muốn thả lỏng.

“Tích tích tích……”

Trí não chấn động và âm thanh vang lên bên tai, Vân Mạt mấp máy một chút, nhắm mắt lại ấn tắt.

“Tích tích tích……”

Nửa mở mắt trái ra, giơ trí não lên phía trước, trên màn hình thình lình biểu hiện 07:05.

Hiện tại mới hơn 7 giờ sáng, cái tên đại ngốc bức nào sớm như vậy đã quấy nhiễu giấc mộng của người ta?

Trí não chấn động kéo dài không thôi, Vân Mạt giơ lên mặt trước, hai chữ “Hoắc Xuyên” cực lớn ánh vào mi mắt.

Vân Mạt rủa thầm một tiếng, không lưu tình chút nào ấn từ chối.

Hoắc Xuyên sẽ không có đại sự gì, cho dù có đại sự, cũng chờ nàng tỉnh lại giải quyết.

“Tích tích tích……”

Tiếng chuông đáng chết lại vang lên, Vân Mạt nhắm mắt lại, bực bội nắm tóc, cơn buồn ngủ vừa mới mông lung đã rất khó tiếp tục ấp ủ.

Vân Mạt ôm chăn ngồi dậy, click mở nghe, hung tợn nói, “Ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng!”

Đầu kia Hoắc Xuyên thiếu chút nữa rít gào, “Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ông đây thích dậy sớm sao? Không có chuyện quan trọng ta mẹ nó thích tìm ngươi chắc?!”

“Chạy nhanh đi ra ngoài cho ta!”

“Nói!” Vân Mạt nghiến răng, vừa mới tỉnh ngủ rời giường khí còn chưa có qua đi, có chút táo bạo.

“Ta bị hạn chế chi tiêu!”

“A?” Vân Mạt sửng sốt một chút, lau mặt, rốt cuộc phản ứng lại ý tứ của hắn.

“Có ý gì? Vì sao bị hạn chế?”

“Ta mẹ nó không biết sao lại thế này? Ta muốn mua đồ vật, lại có thể bị cho biết không thể tiêu vượt qua 500 tinh tệ!” Hoắc Xuyên mau tức chết rồi.

“Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ hạn chế nha?”

Vân Mạt đã thanh tỉnh, nhảy xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt.

“Star-Carrier bị theo dõi, Mễ Khoa Phu tố cáo chúng ta thu thập kỹ thuật độc quyền một cách phi pháp”.

“Bộ tư pháp cho ta vào danh sách người thất tín……”

Thần sắc Hoắc Xuyên ám trầm, nhớ tới vẻ mặt hoang mang ngốc nghếch khi trả tiền của chính mình, liền không thoải mái.

Vân Mạt:…… Không cho một người nghèo đến mức chỉ còn lại có tiền tiêu xài hoang phí? Vô nhân đạo như vậy?

“Chúng ta còn chưa có làm nghiệp vụ gì đâu, sao đã thất tín được?” Vân Mạt cười hỏi.

Hoắc Xuyên rốt cuộc cố tự ấn cỗ táo bạo kia xuống, “Hẳn là Mễ Khoa Phu động tay chân. Hắn tố cáo liền tố cáo đi, lại còn chơi âm.”

“Mở phiên toà khi chúng ta đang ở Sana tinh, bộ tư pháp không liên hệ được, mượn cớ không chi trả phí tố tụng, đem chủ của SC là ta, anh trai ngươi, xếp thành người thất tín……”

“6000 tinh tệ phí tố tụng, ta sẽ không thanh toán nổi sao? Bởi vì 6000 tinh tệ liền hạn chế chi tiêu!!! Quá khôi hài?”

Hoắc Xuyên đập tay xuống bàn, càng nói càng tức giận, cuối cùng tức đến run run, “Ta đã bảo luật sư liên hệ giao nộp phí, bọn họ lại còn có thể làm ra hệ thống đang thăng cấp, tạm thời không xử lý, không phải cố ý sao?”

Vân Mạt nhe răng, người anh em xem ra đã chịu đại ủy khuất nha.

“Cho nên, ngươi liền sáng tinh mơ tới thông báo? Chuyện này có bao lớn hả? Trễ chút không được sao?”

“Mẹ kiếp, cái gì kêu là chuyện có bao lớn? 500 tinh tệ cũng không cho ông đây tiêu! Nếu ta không có phi thoi tư nhân, ta ngay cả đi du lịch cũng thành vấn đề……kỳ nghỉ của ta……” Hoắc Xuyên lải nhải không dứt.

“Sách, chờ chút, ta đi đón ngươi, đến công ty nói tiếp.”

“Ngươi nhanh lên.” Hoắc Xuyên nói.

Vân Mạt xoa xoa giữa mày, Mễ Khoa Phu ra tay? Mễ? E rằng hạn chế tiêu thụ chỉ là cái bắt đầu đi?

Công ty nhỏ này của bọn họ còn chưa có bộc lộ tài năng, đã bị người theo dõi? Xem ra người ở đỉnh kim tự tháp, cũng không hy vọng bị người khác động bát cơm, cho dù là một chút ít manh mối nhỏ bé, cũng sẽ bị bóp chết trước khi nảy mầm.

Khoác chiếc áo khoác quen thuộc lên, đeo ba lô, Vân Mạt bắt một chiếc xe huyền phù.

Chờ đến khi nhìn thấy Hoắc Xuyên, Vân Mạt thiếu chút nữa đã tát cho hắn dính lên trên cửa làm tranh treo tường.

Bình Luận (0)
Comment