Hoắc Xuyên ngáp một cái, mặc áo ngủ phim hoạt hình đi ra mở cửa cho nàng.
“Ngươi vừa mới tỉnh ngủ sao?” Vân Mạt âm trắc trắc hỏi, sau lưng đã nâng bàn tay lên.
Mẹ nó, sáng sớm tinh mơ ầm ĩ không cho người khác ngủ, nói đến trời đều mau phải sập xuống, lúc này lại trở về ngủ nướng sao?
“A, không phải, đây là thời trang Ladap mới nhất……” ý thức nguy cơ của Hoắc Xuyên cực mạnh, lập tức trợn tròn mắt nói dối.
Vân Mạt:…… Ngươi cho ta là đồ nhà quê thật sao? Thời trang nhà ngươi sau lưng lại là hình hoạt họa của cơ giáp trọng trang?
“Đi, lên xe!”
Hai người cùng nhau đi công ty, Tiêu Nam đã chờ ở cửa, đầy mặt hồng quang.
“Chị, các ngươi đã tới?”
“Mau đến xem, hơn một tháng, nơi này của chúng ta biến hóa rất lớn”
Tiêu Nam thập phần vui vẻ, mang theo bọn họ đi về phương hướng phòng thí nghiệm.
“Tony Parker, ngươi cũng ở đây?” Vân Mạt hướng về phía một nam nhân tóc ngắn màu sợi đay chào hỏi.
Tony gật đầu, trong ánh mắt màu xám đậm tất cả đều là ý cười.
Không ít người Lam Tinh đều được hắn tìm tới, hơn một tháng thời gian, ở dưới sự an bài của Tiêu Nam, bọn họ đem nơi này xây dựng ra dáng ra hình.
Mở cửa khu văn phòng, một nhân viên gật đầu chào hỏi.
Đi tiếp vào bên trong, quét thẻ vào cửa, là khu hàng hạm, cũng chính là khu vực bọn họ nhân danh bành trướng mạnh mẽ.
Không gian trong khu vực làm việc được vận dụng vô cùng tốt, khu hàng hạm hơn hai mươi người, năm người là nhân viên ban đầu của công ty kỹ thuật Lý Miểu, dùng để làm nghiên cứu thường quy, che giấu tai mắt của người khác.
Mà mười lăm người khác, là người Lam Tinh do Tony tìm tới.
Mỗi nhân viên kỹ thuật đều có văn phòng riêng, cũng cho bọn họ thêm không gian che giấu.
Tiêu Nam đẩy phòng nghiên cứu của Tony ra, đưa vân tay vào, rà quét đồng tử, “Tích……”
Mặt tường sóng gợn chớp động, xuất hiện một cánh cửa, mà phía sau cửa, mới là phòng thí nghiệm chân chính của bọn họ.
Nơi này bày chỉnh chỉnh tề tề linh phụ tùng thay thế của cơ giáp, nhân viên đeo các loại thiết bị cùng người máy bận bận rộn rộn.
“Thế nào? Chị?”
Tiêu Nam thập phần đắc ý, gian văn phòng này là hắn thân thủ chế tạo, tính bảo mật, tính nghiên cứu, tính tiện lợi, đầy đủ mọi thứ.
“Không tồi, không tồi”, Vân Mạt vừa đi vừa vừa lòng gật đầu.
Ngay cả Hoắc Xuyên cũng mở lớn miệng, chút nữa đã quên hôm nay tới làm gì.
Tầm mắt Vân Mạt dừng lại ở trên người một đứa nhỏ, hắn đang lật xem chồng tư liệu rất cao, thường thường đánh bùm bùm ở trên bàn phím.
Vân Mạt quay đầu nhìn Tiêu Nam, vẻ mặt không dám tin tưởng: “Ngươi dùng lao động trẻ em?”
Tiêu Nam suýt không thở nổi, hắn chỉ chỉ đứa nhỏ kia, lại chỉ chỉ chính mình, nghiêm túc hỏi Vân Mạt: “chị, chị có suy xét về em trai của chị không, hắn cũng có thể là một lao động trẻ em đấy?”
Vân Mạt phụt cười, vuốt tóc hắn, “A, lát nữa ta mua sữa cho ngươi uống nha, ngoan!”
Tiêu Nam:……
“Hắn kêu Ngải Xuyên Bác, là Tony mang đến, năm nay mười một tuổi.”
“Ân”, Vân Mạt gật gật đầu.
Đứa nhỏ này tai to dầy, ánh mắt thanh minh, khuôn mặt có đặc điểm gặp đại biến đổi sau này.
“Chị cũng đừng xem thường hắn, thằng bé vô cùng nỗ lực, cũng rất lợi hại.” Tiêu Nam nói.
“A, người có thể khiến ngươi khen cũng không dễ dàng”.
Vân Mạt buồn cười nhìn hắn, em trai Tiêu từ nhỏ chính là một con nhím, trong lĩnh vực chuyên môn của chính mình, không chấp nhận khen ai khác giỏi, hôm nay lại có thể chủ động nhắc tới một đứa nhỏ, rất khó được.
Tiêu Nam tiếp tục giới thiệu: “Hắn đi theo Tony tới, chị cũng biết, Tony chính là một tên học tra, hắn đi theo Tony thời gian khá lâu, cách suy nghĩ luôn có hơi chút……”
“Khụ”, nhìn thấy biểu tình không tán đồng trên vẻ mặt Tony, Tiêu Nam cười gượng một tiếng, “Một tháng trước chúng ta vội đến điên rồi, người có thể sử dụng toàn bộ đều chộp tới dùng, hắn liền đi theo làm chút việc vặt.”
“Sau có một ngày, em phát hiện hắn lại có thể viết số hiệu, hơn nữa một cái cũng chưa làm lỗi……”
Tiêu Nam thập phần cảm thán, phải biết rằng ngày thường Tony cùng hắn vội lên đều mặc kệ thằng bé kia ăn cơm.
Càng đừng nói dạy hắn viết số hiệu, không có người dậy, vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là đứa nhỏ kia nhìn hai người viết số hiệu, bắt chước tự học.
Vân Mạt lại nhìn nhìn đứa nhỏ trầm tĩnh kia, thầm than cực khổ khiến người nhanh trưởng thành.
“Cho nên ngươi liền tìm được một cái cớ cho lương tâm đã mất đi của chính mình?” Vân Mạt mở ra vui đùa.
“Phi”, Tiêu Nam phỉ nhổ, “Chính chị hỏi một chút đi, em mà không cho hắn viết, hắn còn không vui đâu.”
Hoắc Xuyên nghe xong trong chốc lát, ban đầu là khiếp sợ nhưng đến mặt sau là không còn kiên nhẫn.
Phòng thí nghiệm luôn như vậy, tất cả đều là máy móc, hoặc là một đống con số xem không hiểu, không có ý tứ gì.
Vân Mạt cùng Tiêu Nam vẫn còn lải nhải tham thảo, hắn không nhịn được dò đầu qua: “Các ngươi còn nhớ rõ chính sự của hôm nay không đấy?”
Vân Mạt: “Không phải chúng ta đang bàn chính sự sao?”
Hoắc Xuyên:…… Có ai quan tâm đến sự tình hắn bị hạn chế chi tiêu không?